Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 48: Cắn miếng 48, làm sao để bồi thường

Tống Linh Chi bị chọc tức, cô không ngờ Giang Thành lại gạt cô lâu như vậy.

Cô suy nghĩ kĩ lại, lần đó khi đưa Tô Hạm đến bệnh viện.

Tô Hạm và những người bên ngoài phòng bệnh rõ ràng muốn gọi anh là “Giang Chấp Chính”, kết quả là Giang Thành ôm cô đi một vòng, bọn họ bọn họ cũng không dám nói ra, chỉ nói “Giang Chấp…”.

Trong phần mềm trò chuyện cô toàn ghi tên của Giang Thành.

“Anh…” Cô tức giận ngẩng đầu nhìn Giang Thành.

Giang Thành đương nhiên không biết Tống Linh Chi đã phát hiện thân phận của anh, thật ra khi nói cho Tống Linh Chi biết tên của anh, anh cũng không ngờ Tống Linh Chi thật sự không biết Giang Thành chính là tên của Quan Chấp Chính thành phố Linh Kỳ.

Cô có tính hay quên nên không thể trách anh không có nói.

“Làm sao vậy” Giang Thành đi xuống lầu, nhìn thấy dáng vẻ thở hồng hộc của Tống Linh Chi, anh thấy nghi ngờ.

Tống Linh Chi chỉ tay vào anh và nói: “Anh là Quan Chấp Chính.”

Giang Thành ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày nói: “Ừm.”

“Anh lại gạt tôi lâu như vậy!” Tống Linh Chi đẩy bờ vai của anh.

“Không có.” Giang Thành phủ nhận, Tôi đi làm trong chính phủ, Quan Chấp Chính cũng là làm trong chính phủ.”

“Anh thật ác, còn không dám nói với tôi.” Lúc Giang Thành tới gần, Tống Linh Chi đẩy anh ra.

“Tôi ác chỗ nào?” Giang Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại trên đầu của cô.

Tống Linh Chi cẩn thận suy nghĩ, co không nghĩ ra Giang Thành ác chỗ nào, nhưng đề tài là cô mở đầu, cô vẫn muốn nói chút gì đó.

“Giang Thành, tối hôm qua anh cũng rất ác.” Tống Linh Chi tố cáo.

Giang Thành bóp gò má mềm mại của cô: “Còn gọi là Giang Thành?”

“Vậy…Gọi là gì?” Mặt của Tống Linh Chi bị anh bóp nên lời nói hơi không rõ.

“Tối hôm qua không phải em gọi Giang Giang êm tai lắm sao.” Giang Thành nhắc nhở.

Mặt Tống Linh Chi lập tức đỏ, rõ ràng là cô muốn gọi Giang Thành, nhưng một chữ phía sau cô không nói ra được, chỉ có thể đứt quãng kêu vài tiếng “Giang giang.”.

“Anh không biết xấu hổ.” Tống Linh Chi phất tay anh ra: “Anh gạt tôi.”

“Người của thành phố Linh Kỳ đều biết Giang Thành là Quan Chấp Chính, chỉ có mình em là không biết.” Trước đây Giang Thành cũng không ngờ tới Tống Linh Chi lại ngốc như vậy.

Chỉ cần tra một chút tên hoặc chỗ ở của anh, thân phận của anh sẽ không dấu giếm được, kết quả là Tống Linh Chi bị giấu lâu như vậy.

“Lần đầu tiên tôi bị đuổi gϊếŧ…Chính là lính gác của thành phố Linh Kỳ.” Chân Tống Linh Chi lén đá Giang Thành một cái: “Là thuộc hạ của anh.”

“Sau này sẽ không có nữa.” Giang Thành suy nghĩ, khi đó anh không quen biết cô, lính gác đuổi theo người tự tiện xông vào kho máu của bệnh viện cũng là chuyện đương nhiên.

“Dù sao anh cũng đã gạt tôi.” Tống Linh Chi vừa ăn vạ vừa vùi đầu vào ngực anh.

Cô vô cùng thích Giang Thành nên cô nắm bắt tất cả cơ hội ôm anh, trước kia cô không dám ôm anh, bây giờ anh thừa nhận mình là bạn trai cô nên cô muốn ôm liền ôm.

“Được, là tôi gạt em.” Giang Thành vỗ vỗ đầu cô.

“Anh phải bồi thường tâm hồn bị tổn thương của Huyết tộc.” Tống Linh Chi được voi đòi tiên.

“Bồi thường thế nào?” Giang Thành hỏi.

Dù sao trong đầu óc Tống Linh Chi cũng không có gì khác hơn là muốn ăn nhiều hơn nữa.

“Tối mai tôi muốn uống máu.” Cho dù Tống Linh Chi không đói bụng, nhưng cũng không ngăn được cái miệng tham ăn của cô.

Giang Thành nghĩ thầm “Tất nhiên được” nhưng anh vẫn giả bộ như đắn đo và miễn cưỡng đồng ý.

Tống Linh Chi yêu cầu Giang Thành đồng ý để cho cô có một bữa ăn ngon trong ba ngày liên tiếp, vậy cô mới bỏ qua.

Bởi vì cô bị lộ diện, bà chủ đã đồng ý cho cô nghỉ phép cho nên mấy ngày nay cô không cần đi làm và rất ung dung.

Tống Linh Chi lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt mạng xã hội của mình, cô nghĩ mình cũng được tính là nổi tiếng, dù sao cô cũng là bạn gái của Quan Chấp Chính, anh là một nhân vật quyền lực, nhưng mạng xã hội của cô vẫn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng cô đăng một vài bài thì chỉ có người quen và một số người khác bấm thích.

Cô cảm thấy nghi ngờ, vì thế cô chọt chọt Giang Thành: “Bọn họ đã biết tôi là ai, vì sao fan trên mạng xã hội của tôi lại không tăng?”

Giang Thành biết người trong thành phố Linh Kỳ rất có hứng thú với cô, nhưng Tống Linh Chi nói rất đúng, anh rất hung ác, cho nên bọn họ không dám làm phiền Tống Linh Chi.

Trạng thái Tống Linh Chi đăng có thêm mấy lượt thích, có thể là có người tới xem sinh hoạt hàng ngày của Tống Linh Chi mà bị trượt tay nên bấm thích.

“Em muốn bao nhiêu fan?” Giang Thành hỏi cô.

Tống Linh Chi lắc đầu: “Hay là thôi đi.”

Cô cảm thấy như vậy là tốt rồi.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, Tống Linh Chi đi làm lại thì gặp Dùi Dực trong cửa hàng, anh ta đang chuẩn bị tan ca.

Tống Linh Chi đương nhiên không biết Bùi Dực thích cô, chủ yếu là thằng nhóc này biểu đạt vô cùng kín đáo, Tống Linh Chi cũng có chút ngốc không nhìn ra cảm xúc của người khác.

Bùi Dực nhìn có chút cô đơn, Tống Linh Chi có lòng tốt hỏi một câu: “Cậu sao vậy?”

“Hả, Chi Chi.” Bùi Dực cười với cô, anh ta không định nói với Tống Linh Chi, dù sao anh ta chỉ thích Tống Linh Chi trên tình bạn một chút mà thôi, khi anh ta biết cô có bạn trai anh sẽ không theo đuổi.

Tâm trạng anh ta không tốt chủ yêu là vì giáo sư ở trong trường, trong trường đại học Vệ Quốc rất ít khi đứng lớp, là một giáo sư hàng đầu, ông ta chỉ thu nhận một học trò là Bùi Dực, ông ta dạy cũng rất dụng tâm và có ý định muốn bồi dưỡng anh ta thành người nối nghiệp.

Kết quả bây giờ Vệ Quốc bị Cố Thịnh Hải liên lụy, chuyện này thật ra Vệ Quốc là người bị hại, nhưng ông ta bao che Cố Thịnh Hải là sự thật, cho nên ông ta phải tiếp nhận trừng phạt, tóm lại, vị trí Sở trưởng Viện Nghiên Cứu là không thể giữ được.

Bùi Dực lo lắng cho Vệ Quốc, hơn nữa thầm mến còn chưa bắt đầu lại bị cắt đứt, vì vậy anh ta có chút đau lòng.

“Mấy ngày nay cậu thế nào?” Tống Linh Chi hỏi.

“Không sao.” Bùi Dực cười cười, anh ta biết Tống Linh Chi có thể nói trước mặt Giang Thành, nếu như anh ta nhờ cô cầu xin cho Vệ Quốc, có thể còn có chút hy vọng.

Nhưng Vệ Quốc thật sự làm sai, Bùi Dực sẽ không để cho Tống Linh Chi giúp đỡ, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười với cô.

Tống Linh Chi hơi nghi ngờ nhìn Bùi Dực rời đi, cô lại bắt đầu đi làm chuyện của mình.

Thật ra việc bạn gái Quan Chấp Chính của thành phố Linh Kỳ trực ca đêm ở cửa hàng tiện lợi này, rất nhiều người dân trong thành phố đều biết, nhưng bọn họ không dám qua đây xem, thậm chí một số khách hàng thường ghé qua cửa hàng cũng sợ làm phiền bạn gái của Giang Thành, nên bọn họ đến cửa hàng tiện lợi khác để mua đồ.

Hôm nay Tống Linh Chi vô cùng rảnh rỗi, cô đã làm xong những việc cần làm, cô vui vẻ chuẩn bị giải trí, cô vừa mới lấy điện thoại ra, ngoài cửa vang lên tiếng khách hàng vào cửa.

Đợi cả đêm cuối cùng Tống Linh Chi cũng đợi được một người khách hàng, cô rướn cổ lên nha chóng hô “Chào mừng quý khách.”

Người vừa tới khẽ cười một tiếng, chờ cô ta đi vào, Tống Linh Chi mới phát hiện là Tô Hạm.

“Tô tiểu thư, là cô sao.” Tống Linh Chi ngạc nhiên nói.

“Là tôi.” Tô Hạm kéo cái ghế ở quầy rượu rồi lại gần cô.

Cô ta cúi đầu nói nhỏ với Tống Linh Chi: “Không phải tôi nói, bây giờ hai người mới xác định mối quan hệ hả…”

“A…” Tống Linh Chi có chút ngượng ngùng: “Là… Chính là mấy ngày nay…”

Tô Hạm “Chậc chậc chậc” vài tiếng: “Tôi ở lại thành phố Linh Kỳ, chính là chờ xem khi nào hai người thật sự ở bên nhau.”

Tống Linh Chi: “?” Tô tiểu thư, cô thật sự tám chuyện như vậy sao?

Tô Hạm vươn vai nói: “Tôi phải trở về Giang Nghi, may mắn là tôi phát hiện nội gián bên cạnh mình ở thành phố Linh Kỳ, Giang Chấp Chánh đã cho tôi bằng chứng Cố Thịnh Hải liên hệ mẹ kế hợp tác mưu hại tôi, có những thông tin này tôi sẽ dễ dàng lật đổ thế lực của mẹ kế khi tôi trở về Giang Nghi.”

“Lúc nào cô quay lại?” Tống Linh Chi hỏi.

“Hai bên đã hợp tác, khi nào xong mọi chuyện tự nhiên tôi sẽ quay lại chơi.” Tô Hạm cười cười.

“Vậy đây là lời tạm biệt sao?” Tống Linh Chi cẩn thận suy nghĩ.

“Đương nhiên.” Tô Hạm lấy một ít Oden trong cửa hàng của Tống Linh Chi, sau khi cô ta quét mã QR và thanh toán tiền, sau đó mỉm cười dịu dàng với cô: “Không sao, chúng ta còn có thể nói chuyện trực tuyến.”.

“Được.” Tống Linh Chi gật đầu.

Sau khi Tô Hạm chào tạm biệt liền rời đi, Tống Linh Chi ngồi trong cửa hàng tiện lợi ấm áp, cô thấy lúc ra cửa Tô Hạm mở dù.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa hàng bắt đầu có tuyết.

Hả? Tuyết rơi?

Tống Linh Chi suy nghĩ, ngày hôm nay lúc cô ra ngoài vẫn còn là mùa hè, nhiệt độ vô cùng thích hợp cho loài người sinh sống.

Lúc cô đang nghi ngờ, Giang Thành gọi điện thoại tới cho cô.

“Chi Chi.” Giang Thành nghĩ tới điều gì đó.

“Tôi đây, tôi đây.” Tống Linh Chi lên tiếng.

“Thành phố Linh Kỳ có tuyết rơi.” Giang Thành đứng bên cạnh cửa sổ trong phòng sách, uống một ngụm sữa tươi nói.

“Đúng vậy.” Giọng Tống Linh Chi có chút không tin.

“Hàng năm ở thành phố Linh Kỳ có hai tháng sẽ có tuyết rơi, vừa mới qua không giờ, và đã là tháng mười hai.” Giang Thành nhắc nhở Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi nhìn lịch, bây giờ thật sự là ngày một tháng mười hai.

“Với nghiên cứu kỹ thuật của hiện tại, con người có thể giữ cho toàn bộ thành phố ở nhiệt độ thích hợp nhất để sinh tồn, đây chính là lý do vì sao trước đây mỗi ngày đều là mùa hè.” Giang Thành giải thích: “Nhưng phong tục đón năm mới vẫn không thay đổi, theo nguyện vọng của người dân, bộ phận khí tượng sẽ kiểm soát nhiệt độ vào tháng mười hai và tháng một hàng năm để tạo ra tuyết rơi, để người dân có cảm giác tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới.”

“Là như vậy à…” Tống Linh Chi cảm khái, con người bây giờ thật tài giỏi.

Thật ra cô là Huyết tộc nên cô có thể thích ứng với bất kì nhiệt độ nào, nhưng thời tiết khác nhau, làm cho cảm xúc tâm trạng của người ta cũng khác nhau.

“Tôi sẽ tới đón em về nhà khi em tan ca.” Giang Thành nhớ lúc Tống Linh Chi ra ngoài mặc rất ít.

Mặc dù anh biết nhiệt độ cơ thể Tống Linh Chi thấp ra ngoài sẽ không sợ lạnh, nhưng anh muốn mượn cớ đi đón Tống Linh Chi tan ca.

Những lời này làm cho Tống Linh Chi nổi lên một ý nghĩ trong bụng—— "A hóa ra tôi cũng có bạn trai đón tôi tan ca.”

Cô cúi đầu, che miệng cười trộm và nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Tống Linh Chi cúp điện thoại, cô chà xát cánh tay của mình, cô không có cảm giác quá lạnh.

Đến lúc này, cô mới phát hiện cửa hàng mở hệ thống sưởi ấm từ lúc nào, luồng khí nóng hổi thổi vào má cô làm cho nó có chút đỏ lên.

Tống Linh Chi rất hưởng thụ thời tiết khác biệt này, nghiêm túc mà nói đây là lần đầu tiên Tống Linh Chi thấy tuyết rơi.

Cô nấu Oden không ai ăn trong cửa hàng, sau đó quét mã QR thanh toán rồi vừa ăn vừa xem phim.

Bất tri bất giác đã tới lúc tan ca, Tống Linh Chi luống cuống tay chân dọn dẹp đồ đạc.

Lúc này cánh cửa của cửa hàng được mở ra, gió lạnh tràn vào, Tống Linh Chi ngẩng đầu lên.

Giang Thành mặc chiếc áo khoác dài màu đen làm tôn lên dáng người ngao ngất của anh, anh đi vào trong cửa hàng.

“Giang Giang ——” Tống Linh Chi kêu một tiếng, anh che lên đầu cô bằng cái gì đó anh mang theo.

Tống Linh Chi lắc lắc đầu và nhô đầu ra lớp vải lông xù.

Lúc này cô mới phát hiện Giang Thành mang cho cô chiếc áo khoác dài, tông màu chủ đạo là trắng hồng, mũ của chiếc áo khoác còn có lỗ tai thỏ.