Tổng Tài Ngoan Ngoãn Đừng Truy Ta

Chương 1: Thanh mai trúc mã muốn kết hôn

“Linh, sau tết Nguyên Đán anh sẽ đi làm, không thi đậu đại học nên cũng không còn tâm trạng để học trường khác. Chờ anh kiếm đủ tiền rồi sẽ lập tức cưới em làm vợ có được không?”

Màu da của Long Bạch có chút ngăm đen bởi vì những vết vằn vện trên vầng trán thâm đen của những người dân quê, anh ta cẩn thận vươn tay qua đυ.ng đυ.ng vào đầu ngón tay của Long Linh.

Vì chút đυ.ng chạm da thịt này mà trong lòng hai cô cậu thiếu niên có một sự vui sướиɠ không nói nên lời. Giống như có một dòng điện đang nhanh chóng truyền khắp cơ thể vậy, sự bồn chồn này là dopamine, nó khiến cho thiếu nam thiếu nữ lần đầu tiên có cảm giác lạ như vậy.

“Thím của em nói muốn giới thiệu cháu trai bên ngoại của thím ấy cho em, em nên làm cái gì bây giờ?” Long Linh khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm đóng cỏ khô trên đồng cỏ đến ngẩn người.

Nhà của Long Linh và Long Bạch chỉ cách nhau một bức tường, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Long Bạch đã thường dẫn Long Linh mới hơn một tuổi, vẫn còn mặc tả và khóc nhè đi chơi, đập ổ, thậm chí còn chọc tổ ong vò vẽ.

Ở trong mắt người lớn, tình cảm của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là tình bạn vô tư giữa hai đứa nhỏ mà thôi, nhưng bọn họ nghĩ sai rồi, cái loại tình cảm bạn bè lớn lên cùng nhau này cũng có thể sẽ trở thành tình yêu.

"Linh, nếu muốn thím Diệp của em từ bỏ việc làm mai cho em thì cách duy nhất chính là biến em thành người phụ nữ của anh." Long Bạch nhỏ giọng nói ra một câu như vậy, giờ phút này trái tim của anh ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Bây giờ bản thân đã mười chín tuổi, Long Linh cũng đã mười tám tuổi, bọn họ đều đã trưởng thành rồi, cần phải thẳng thắng, thần khẩn đối mặt với chính mình.

Long Linh đỏ mặt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Long Bạch một cái rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, cô biết rõ lời nói của Long Bạch là có ý gì, trong lòng vừa vui vẻ vừa sợ hãi. Vui vẻ là vì Long Bạch thật lòng muốn lấy mình làm vợ, sợ hãi là vì không biết có nên tiếp xúc sớm với những chuyện mà các cặp vợ chồng thường hay làm hay không.

Nhìn thấy Long Linh không hé răng thì Long Bạch chỉ nghĩ là cô đã đồng ý rồi, anh ta lấy hết can đảm túm lấy tay cô kéo vào trong nhà, trong lòng bàn tay đều là bụi bẩn, nhưng chính anh ta lại không hề nhận ra một chút nào.

Khi mới vừa vào nhà thì liền nhìn thấy cô em gái Tiểu Nha mới tám tuổi của Long Bạch và con gái Đường Đường của thím Diệp đang ngồi nặn những viên bi.

Long Linh nhìn thấy hai cô bé đều đang ở nhà thì bị dọa sợ mà quay lại nắm lấy tay của Long Bạch.

“Tiểu Nha, Cáp Cáp cho em năm đồng tiền, em dẫn Đường Đường đi mua kẹo cao su ăn có được không?” Long Bạch nói xong thì móc từ trong túi ra một đống tiền lẻ, từ trong đó lấy ra năm đồng tiền giấy rồi lắc lắc trước mặt mặt Tiểu Nha.

Tiểu Nha làm gì còn quan tâm đến việc vì sao Cáp Cáp lại đột nhiên cho mình tiền tiêu vặt, cô bé vui vẻ đứng dậy từ trên mặt đất, phủi phủi bụi đất ở trên người, vui vẻ nhận lấy tiền rồi lôi kéo Đường Đường chạy về phía quầy bán quà vặt ở trong thôn.

Long Linh đứng co quắp ở tại chỗ, trong lòng cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Long Bạch tiến lên một bước, kéo cánh tay Long Linh: “Đi đến phòng của anh. Cha mẹ của anh đến nhà Tự Tự nấu món thịt viên cho tết Nguyên Đán rồi.” Long Linh dán vào lòng ngực rắn chắc của Long Bạch, lắng nghe hơi thở hung ác và tiếng tim đập dồn dập của anh ta. Giờ phút này, trong lòng cô vui sướиɠ, cô nguyện ý ở bên cạnh Long Bạch cả đời.

Nửa giờ sau, Tiểu Nha bị cha mẹ túm về nhà.

“Cáp Cáp và chị Tiểu Linh đang ở nhà.” Tiểu Nha chỉ tùy tiện nói một câu chuộc lỗi mà đã khiến sắc mặt của mẹ cô bé là Tô Quế Hoa lập tức thay đổi.

“Long Bạch! Long Bạch!” Tô Quế Hoa hét lớn về phía phòng của Long Bạch, đồng thời sải bước đi tới trước cửa phòng rồi liều mạng gõ cửa.

“Mẹ bọn nhỏ, sao phải tức giận như vậy làm gì? Đây cũng không phải lần đầu tiên hai đứa nhỏ ở bên nhau, vậy bà tức làm cái gì?” Long Thần Tín, cha của Long Bạch luôn cảm thấy có chút bất lực đối với bà vợ mạnh mẽ này của mình.

Ở trong phòng, hai người đang ăn bận sọc sệt bị Tô Quế Hoa chặn ở trước cửa thì lập tức cảm thấy xấu hổ như bị bắt tại trận.

Long Linh gấp đến độ giống như bị lửa đốt ở bắp đùi, xoay quanh ở trong phòng, nhỏ giọng nói thầm: “Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?”

Tuy rằng Long Bạch cũng có chút hoảng loạn nhưng lập tức đã bình tĩnh, đôi tay anh ta đặt ở trên vai cô, nhìn cô một cách kiên định rồi nói: “Không phải sợ, anh đã nói anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Bây giờ anh sẽ đi ra ngoài nói rõ quan hệ của chúng ta cho mọi người biết.”

Dứt lời, Long Bạch túm lấy tay cô rồi mở cửa ra.

Tô Quế Hoa đang lo sợ bất an ở bên ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của bọn họ thì những suy đoán ở trong lòng đã được xác minh, lại nhìn thấy bọn họ nắm chặt tay nhau thì lập tức nhảy dựng lên như sấm: “Hôm nay trời nắng nóng, hai đứa khóa cửa ở trong phòng làm cái gì?”

Lòng Bạch không đoán trước được mẹ của mình lại có phản ứng mạnh như vậy. Im lặng trong chốc lát rồi anh ta lấy hết can đảm để nói lớn: “Con muốn cưới Long Linh làm vợ, cô ấy đã là người của con.”

Tin tức này tựa như sấm sét trên mặt đất, Tô Quế Hoa suýt chút nữa không thể đứng vững, bà ta tức giận đến đến mức đưa tay chỉ vào hai người đang đứng trước mặt mình, nhưng cuối cùng chỉ nói ra được mấy chữ: “Không biết xấu hổ!”

Nhìn thấy Tô Quế Hoa bị chọc tức đến gần như muốn té xỉu, Long Thần Tín liền chạy đến đỡ, ông ấy chỉ thở dài một tiếng, cũng không nói cái gì, vội vàng đỡ vợ đi sang chỗ khác.

Tiểu Nha vẫn luôn đứng cách đó không xa, cô bé vừa thổi kẹo vừa nhìn một màn này, nhưng cũng không hề bị dọa sợ, cô bé quay người chạy đến nhà Long Linh, nói với người mẹ cần mẫn của Long Linh rằng Cáp Cáp nhà cô bé muốn cưới Long Linh.

Mẹ của Long Linh và gia đình Long Bạch đã làm hàng xóm mấy chục năm, nhưng mà cách làm người của Tô Quế Hoa bà là người rõ nhất. Bà nhanh chóng chạy đến kéo Long Linh về nhà: “Linh, về nhà với mẹ!”

Gạo đã nấu thành cơm, Trần Yên Phương, người mẹ cần mẫn của Long Linh đang rơi nước mắt như mưa. Bà nhìn tên nhóc Long Bạch này lớn lên, nhân phẩm không thể chê, ngày thường cũng thường xuyên giúp đỡ gia đình bọn họ làm việc. Chỉ là Tô Quế Hoa này không phải là cây đèn cạn dầu, bà chỉ sợ con gái của mình gả cho nhà người ta sẽ nhận hết ấm ức.

“Linh nhi, con đúng là ngu ngốc! Tại sao chưa kết hôn mà lại có thể trao thân cho tên nhóc Long Bạch kia? Con làm như vậy thì Tô Quế Hoa sẽ đay nghiến con cả đời.”

Long Linh đã bị phản ứng của Tô Quế Hoa dọa sợ, Trần Yên Phương còn nói như vậy khiến cho cô càng cảm thấy ấm ức, bản thân cũng rơi nước mắt theo mẹ.

Long Tôn Vượng, cha của Long Linh vừa mới câu được một xô cá nhỏ linh tinh, đang vui vẻ phấn chấn về nhà, vừa mới vào cửa liền nghe thấy hai tiếng khóc thương tâm, liền đặt xô cá trong tay xuống, vừa xoa xoa tay vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? xảy ra chuyện gì?”

Trần Yên Phương vội vã chạy đến và kéo Long Tôn Vương đi ra ngoài, loại chuyện này người làm cha không nên nói thẳng mặt.

Hai vợ chồng đang vớt những con cá mới vừa câu được vào cái máng nước dưới mái hiên, không khí trong nhà rất nặng nề.

“Long Linh và Long Bạch ở bên nhau.” Trần Yên Phương nói nhỏ với người chồng ở trước mặt mình. Bà không muốn để cho Long Linh đang ở trong phòng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, vào những lúc như thế này, những người làm cha làm mẹ có lẽ nên ủng hộ con gái của mình.

Dưới sự hoảng loạn vô cùng của Long Tôn Vượng, những con cá trích đang nhảy tung tăng trong tay của ông ấy đã lọt vào trong nước, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Trần Yên Phương, giọng nói có chút khô khốc: “Yên Phương, thằng nhóc Long Bạch kia khi dễ Long Linh sao?!”

“Không phải, hai bọn chúng đều có tình cảm với nhau. Long Bạch đã nói với cha mẹ của nó là muốn cưới Long Linh làm vợ.” Tóm lại là Trần Yên Phương lo lắng, bây giờ đừng nói là nhà cách vách còn không có tới cửa để cầu hôn, cho dù Long Linh kết hôn thật sự thì cũng khó có thể sống yên ổn qua từng ngày.

Lúc này giọng nói lớn tiếng của Tô Quế Hoa ở cách vách cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Long Bạch! Trong mắt mày có còn người mẹ này hay không?! Tiền trảm hậu tấu! Mày bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi! Không kiếm đủ tiền thì đừng có mơ tưởng đến chuyện kết hôn! Một xu lão nương cũng không cho mày!”

Rõ ràng những lời này của bà ta là muốn nói cho những người bên kia nghe, ý của bà ta là sẽ không bỏ ra một xu nào để cho bọn họ kết hôn.

“Chỉ cần hai đứa nhỏ thật lòng yêu nhau, sau này Long Bạch đối xử chân thành với Long Linh của chúng ta thì tiền kết hôn sẽ do nhà chúng ta bỏ ra!” Long Tôn Vượng nghe Tô Quế Hoa nói như vậy thì giận đến sôi máu. Chuyện chung thân đại sự của con gái bảo bối nhà mình tuyệt đối không thể chịu uất ức!

Ông ấy có một xưởng gạch nhỏ cách thôn Ngọa Long không xa, tuy rằng không phải là ông chủ lớn gì, nhưng vẫn giàu có hơn rất nhiều so với những nông dân sinh sống ở địa phương. Bản thân chỉ có một đứa con gái như vậy, sau này tất cả mọi thứ của ông ấy đều sẽ để lại cho cô, cùng lắm thì hai đứa nhỏ sau khi kết hôn sẽ sang ở bên nhà mình.

Đến bữa cơm chiều, Long Linh cúi đầu gắp cơm trong chén ăn mà không biết mùi vị gì. Trần Yên Phương gắp một miếng cá trích chiên bỏ vào trong chén của con gái: “Linh à, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh ăn đi. Mẹ và cha con đã thương lượng rồi, nếu nhà nó không muốn bỏ tiền ra cho hai đứa kết hôn thì nhà chúng ta sẽ bỏ, sau khi kết hôn về nhà chúng ta ở cũng là điều đương nhiên. Chỉ cần hai đứa sống cho tốt là được rồi……”

Trần Yên Phương còn chưa nói xong thì một người từ ngoài cửa bước vào, bùm một tiếng liền quỳ gối trước bàn cơm: “Chú, thím, cháu chưa bàn bạc với mọi người trước một tiếng mà đã làm những chuyện khác người đối với Tiểu Linh, cháu xin nhận lỗi với hai người! Nhưng mà cháu thật lòng thích Tiểu Linh, cháu muốn cùng cô ấy ở bên nhau cả đời.”

“Đứng lên đi. Long Bạch, tới uống một ly với chú.” Long Tôn Vượng thuận tay nâng Long Bạch dậy từ trên mặt đất, nhìn thấy bộ dạng mặt mày xám xịt vì bị mắng ở nhà của anh ta.

Long Linh yên lặng rồi đứng dậy đi lấy một ly uống rượu đặt ở trước mặt Long Bạch, ánh mắt của Long Bạch vẫn luôn dõi theo bóng dáng này, anh ta đang hối hận vì hành động bồng bột hôm nay của mình.

“Nào, cụng ly.” Long Tôn Vượng rót cho Long Bài một ly rượu.

Long Bạch đáp lễ ông ấy một ly. Nơi này mới giống là nhà, chuyện lớn như thế nào cũng có thể thương lượng, còn ngôi nhà kia của mình ngay cả cơm còn chưa kịp ăn đã bị đuổi ra khỏi cửa.

“Long Bạch.” Trần Yên Phương đẩy tất cả đồ ăn mặn đến trước mặt Long Bạch, hành động nhỏ này đã thể hiện sự yêu thích của bà đối với Long Bạch. Bà nhìn nhìn Long Linh, than nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp: “Nhà cháu có nói cái gì về chuyện của hai đứa không?”

Long Bạch lấy làm hổ thẹn, giờ phút này anh ta lại cảm thấy có lỗi với gia đình này: “Mẹ của cháu nói hai chúng cháu đều chưa đủ tuổi theo luật định, muốn hoãn lại hai năm sau mới kết hôn. Cháu dự định sang năm lên thành phố làm công, kiếm một chút tiền để tổ chức tiệc cưới, giấy đăng ký kết hôn thì có thể chờ đến khi đủ tuổi rồi mới làm.”

Long Tôn Vượng ăn một ngụm đồ ăn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một mình cháu đi ra ngoài làm công cũng không tốt, để Long Linh một mình ở lại trong nhà, còn phải chịu đựng những lời đồn đãi vớ vẩn của người khác. Mấy năm nay chú làm ở lò gạch cũng dành dụm được một chút tiền, chú sẽ cho hai đứa mười vạn để nhận thầu mười mẫu đất, tìm dự án nào đó mà làm. Như vậy thì hai đứa đã có thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cũng có thể dành dụm được một số vốn cho gia đình nhỏ sau này của hai đứa.”

Long Linh và Long Bạch đều khϊếp sợ. Tình cha như núi Thái Sơn chính là để nói về một người cha như Long Tôn Vượng! Còn chưa kết hôn mà đã lấy ra mười vạn để cho bọn họ gầy dựng sự nghiệp, huống chi số tiền này còn là tiền mồ hôi nước mắt của ông ấy.

Nếu bọn họ gây dựng sự nghiệp thành công thì bản thân có thể tự tổ chức tiệc cưới mà không cần đến tiền của Tô Quế Hoa, cũng sẽ không đến mức khiến người khác nói gia đình Long Tôn Vượng trả tiền để gả con gái. Long Bạch có phải là người có thể giao phó cả đời hay không thì có thể từ từ thể hiện qua sự nghiệp của anh ta.