Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 24: Tôi không dỗ người

Sau khi nghe điện thoại của Giang Thành, Lộ Vũ đương nhiên là nhanh chóng đến văn phòng Giang Thành.

Giang Thành không có nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Hiện nay thế lực đứng sau 5 người xâm nhập vào trang viên tạm chưa điều tra rõ, bọn họ nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này để đại biểu Thành phố Giang Nghi đến thăm thành phố Linh Kỳ, sử dụng Tô Hạm để dẫn động chiến loạn.”

“Đúng, tôi cũng nghĩ tới vấn đề này.” Lộ Vũ hơi nhíu mày, giọng điệu lo lắng sốt ruột.

“Tôi không muốn chiến tranh xảy ra.” Giang Thành đưa ra yêu cầu của mình: “Cho nên phải tận lực bảo đảm Tô Hạm an toàn, ít nhất... Đừng để cô ta chết ở thành phố Linh Kỳ.”

“Đến lúc đó chắc là Tô Hạm cũng sẽ mang vệ sĩ của mình lại đây.”

Lộ Vũ than nhẹ một hơi nói: “Người của chúng ta có thể tin được, nhưng người bên kia thì khó mà nói được.”

“Ở ngoài vòng bảo hộ của bọn họ bố trí thêm một tầng nữa.” Giang Thành bình tĩnh nói.

“Tô tiểu thư có lẽ không tin tưởng chúng ta……” Lộ Vũ có chút buồn rầu nói.

“Đàm phán giao tiếp không phải chuyện của tôi.” Giang Thành ném cho Lộ Vũ như vậy một câu.

“Được, đã hiểu.” Lộ Vũ nhận được một nhiệm vụ gian khổ, nặng nề thở dài.

“Ừ.” Tay Giang Thành gõ gõ ở trên bàn sách, ý bảo anh ta có thể đi ra ngoài chuẩn bị.

Không ngờ Lộ Vũ không có lập tức đi, ngược lại nhìn chằm chằm cái tay Giang Thành đặt ở trên mặt bàn kia.

Thấy ở trên cổ tay hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật kia, đeo một vòng dây cột tóc, mặt trên có một đóa hoa màu trắng nhỏ, nhìn thoáng qua……

Lại có chút đáng yêu.

“Nhìn cái gì?” Giang Thành không chú ý tới cổ tay của anh có nhiều thêm một cái dây cột tóc... Đây là sáng nay lúc anh cởi buộc tóc của Tống Linh Chi thuận tay đeo vào cổ tay.

“Quan chấp chính đại nhân, cái dây cột tóc này của ngài, rất…… Rất đẹp.” Lộ Vũ ngập ngừng nói.

“Hả?” Giang Thành ngắn gọn trả lời, anh theo ánh mắt của Lộ Vũ nhìn lại, thấy được dây cột tóc của Tống Linh Chi ở trên cổ tay của mình.

Anh nhanh chóng đem dây cột tóc cởi xuống, cất vào một bên, ngăn cản Lộ Vũ tiếp tục nhìn: “Rất xấu.”

Lộ Vũ hình như ngửi được mùi dấm chua, quan chấp chính đại nhân ngày… Ngài thế mà còn không cho người khác khen dây cột tóc đẹp của bạn gái mình đẹp! Thì ra ngài ấy nhỏ nhen như vậy!

Anh ta cảm thấy mình vô duyên vô cơ ăn một đống cẩu lương, không dám ở lâu trong văn phòng Giang Thành, nhanh chóng rời đi.

Lộ Vũ cảm thấy anh ta thật sự khó có thể tưởng tượng được bộ dạng Giang Thành yêu đương là như thế nào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến ngày Tô Hạm đến thành phố Linh Kỳ, thành phố Linh Kỳ cử ra đoàn đại biểu nghênh đón vị khách nhân từ thành phố Giang Nghi tới.

Sân bay, đoàn đại biểu có Lộ Vũ, đám người nội vụ bộ trưởng, nhưng Giang Thành lại không tham dự.

Một người con gái có mái tóc dài màu nâu bước xuống từ trên máy bay, khoảng tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt dễ thương, khóe môi hơi cong, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ.

Nhìn qua là một cô gái xinh đẹp, ngoan hiền, trang điểm giống như em gái nhà bên khiến nhiều người xiêu lòng.

Nhưng Lộ Vũ đi ra phía trước, lại cảm thấy có một luồng không khí khác, trong đôi mắt màu nâu ấy ở chỗ sâu nhất giấu những dã tâm cùng xảo quyệt, ngay cả nụ cười cũng đã được luyện tập chuẩn bị từ trước.

“Tô tiểu thư.” Lộ Vũ vươn một tay về phía cô ta, chuẩn bị bắt tay.

Bàn tay trắng nõn ấm áp nắm hờ một chút, Tô Hạm nói chuyện không nhanh không chậm, phảng phất giống như đang kể lại chuyện xưa: “Là đại đội trưởng Lộ đúng không?”

Trước khi cô ta tới đây, đã xem qua tư liệu những nhân vật quan trọng của thành phố Linh Kỳ nhìn một lần, trong đoàn đại biểu nghênh đón cô không có Giang Thành.

“Đúng vậy.” Lộ Vũ gật gật đầu, thuận thế đỡ Tô Hạm đi về đại sảnh sân bay.

“Quan chấp chính Giang không ở đây sao?” Tô Hạm chớp chớp mắt hỏi:

“Thành phố Linh Kỳ hình như không có thành ý nha.”

“Khi thảo luận về việc hợp tác liên thành phố, Giang đại nhân sẽ cùng ngài thảo luận.” Lộ Vũ một câu chặn lại câu hỏi của Tô Hạm.

Tô Hạm che miệng cười khẽ: “Vậy là được rồi, vừa hay tôi cũng là lần đầu tiên tới thành phố Linh Kỳ, vừa đi du lịch luôn.”

“Về sau sẽ có càng nhiều cơ hội.” Lộ Vũ cúi đầu mở cửa xe cho Tô Hạm, mỉm cười nói thêm một câu.

Tô Hạm ngồi ngay ngắn ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa, cô ta nhìn Lộ Vũ phái cảnh vệ tới vây quanh cả đoàn.

“Đại đội trưởng Lộ, đây là đang đề phòng tôi sao?” Tô Hạm nheo lại mắt nói với Lộ Vũ.

“Không, là đang bảo hộ ngài.” Lộ Vũ lắc lắc đầu: “Bên trong thành phố Linh Kỳ cũng không phải tuyệt đối an toàn.”

“Hai bên hợp tác chưa thành, thành phố Linh Kỳ các ngươi như vậy, cũng không xem mình là người ngoài quá rồi.” Tô Hạm nhíu mày: “Số lượng cảnh vệ cá nhân tôi mang đến đã đủ để ứng phó với bất luận nguy hiểm nào.”

“Tô tiểu thư...” Lộ Vũ tạm ngừng một chút, Tô Hạm sẽ từ chối, anh ta đã sớm đoán được sẽ có tình huống như vậy, rốt cuộc đối với thành phố Giang Nghi mà nói, trước mắt thành phố Linh Kỳ cũng không phải là đối tượng có thể tín nhiệm.

Cho tới nay hai bên không ngừng phân tranh, tin tưởng là cần từng bước thiết lập, mà đương nhiên hiện tại hai bên còn chưa có đạt được đến trình độ tín nhiệm như thế.

“Người muốn phá hư hành trình lần này của ngài rất nhiều.” Lộ Vũ nhấn mạnh.

“Tôi biết.” Tô Hạm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe cực nhanh: “Cá nhân tôi đương nhiên muốn thúc đẩy lần hợp tác này, nhưng ai có thể bảo đảm, cảnh vệ các ngươi phái ra hiện tại không phải là tới ám sát tôi chứ?”

“Tô tiểu thư, thật sự cũng không cần phỏng đoán chúng tôi như thế.”

Lộ Vũ bất đắc dĩ, thấp giọng khuyên nhủ.

“Tôi chỉ tin tưởng người tôi mang.” Ngón tay Tô Hạm gõ gõ yếm khóa đai an toàn, nhìn Lộ Vũ rồi nở ra một nụ cười nhợt nhạt: “Hy vọng các người có thể hiểu cho.”

……

“Đúng, chuyện chính là như vậy, người đàn bà này quá đa nghi, cô ta rốt cuộc là lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, thật sự không thể hiểu được.” Lộ Vũ ở trong văn phòng Giang Thành nắm tóc, một nắm liền kéo rớt một đống tóc, tố khổ với Giang Thành.

“Cô ta từ chối thì từ chối, phái những người này âm thầm đi theo.”

Giang Thành tự nhiên không có sức lực đi đối phó với loại chuyện này, nếu lòng tốt đối phương không nhận, thì cũng không cần thiết lấy mặt nóng dán mông lạnh.

“Người sau lưng bọn họ tuyệt đối sẽ nghĩ cách phá hư từ giữa.” Lộ Vũ cảm thấy có chút nôn nóng.

“Cái này thì phải phiền anh để ý nhiều thêm một chút.” Giang Thành bình tĩnh, chậm rì rì lật xem tờ báo trên bàn.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài cũng không ra mặt nói hai câu sao!” Lộ Vũ cảm thấy thật tủi thân.

“Tôi không dỗ người.” Giang Thành đem tờ báo lật qua, giọng điệu lạnh lùng, anh không có bất luận lý do gì đi theo một người ngạo mạn cùng đa nghi cả.

“Muốn cùng người như vậy xây dựng sự tin tưởng, rất khó có thể đạt được giao lưu hữu nghị.” Lộ Vũ cảm thấy có chút thất bại.

Giang Thành thân là quan chấp chính thành phố Linh Kỳ, mạnh mẽ uy nghiêm, năng lực gan dạ sáng suốt tầm nhìn xa thì không thiếu, cái thiếu chính là mở miệng, anh đúng là thiếu khuyết năng lực giao tiếp, để anh cùng Tô Hạm nói hai câu, cũng có thể làm đối phương khóc ấy.

“Hoà bình giao lưu không phải phương thức giải quyết vấn đề duy nhất, tôi chỉ là tạm thời không muốn bắt đầu dùng loại phương thức thứ hai.” Giang Thành rũ lông mi xuống, bình tĩnh nói: “Thành phố Linh Kỳ không cần phải cúi đầu trước bất kỳ một phương thế lực nào cả, bọn họ từ đầu đến cuối đều không có sửa đổi thái độ của mình, xem nhầm tôn trọng thành sợ hãi.”

Lộ Vũ nghe Giang Thành vừa nói, vỗ trán một cái suýt chút nữa thì ngất xỉu, nghe thử đi, lời này thật là lời mà người có thể nghe sao? Sau khi Tô Hạm thành phố Giang Nghi nghe xong khẳng định sẽ muốn đánh anh một cái... Mặc dù anh nói đều là sự thật.

Bọn họ ngẫu nhiên thảo luận hai câu, lúc này, đồng hồ cổ trong ngăn tủ trưng bày đồ cổ vang lên năm tiếng, đã là 5 giờ chiều, là thời gian tan tầm của trung tâm chính phủ.

“Được rồi, đến giờ rồi, tôi đi đây.” Giang Thành đứng dậy, đem văn kiện gấp lại để sang một bên.

“Tôi hôm nay phải tăng ca!” Lộ Vũ không dám tin tưởng: “Tô Hạm muốn chúng ta cùng cô ta đi ăn ở nhà hàng đặc sản của thành phố Linh Kỳ.”

“Vậy cũng kêu là tăng ca?” Giang Thành hỏi lại một câu.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài thật sự rất không bận, trở về sớm như vậy làm cái gì...” Lộ Vũ oán giận nói.

Anh ta oán giận đến một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

Không đúng, Giang Thành cùng anh ta không giống nhau, chính là anh đã có bạn gái, mỗi ngày anh về nhà sớm như vậy khẳng định là vội về với bạn gái rồi.

“Quan chấp chính đại nhân, ngài bận, ngài bận đi.” Lộ Vũ chuyện vừa chuyển, đối Giang Thành lộ ra một nụ cười “Tôi hiểu cả”.

Mặc dù Giang Thành có năng lực đọc biểu cảm gương mặt rất mạnh, anh cũng không có thể hiểu nụ cười của Lộ Vũ đại diện cho ý gì.

Lộ trình trở về trang viên tốn hơn mười phút, thời điểm Giang Thành cửa phòng mở ra thì Tống Linh Chi đang ngồi xếp bằng ở trên sô pha, đầu hơi rủ xuống.

Giang Thành chú ý tới đầu tóc rối tung của cô, tóc uốn phía đuôi buông xuống đầu vai, thoạt nhìn tâm trạng của cô không được tốt lắm.

... Bởi vì lúc trước nếu như anh trở về, khẳng định Tống Linh Chi sẽ quay đầu chạy tới.

Giang Thành cảm thấy có chút không quen, anh đi về phía trước, nhìn thoáng qua đóa hoa dành dành nhỏ trên đỉnh đầu Tống Linh Chi đang gục xuống, nhìn qua thấy hoa cũng sắp héo rồi.

“Tôi về rồi.” Anh ho nhẹ một tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình.

Đầu Tống Linh Chi cũng không ngẩng lên, ở dưới đèn cúi đầu, đang bận mân mê thứ gì đó.

“Đã về rồi sao?” Cô có lệ trả lời.

Giang Thành cảm thấy Tống Linh Chi hôm nay rất lạ, anh thậm chí bắt đầu tự hỏi có phải bởi vì anh tới thời gian tan làm rồi còn cùng Lộ Vũ nói hai câu, nên anh trở về đã muộn ba phút, Tống Linh Chi mới như vậy hay không.

Nhưng mà hiện tại Tống Linh Chi chỉ là đơn giản đang nghiên cứu phải làm như thế nào để dán những bông hoa lên lại dây buộc tóc.

Cô vốn dĩ mua một hộp dây cột tóc, kết quả dùng một hồi liền càng ngày càng ít, ngày đó lúc “Ăn bữa sáng” bị Giang Thành đã lấy đi chiếc dây buộc thứ hai, sau đó anh cũng không trả cho cô, cô chỉ còn lại một dây cuối cùng, mỗi ngày đều dùng thật cẩn thận, lại không ném lung tung.

Nhưng là hôm nay sau khi về nhà lúc cởi tóc, những bông hoa trên dây cột tóc cuối cùng cũng đã bung ra vì chất lượng kém, sau khi Tống Linh Chi tỉnh dậy vẫn luôn suy nghĩ xem làm như thế nào để gắn hoa về lại.

Giang Thành cảm thấy anh nên đi làm chuyện của mình, nhưng Tống Linh Chi vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, dường như có chút trở ngại tầm nhìn, vì thế anh ngồi xuống bên người Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi chỉ cảm thấy ghế sô pha bên cạnh mình lún xuống, cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Giang Thành một chút: “Tôi đang sửa dây cột tóc.”

“Ở chỗ tôi còn có một dây.” Giang Thành nghĩ tới sợi dây bị anh để ở văn phòng kia.

“Một lát nữa tôi phải đi làm rồi.” Tống Linh Chi rất buồn rầu, cô đem những bông hoa nhỏ bị rơi cùng sợi dây cột tóc trụi lủi ra cho Giang Thành xem: “Hôm nay buổi sáng một không cẩn thận làm rơi chúng.”

Giang Thành nghĩ, hiện tại Tống Linh Chi không có dây cột tóc để dùng, anh cũng có một phần trách nhiệm, dù sao cũng là anh thuận tay cầm một dây đi.

Vì thế giọng nói của anh ôn nhu lại, có ý muốn an ủi Tống Linh Chi đang ủ rũ cụp đuôi, anh thật sự không quen nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu của cô nhóc này.

“Tôi làm lại cho em nhé?” Giang Thành đem bông hoa nhựa cùng dây cột tóc màu đen từ trong tay Tống Linh Chi cầm sang, đầu ngón tay gãi ở trong lòng bàn tay cô.

“Được!” Đôi mắt của Tống Linh Chi lập tức bừng sáng: “Anh còn biết làm cái này?”

Giang Thành nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Linh Chi nhìn mình chăm chú, anh thu mắt đem bông hoa nhỏ cùng dây cột tóc lên, tránh đi ánh mắt sùng bái của cô.

“Như vậy à?” Anh hỏi.

Tống Linh Chi nghiêng đầu qua, theo bản năng đem cằm đặt ở trên vai anh, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Ngược lại.”