Trong lời nói của tên Trình Giảo Kim này là thuật trực tiếp, ba phần hiểu rõ, sáu phần thâm sâu, thậm chí còn có chút...... Kiêu ngạo.
Nhiễm Dao chơi trò chơi rất chậm, nghĩ đến câu nói của hắn có hàm ý khác, bao hàm cái ý tứ càng sâu gì gì đó, vì thế ngừng hai giây, rất tự nhiên mà mở miệng nói: “Trình Giảo Kim này nói gì vậy.
“Trước sau khác biệt quá lớn, cậu ta biết đã đổi người chơi.” Cố Tân Bạch nói rất nhẹ: “Rất bình thường.”
Tay Nhiễm Dao xoa xoa đôi gò má, cố gắng tiếp tục tỉnh táo: “Cho nên nói......”
Hắn duỗi ngón tay, dễ dàng thao tác bằng ba ngón, mở bản đồ nhỏ ra để nhìn.
“Ừ, hỏi tôi có phải là lão công của em không.”
A??
Đại não Nhiễm Dao đang trì hoàn, dư quang trong tiềm thức quay ra nhìn vẻ mặt hắn một chút.
...... Loại lời nói này cũng có thể nói bằng cách nhẹ tễnh vậy luôn, không thèm đổi sắc mặt luôn??
Nhìn thấy thần thái tự nhiên của thiếu niên, mấy lời giải thích dường như bị chặn lại ở cộ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Khả năng những lời này trong game rất bình thường, có lẽ chỉ là mấy lời bông đùa mà thôi, đúng là cô chơi không tốt mà.
Vì thế cuối cùng, cô chỉ có thể dùng âm hơi nhợt nhạt, xem như là lời đáp lại.
“Ờ.”
“Ờ cái gì?” Hắn như là đang cười: “Không phản bác lại à?”
Nhiễm Dao mím môi, đang muốn mở miệng, đối diện bên kia lại khởi xướng một trận combat lớn, bắt đầu bao vây tiêu diệt hắn.
Cô vội vàng cấm tiếng, sợ quấy rầy đến hắn, để hắn chuyên tâm chơi game.
Tất nhiên, cuối cùng thì hắn vẫn rưng rưng nhận được năm mạng, cũng thu hoạch một đống chấm hỏi từ phe địch.
Nhiễm Dao đang cân nhắc xem có nên nói về chuyện lúc nãy không, dù sao chuyện cũng đa trôi qua từ mấy phút trước rồi, nhắc lại thì xem chừng có vẻ cố ý quá ——
Đúng lúc này, người trong màn hình đã đến khu vực rừng, bắt đầu trình tự quen thuộc nào đó, thao tác bắt đầu được tiến hành một cách trôi chảy.
Đây là cách chơi khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Khí tràng áp chế hoàn toàn, tiết tấu làm cho đối thủ không thở nổi, xúc cảm nhẹ nhàng, nhưng tính xâm chiếm rất mạnh, luôn đến khi đồng đội cần, đối với địch nhân thì rất hung hãn, mỗi một lần tung until vừa nhanh lại vừa độc.
Giọng nói, giọng nói hình như cũng giống......
Trong nháy mắt, đầu cô nhất thời trống rỗng, tất cả đều nghẹn tại một chỗ.
Nhiễm Dao máu dâng lên, mạch đập chỗ cổ tay phanh phanh nhảy mạnh: “Có phải chúng ta từng...... Chơi game với nhau rồi đúng không?”
Từ lúc cô chơi game cho đến giờ, mới chỉ gặp qua một người chơi Lý Bạch mà thôi, tuy không quen với phong cách chơi game của người đó, nhưng nhất định phải có dấu vết để lần theo chứ.
Hắn thì ngược lại không hề ngạc nhiên, dường như đã sớm nhận ra cô, khóe môi hắn cong lên: “Nhớ chưa?”
Nhiễm Dao: “......”
Là hắn thật đấy à?!
Người này làm sao lại không nói ra sớm chứ?!
Cô nuốt khan cổ họng, lại thấy đuôi lông mày hắn nhẹ nhấc lên: “Chơi với tôi nhiều trận như vậy rồi, tại sao em lại xông lên đánh lợn rừng trước vậy, tôi không phải đều bắt đầu từ blue buff trước sao, hả?”
“............”
Tất cả các suy nghĩ đã và đang tan rã hết sạch luôn, cảm thán kinh ngạc toàn bộ đều không nói thành lời, tại giờ khác đây biến thành một câu kinh điển ——
“Lợn rừng thì làm sao chứ.” Cô lẩm bà lẩm bẩm, cố gắng bảo vẹ mặt mũi của mình: “Lợn rừng cũng rất tốt nhé.”
“Rất tốt.” Hắn nói: “Muốn học chơi Lý Bạch sao? Tôi dạy em.”
Nhiễm Dao nâng mắt lên, nhưng mà chỉ hưng phấn được một giât, rất nhanh chấp nhận sự thật, quyết định không tự gồng mình gánh nữa.
“Em chơi Dao còn chưa hiểu hết cơ chế, Lý Bạch chắc là...... Chơi không được.”
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, lấy một tay nới lỏng cổ áo ra.
“Được dịp, đột nhiên tôi lại cảm thấy không nên dạy em chơi tướng này.”
“Vì sao chứ.” Nhiễm Dao hỏi: “Anh cũng cảm thấy em chơi không được sao?”
Cô có thể tự xem thường chính cô! Nhưng người khác thì không được!!
“Không phải.”
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu cô biết chơi, thì sẽ không cần hắn nữa.
Nhưng những lời này Cố Tân Bạch không nói, câu nói chỉ dừng lại ở mấy chữ “Không phải”. Nhiễm Dao Nhiễm Dao nửa ngày cũng nghe được câu sau, đang muốn thúc thúc, thì thức ăn cũng đã được dọn lên ở phòng ăn.
Tiệc rượu bắt đầu.
Tất cả những điều không nên nói, giờ phút này đều thu hồi hết lại, mà chờ ăn xong một bữa cơm, thì Nhiễm Dao cũng đã hết xoắn xít hết nghĩ đến chuyện này luôn rồi.
Trong phòng có hai vị nam sĩ bắt đầu hút thuốc, cho dù đã mở cửa sổ, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó thở.
Bữa cơm này rất nhanh liền kết thúc, đợi lát nữa nhóm cha mẹ muốn đi đánh bài, Nhiễm Dao biết, chính mình và Cố Tân Bạch chắc chắn sẽ không được tham dự vào.
Sau khi nói chuyện xong với mọi người, cô đang chuẩn bị rời đi, lại bị mẹ Nhiễm vỗ vai hai ba phát: “Trước tiên mang rượu về đây đã, mang nhiều vào, chưa uống xong.”
Nhiễm Dao ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cũng không biết bọn họ đến tột cùng mang theo mấy chai rượu, hoặc là do cô dự đoán sai ——
Tóm lại không nên đề cập đến nó trong lần đầu tiên như thế này.
“Tôi đến đây.” Giây tiếp theo, nam sinh đang muốn tiếp nhận vật gì đó trong tay cô: “Tôi giúp em đưa về.”
“Vừa hay, đưa xong rồi thì lát nữa hai đứa bọn con đi chơi cùng nhau đi!” Mẹ Nhiễm cười híp mắt: “Dao Dao, Cố ca ca của con mới đến chỗ này không lâu, con dẫn hắn đi dạo phố đi, bên kia rất náo nhiệt.”
Nhiễm Dao đương nhiên không thể nói không muốn.
Cô giương mắt nhìn cậu thiếu niên: “Vậy...... Đi thôi?”
Khi cửa phòng vừa đóng lại, đâu đây còn mơ hồ truyền đến giọng nói của mẹ Nhiễm:
“Cái gì vậy này! Gọi ca ca!”
Cô âm thầm làm mặt quỷ.
Lúc sau khi về đến nhà, đặt rượu trong ngăn tủ, cô có cảm giác vừa rồi ăn có chút ngấy, muốn uống một ly trà bưởi.
Tìm trong tủ lạnh một vòng, phát hiện mọi thứ thực sự đều được đặt ở trên cùng của tủ.
Bố Nhiễm rất cao, thói quen hằng ngày của ông là thường để đồ dùng không đúng vị trí về chỗ ban đầu, mà chỗ nào ngẩng đầu lên nhìn thấy, là liền đặt luôn ở chỗ đấy.
Vóc dáng một mét của Nhiễm Dao không tính là thấp, nhưng mà cô không với tới.
Cô xoay người, nhìn đến Cố Tân Bạch đứng nghiêng ở khung cửa sổ.
Vừa nãy mẹ cô có nói qua tên của hắn thì phải, Tân trong họ của chú Tân, Bạch là Lý Bạch.
Thiếu niên rất cao, cô chỉ cao đến ngực hắn.
“Cái kia......” Cô liếʍ môi mình, khẽ nhỏ giọng hỏi: “Có thể giúp em lấy món đồ kia không?”
Nhiễm Dao chỉ vào phía trên: “Em muốn pha hai cốc trà bưởi.”
Cái này cũng không phải loại thỉnh cầu khó gì, bởi vì sau khi nói xong cô liền xoay người, nhìn hũ mứt trái cây, chờ hắn đi qua.
Nhưng mà đợi nửa ngày, không nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau, một câu không đầu không đuôi tự nhiên lòi ra ——
“Ca ca.”
“Ừ?” Cô nghi hoặc nghiêng đầu.
Chớp mắt một cái gương mặt kia, lúc hắn tới gần vừa dịp đυ.ng phải.
Thiếu niên nghiêng người hạ thân, thu liễm thần sắc trên mặt lại chỉ chừa chỗ đôi mắt lúc cười rộ không chút ấm áp.
Hắn đã phạm quy rồi, khoảng cách gần như bậy, khi nói chuyện tự nhiên còn dùng âm khí.
Không hề có dự liệu, hắn cười một cái, hầu kết lăn lội dưới ánh mây hoàng hôn thấm ánh chiều tà tạo vẻ áu muội:
“—— Gọi một tiếng ca ca, liền giúp em lấy.”