Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 28: Thông tin liên lạc

Giang Thành vội vàng đi tìm Tống Linh Chi, bởi vì nhờ máy định vị hơi thở phát ra tín hiệu, vị trí của Tống Linh Linh đáp xuống ngày càng gần.

Anh vừa nghe lời vừa được nói ra từ phia viện trưởng, chỉ lạnh lùng bỏ lại hai chữ phủ nhận: “Không Phải.”

Nói xong, Giang Thành đi vào bên trong bệnh viện, đi đến tầng cao nhất...là phòng bệnh nơi Tô Hạm đang nghỉ ngơi tại đây.

Khi đến nơi, phía sau lưng Giang Thành đã có thêm một đám người.

Chính mắt bọ họ thấy được Giang Thành đi lao nhanh như gió, chính xác mà tìm được cửa phòng bệnh của Tô Hạm.

Giang Thành bình tĩnh đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, cảm thấy có chút không thích hợp, Tống Linh Chi hiện tại có lẽ nên ở gần kho máu, như thế nào lại ở trong phòng bệnh.

Đóa hoa sơn chi đặt trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi là máy định vị hơi thở cực kì chính xác, không có khả năng sai được, cho nên Giang Thành bình tĩnh lại đến gõ cửa.

Các nhân viên bệnh viện và những đại biểu của thành phố Giang Nghi cách phía sau anh không xa liền sợ ngây người.

Ngài nhìn ngài xem, còn phủ nhận, rõ ràng Giang Thành xem trọng quan hệ ngoại giao với thành phố Giang Nghi như thế.

Viện trưởng thở nhẹ ra một hơi, quay đầu lại giải thích với đại biểu ngoại giao của thành phố Giang Nghi: “Ôi trời, quan chấp chính đại nhân của chúng tôi luôn là như vậy, ngoài miệng luôn không muốn thừa nhận, nhưng thật ra ngài ấy thực sự rất xem trọng thành phố Giang Nghi.”

Giang Thành không có thời gian mà nghe những người phía sau liên miên lảm nhảm, bởi vì bên trong phòng bệnh đã truyền tới âm thanh của một cô gái.

“Mời vào.” Là một giọng nữ nhẹ nhàng, Giang Thành không quá ấn tượng, anh chỉ nhớ anh đã từng nghe qua giọng nói của người này, nhưng anh có thể khẳng định, đây không phải là giọng của Tống Linh Chi.

Thế nên, Tống Linh Chi đang ở đâu?

Giang Thành đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tô Hạm đang nửa nằm nửa ngồi đang đọc sách trên giường bệnh, lúc này khứu giác của anh đã ngửi ra được mùi thơm của đóa hoa sơn chi quen thuộc,Tống Linh Chi thật sự đang ở đây.

Cùng lúc đó, khi nghe thấy được âm thanh mở cửa, Tống Linh Chi vốn đang dựa vào sô pha nghịch điện thoại để phòng ngừa chính mình ngủ gật cũng ngẩng đầu lên, cô lại thấy được là Giang Thành!

Tống Linh Chi nhìn thấy được là Giang Thành, trái tim đang căng thẳng của cô cũng được buông xuống, rốt cuộc cũng có người đến đón cô trở về.

“Giang Thành, anh đến rồi à?” Tô Hạm kinh ngạc chưa kịp lên tiếng, Tống Linh Chi đem điện thoại cất vào, trực tiếp chạy tới.

Bởi vì từ buổi sáng sớm đến bây giờ xảy ra quá nhiều việc, Tống Linh Chi ở lại bị đặt trong một môi trường xa lạ, thực sự rất căng thẳng, hiện tại đã thấy được Giang Thành, thân thể của cô mới được thả lỏng.

Cho nên, cô theo bản năng mà bổ nhào vào trong l*иg ngực của Giang Thành, ở trong l*иg ngực hắn mà cọ cọ.

Giang Thành bị cô bất ngờ bổ nhào đến, phải lui về sau nửa bước,thuận thế đem cô ôm vào lòng, bàn tay đặt ở phía sau lưng cô vỗ nhè nhẹ, động tác ôn nhu hiếm thấy.

Tô Hạm đang dựa trên giường bệnh thu hết thảy vào mắt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ việc Giang Thành đột nhiên đến thăm bệnh, thì bị một loạt động tác của hai người hù dọa, cô sở dĩ bị dọa, chủ yếu là do cô hoài nghi có phải thế giới này có một Giang Thành thứ hai không, bởi vì cô thật sự không thể nào tưởng tượng nổi Giang Thành có thể... có thể ôn nhu đối với một người như thế.

Tô Hạm sắp xếp lại những suy nghĩ rối rắm của mình, không dám tin mà nhỏ giọng kêu: “Giang chấp...” chính đại nhân.

Cô còn chưa nói xong, Giang Thành một tay ôm theo Tống Linh Chi còn chưa phản ứng kịp xoay người đi ra khỏi cửa phòng bệnh__Tống Linh Chi còn chưa biết đến thân phận của anh nha.

Kết quả vừa mới ra đến cửa, lại nghe âm thanh gọi lại của viện trưởng bệnh viện trung ương: “Quan...” Chấp chính đại nhân.

Lúc này, viện trưởng chỉ kịp nói một chữ, Giang Thành lại ôm Tống Linh Chi lùi vào lại phòng bệnh, đem nửa câu sau của ông ta ngăn ngoài cửa.

Tống Linh Chi bị anh ôm ra ôm vào như vậy làm cho bối rối, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhịn không được trộm nhìn Giang Thành một chút, nhỏ giọng hỏi: “Giang Thành, vì sao bọn họ đều gọi anh là Giang chấp thế?”

Giang Thành: “...”

Anh lạnh mặt, không biết trả lời như thế nào.

Ngược lại người thông minh như Tô Hạm: “Xì.” Bật cười một tiếng, cô xem như đã hiểu được rồi: “Tôi quen biết người trong chính phủ.” Trong miệng Tống Linh Chi hóa ra lại là Giang Thành.

Tống Linh Chi vẫn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Giang Thành tạm thời vì bảo vệ nên chiếc áo Vest đã trùm lên.

Thời điểm khi anh thấy Tống Linh Chi ở trong phòng bệnh của Tô Hạm, anh cũng đã đoán chuyện gì đang xảy ra rồi, Tống Linh Chi không hề gặp nguy hiểm, người gặp nguy hiểm thật sự là Tô Hạm, thấy thuốc của Tô Hạm bị đổi, Tống Linh Chi ôm cô chạy đến bệnh viện trung tâm để chữa trị, mà lý do Tống Linh Chi vẫn ở bệnh viện không về nhà được, là do chờ đến khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, thì trời đã sáng, cô không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cho nên phải tạm thời ở lại trong bệnh viện.

Vì vậy, Tô Hạm lúc này cũng biết điều mà không lên tiếng, Giang Thành cũng im lặng không nói, không khí yên lặng bên trong phòng bệnh lâm vào quỷ dị.

Cho đến khi Tống Linh Chi chủ động mở miệng, mới phá vỡ được bầu không khí xấu hổ này: “Giang Thành, là do anh không thấy tôi trở về nhà, nên anh đi tìm tôi sao?”

Tô Hạm giả bộ đọc sách, nhưng thực ra là đang nghe lén, hay lắm, bây giờ cô đã có thể khẳng định là Giang Thành và Tống Linh Chi đang sống cùng nhau rồi.

“Ừm.” Tô Hạm không nói chuyện, Giang Thành liền xem cô như không khí, anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.

“Việc đó, người nằm trên giường bệnh đó là Tô Hạm tiểu thư.” Tống Linh Chi chỉ vào Tô Hạm: “Cô ấy xảy ra ngoài ý muốn ở cửa hàng tiện lợi mà tôi làm, toàn bộ thuốc của cô ấy mang theo đã bị đổi hoàn toàn, cô ấy sẽ chết nếu không được uống thuốc, vì thế tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Việc này tôi sẽ điều tra.” Giang Thành gật đầu.

Anh đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng, vị trí cửa hàng tiện lợi mà Tống Linh Chi làm và vị trí của bệnh viện trung ương cách nhau một khoảng rất xa, mà Tống Linh Chi muốn đưa Tô Hạm đến bệnh viện trước khi bệnh phát tác, vì vậy tốc độ đặc thù của cô sẽ khiến cho Tô Hạm nghi ngờ.

Suy nghĩ đến việc này, Giang Thành nâng đôi mắt liếc nhìn Tô Hạm một cái, ánh mắt lạnh như băng, anh cũng thật sự không ngại việc vị đại biểu của thành phố Giang Nghi phái đến này thật sự chết ở thành phố Linh Kỳ.

Tô Hạm cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của anh, cô nhún vai, thả lỏng tay nói: “Tôi sẽ giữ bí mật.”

“Đúng vậy, cô ấy đã hứa với tôi, sẽ không làm tiết lộ thân phận huyết tộc của tôi.” Tống Linh Chi nhẹ giọng giải thích: “Lúc ấy cô ấy đang rất nguy kịch, tôi không có cách nào khác, chỉ có tôi mới có thể trong thời gian ngắn nhất đưa cô ấy đến được bệnh viện.”

“Ừ.” Giang Thành kéo cô đến bên ghế sô pha, ý muốn nói cô ngồi xuống trước, có Tô Hạm ở đây, anh không muốn để Tống Linh Chi nói nhiều.

Hiện tại bây giờ, Tô Hạm cũng không chấp nhất mà kêu Giang Thành một tiếng: “Quan chấp chính Giang.” Cô cầm lấy cốc nước ấm được đặt trên tủ đầu giường lên uống một ngụm, kín đáo cười nói: “Vẫn là cảm ơn tiểu thư Linh Chi đã đưa tôi đến đây, nếu không có việc này xảy ra, tôi còn không biết thành phố Linh Kỳ lại có thành ý như vậy đấy.”

Người bên cạnh Giang Thành cũng là người thể hiện thái độ rõ nhất của Giang Thành, Tống Linh Chi không tiếc việc bị bại lộ thân phận mà cứu cô, điều đó thuyết minh Giang Thành thật sự rất xem trọng việc hợp tác giữa thành phố Linh Kỳ và Giang Nghi.

Trước đây cô luôn nghi ngờ, nhưng bây giờ nghĩ lại thật giống lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Tô Hạm than nhẹ một tiếng, nhưng một chút áy náy của cô rất nhanh liền bị Giang Thành đánh tan tành.

“Không có không gian để sửa đổi trong vấn đề hợp tác đâu.” Giang Thành quăng cho Tô Hạm một câu, làm cô đừng mơ mộng với những ảo tưởng không thực tế.

Nước ấm trong miệng của Tô Hạm suýt chút nữa thì phụt ra ngoài, cô quả nhiên mong đợi quá cao với Giang Thành rồi.

“Nói tiếp đi.” Tô Hạm cười cười.

Giang Thành không trả lời lại cô, ngược lại anh cúi đầu nhìn Tống Linh Chi đang ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, anh ngồi xuống cạnh cô.

“Không ngủ được sao?” Anh hỏi.

Tống Linh Chi nhẹ giọng nói: “Không dám ngủ.”

“Xảy ra chuyện sao không báo cho tôi biết?” Giang Thành kéo lại tựa trên vai anh, anh nhỏ nhẹ hỏi.

“Tôi không có số điện thoại của anh, cũng có phương thức nào để liên lạc với anh cả.” Tống Linh Chi uất ức, Giang Thành không nói cho cô, cô cũng không dám chủ động hỏi.

Giang Thành đem điện thoại Tống Linh Chi cầm lên, Tống Linh Chi nhấn vào trên màn hình, đã dễ dàng mở khóa.

Vừa vặn đập vào mắt Tống Linh Chi là cuộc trò chuyện, phía trên còn có những tin nhắn mới nhất.

[Chi Chi: Sếp, có một nhân vật quan trọng vào cửa hàng tiện lợi, cô ấy xảy ra việc ngoài ý muốn nên em đưa cô ấy đi bệnh viện, chưa đóng cửa cửa hàng T.T]

[Sếp: Tôi nhận đã nhận được thông báo từ cảnh sát, một mình em nhớ chú ý an toàn, nếu bọn họ uy hϊếp em, tôi sẽ đến đó đón ra.]

[Chi Chi: Không có việc gì, em đang nghỉ ngơi ở bệnh viện!]

[Sếp: [OK]]

Một cuộc đối thoại khác với Bùi Dực.

[Tiểu Bùi: Chi Chi, sếp nói tớ đi đến xem cậu như thế nào, cậu không cần lo lắng!]

[Chi Chi: Được...]

Cường điệu nhất là một tin tức nằm phía đầu tiên.

[Tô Hạm: Tôi xin được làm bạn tốt với cô.]

Giang Thành: “...” Em thêm tất cả mọi người nhưng lại không thêm tôi.

Anh tùy tiện nhập vào thanh trò chuyện tài khoản của mình, không bao lâu một ảnh đại diện màu đen đầy sao trời xuất hiện trong ô kết quả.

“Đây là anh sao?” Tống Linh Chi thấy Giang Thành đang thêm bạn tốt với cô, liền tò mò hỏi.

“Phải.” Giang Thành trả lời ngắn gọn.

“Vì sao mà ảnh đại diện lại là một bầu trời đen đầy sao?” Tống Linh Chi mạnh dạn đánh giá.

Giang Thành giải thích: “Tôi tùy tiện tìm thôi.”

“Tôi nghĩ nên dùng hình con thỏ hoặc là ảnh chụp của chính anh tự chụp thì đẹp hơn.”

Giang Thành: “?” Tự chụp thì không nói, nhưng con thỏ là như thế nào?

Hai người cố gắng nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng lại đặc biệt rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng này, Tô Hạm quay lưng lại, cô tự nhủ bản thân mình đã được huấn luyện bài bản, trừ khi thật sự nhịn không được, bằng không cô nhất định không được cười, cho dù có cười cũng không được cười ra tiếng.

Một Giang Thành như vậy, thật sự rất khó để liên tưởng với một Giang Thành lạnh lùng tàn nhẫn trên bàn hội nghị, thật giống một người giả khác.

Cuối cùng, Giang Thành đã bắt Tống Linh Chi thêm vào tất cả phương thức liên hệ với anh, bao gồm cả số điện thoại nội bộ của anh.

Tống Linh Chi cảm thấy thật vừa lòng, cô cất điện thoại vào, dựa vào người Giang Thành ngáp một cái, bình thường vào thời điểm này cô đã nên đi ngủ rồi, chỉ là khi ở bên ngoài cô không thể yên tâm mà ngủ.

“Ngủ đi.” Giang Thành vỗ nhẹ đầu Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi không tìm được gối trên sô pha, Nhưng rất nhanh, Giang Thành đã ôm cô nằm xuống, làm cho đầu của cô gối lên đùi anh.

“Được rồi, thế này có thể ngủ rồi.” Tống Linh Chi chớp mắt nhìn anh vài cái, cô thật sự rất thích ở gần Giang Thành như vậy.

Giang Thành nhẹ nhàng “Ừ.” Một tiếng, không nói nữa, thẳng đến một lúc sau, tiếng hít thở đều đều vang lên, cô đã ngủ rồi.

Sau khi chắc chắn Tống Linh Chi đã ngủ say, Tô Hạm cũng không nhịn được cười nữa, cô hàm chứa ý cười ho nhẹ một tiếng, trêu chọc nói: “Quan chấp chính Giang, anh mà cũng có thời điểm như vậy đấy?”

Giang Thành: “?” Tôi như vậy là làm sao? Tôi như vậy không phải thật bình thường sao?

Anh liếc mắt nhìn Tô Hạm một cái, không đáp lại lời trêu chọc của cô.

“Hiện tại anh tính làm sao bây giờ?” Tô Hạm chống cằm hỏi Giang Thành: “Bên ngoài phòng bệnh còn có một đống người, anh hẳn là không muốn thân phận của cô ấy bị bại lộ đâu đúng không?”

“Tôi sẽ giải quyết.” Giang Thành trả lời ngắn gọn.

Vấn đề chính bây giờ đó là khoảng cách từ cửa hàng tiện lợi đến bệnh viện cách nhau xa đến không ngờ, để đưa Tô Hạm đến kịp bệnh viện với thời gian ngắn như thế, phải cần tốc độ bao nhiêu mới được? Tất nhiên, rất nhiều người cũng không quan tâm đến điều này,

“Tôi có thể giúp anh che giấu, tôi sẽ nói trên người tôi có thiết bị có thể tăng tốc độ, bởi vì để phòng bị trong bất kỳ tình huống nào.” Tô Hạm suy nghĩ một lát, đưa ra một ý kiến khả thi nhất.

“Được.” Giang Thành đồng ý.

“Có điều kiện.” Tô Hạm cười nói.

“Điều kiện gì?” Tô Hạm đòi đưa ra điều kiện, đều nằm bên trong dự kiến của Giang Thành.

“Anh đừng lấy điện thoại của cô ấy xóa phương thức liên lạc của tôi, tôi vừa mới gửi tin nhắn không được, anh đừng nghĩ tôi không phát hiện ra.” Tô Hạm thực sự bị Giang Thành làm cho cười muốn bệnh.