Cuối tuần, những suất chiếu quen thuộc trong ngày lễ tình nhân, những bộ phim ăn khách đã được đặt trước một tuần.
Trên đường đi bọn họ bị kẹt xe, có chút muộn, đợi đến lúc đi vào, bộ phim đã bắt đầu rồi.
Hôm nay là lễ tình nhân, tỷ lệ đến coi phim thật sự rất cao, dường như tất cả đều là các cặp tình nhân, tiếng cười tiếng thì thầm vẫn một mực quanh quẩn không dứt.
Phim chiếu có chút nhàm chán, Nhiễm Dao vừa xem vừa mất tập trung, lộ vẻ buồn ngủ.
Cô muốn nhìn xem Cố Tân Bạch đang làm gì, để tránh bản thân cô thấy có lỗi, nên hắn cũng đóng mắt, thế là cô có thể thuận lý thành chương mà ——
Ai ngờ bị người hiểu sai ý, Cố Tân Bạch nhìn cô lần thứ ba, chính xác bắt được ánh mắt của cô, buông mắt nhìn lại.
Giọng nói thiếu niên bình thản, giống như đang nói một chuyện quá đỗi bình thường.
Hắn thấp giọng: “Em có muốn hôn à.”
Nhiễm Dao: “......”
Cô thiếu chút nữa thì sạc chết, nỗ lực đè xuống, gập ghềnh nói: “Vẫn, tàm tạm.”
Cố Tân Bạch: “Anh muốn.”
Vẻ mặt hắn một mực bằng phẳng thản nhiên, cô thì ngược lại mặt đỏ tới mang tai.
Tự dưng nhịp tim Nhiễm Dao tăng tốc, bên tai như phủ một tầng sương mù, cô nắm chặt ngón tay, mấp máy môi, sau đó nhanh chóng dựa sát, mổ lên khóe môi hắn một chút.
Như chuồn chuồn lướt nước, chớp mắt đã qua.
Thiếu niên ung dung giương mắt, khẽ liếʍ khoá môi, cười.
“Cái này mà cũng gọi là hôn à?”
“......”
“Ai dạy em vậy?”
Cô kiên trì: “”...... Không.”
Rất nhanh có cái bóng bao trùm lấy cô, thiếu niên mang theo tiếng cười lưu luyến rót vào giữa môi cô: “Vậy anh dạy em.”
Nụ hôn này rất dài, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc, ngậm lấy môi dưới cô trằn trọc mυ'ŧ lấy, ngẫu nhiên sẽ va chạm đến răng, sẽ có vài tiếng vang ngắn ngủi, hơi thở thiếu niên kéo dài, mãi cho đến khi cô thở không ra hơi mới buông ra.
Cố Tân Bạch suy nghĩ, tiếng nói trầm khàn: “Anh muốn, là thứ này.”
Hôm nay kỳ thật cô cũng không dám buông lỏng, mới vừa rồi Cố Tân Bạch ngại nhàm chán, nên chọn ăn mấy bỏng.
Nhưng cô mím môi, biết rõ ——
Bỏng hôm nay, có vị caramen.