Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 15: Cắn 15 miếng, cô không đói sao

Khi Tống Linh Chi tỉnh dậy, Giang Thành đã trở về.

Cô nghiêm túc cầm tiền lương mới được phát của mình từ trên tủ đầu giường lên, cất vào trong túi.

Tống Linh Chi biết Giang Thành ở trong phòng làm việc, trước khi đi cô còn đi đánh răng, đây là sự tôn trọng đối với đồ ăn ngon

Cô nhón chân, cẩn thận đi đến ngoài cửa trên hành lang, cúi đầu nhìn thấy ly trà sữa ở trên bàn trà trong phòng khách vẫn không có thay đổi.

Giang Thành không uống sao? Tống Linh Chi cảm thấy lạ, không uống thì anh mua làm gì... Còn không bằng để cô uống.

Tống Linh Chi cảm thấy thật đáng tiếc, cô xoay đầu để bản thân không cần nhìn ly trà sữa kia nữa.

Cô tới trước cửa phòng Giang Thành, vươn tay lên gõ cửa.

Trong phòng làm việc, Giang Thành vừa đóng dấu một phần báo cáo, anh nghe được tiếng gõ cửa của Tống Linh Chi., thật ra lúc Tống Linh Chi đi đến cửa anh đã phát hiện ra cô rồi, anh thậm chí còn biết Tống Linh Chi dừng lại ở hành lang một lát... Tạm dừng một lát, là vì Tống Linh Chi cảm thấy đáng tiếc cho ly trà sữa không ai uống kia.

Nhưng mà Giang Thành không có lập tức để cô tiến vào, anh đóng xong xuôi con dấu, rồi lại chậm rì đem con dấu bỏ vào hộp.

Lúc này thì giọng nói mềm mại của Tống Linh Chi ở ngoài cửa vang lên: “Giang Thành, anh có đó không?”

Giang Thành ngắn gọn trả lời, âm thanh lạnh nhạt: “Ở.”

“Tôi... Tôi tôi có thể vào không?” Tống Linh Chi sờ soạng túi tiền một chút, thử hỏi anh.

Lý trí của Giang Thành nói rằng sau khi Tống Linh Chi đi vào sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, nếu không phải là tình huống cần thiết thì anh có thể cự tuyệt Tống Linh Chi.

Nhưng mà phản ứng trả lời của anh còn mau hơn lý trí của mình.

“Có thể.” Anh nói.

Tống Linh Chi đẩy tay nắm cửa đi vào trong phòng làm việc, mặc dù cô là huyết tộc, nhiệt độ cơ thể thấp nhưng lúc đi vào trong phòng làm việc, vẫn có thể cảm thấy một làn hơi lạnh ấp tới.

Cô chà xát những nốt da gà không tồn tại trên cánh tay, từng bước một đi vào trong.

Giọng điệu Giang Thành nói chuyện còn lạnh hơn hôm qua 3 phần, bởi vì Tống Linh Chi không có uống ly trà sữa kia, làm anh tưởng rằng Tống Linh Chi có khoảng cách với anh, nếu không có cái ấn ký kia thì có lẽ anh với Tống Linh Chi còn không được tính là bạn bè.

Anh không biết suy nghĩ này từ đâu mà có, theo lý mà nói thì anh chắc chắn là không có chút để ý nào đến Tống Linh Chi... Bao gồm cả thái độ của cô đối với mình, nhưng bản thân anh vẫn cứ canh cánh trong lòng.

Đương nhiên Tống Linh Chi không biết Giang Thành đang suy nghĩ điều gì sâu trong đôi lông mày đang rũ xuống, cô đang suy nghĩ chuyện của mình, sau khi rối rắm một lúc lâu, cô lấy hết can đảm đi qua, móc tiền từ trong túi đưa qua cho anh.

Giang Thành rũ mắt nhìn tiền trong tay cô, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Tôi... Có chút đói bụng.” Tống Linh Chi liếʍ liếʍ môi nói: “Đây là tiền mới tôi mới được nhận, tôi có thể hút hai ngụm máu của anh không?”

Cô cứ tưởng Giang Thành sẽ đồng ý, nhưng âm thanh lạnh lùng của Giang Thành lập tức vang lên: “Ngày hôm qua cô còn nói cô không đói bụng.”

Tống Linh Chi thành thật thừa nhận: “Tôi hơi thèm ăn.”

Giang Thành từ chối cô: “Thèm ăn có thể uống cái khác.”

“... Ví dụ như trà sữa người khác đưa.” Anh lại nói thêm một câu, giọng điệu bình tĩnh.

Tống Linh Chi cảm thấy hơi tủi thân, bởi vì cô cảm thấy máu của Giang Thành ngon hơn trà sữa.

Nhưng mà Giang Thành đã từ chối cô, cô cũng không thể mặt dày ở lại đây dây dưa với anh, thế là cô rút lại tiền, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy thôi, tôi tự đi mua trà sữa uống.”

Cô lại nuốt một chút nước miếng, Giang Thành sẽ từ chối nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Dù sao cô chính là muốn cắn ở trên cổ anh một ngụm, sau đó từ từ hút máu, cả quá trình này đối với con người mà nói thì đúng là không phải một trải nghiệm tốt đẹp, tuy là cô ăn rất ít, nhưng con người cũng chú hơn đến việc bọn họ bị thiếu máu, dù sao hiện tại người nguyện ý hiến máu chỉ chiếm một phần nhỏ.

Giang Thành từ chối làm Tống Linh Chi cảm thấy yêu cầu của cô là vô cùng phản cảm, sau khi thử qua một lần thì cô cũng sẽ không bao giờ thử lại lần nữa.

Cô xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc.

Giang Thành ngước mắt lên nhìn chằm chú vào bóng dáng kia, trong ánh mắt đỏ hiện lên bóng dáng của cây hoa dành dành trên đầu cô, nó đang gục rũ xuống, giống như đang nói cho anh biết hiện tại cảm xúc của chủ nhân nó không tốt.

Tống Linh Chi nghĩ dù sao thì tiền này Giang Thành cũng không cần, vật thì nàng mua một ly trà sữa bỏ thêm nhiều topping vào một chút.

Vừa mới đi ra khỏi cửa được vài bước, Tống Linh Chi liền nhìn thấy ly trà sữa cỡ lớn ở trên bàn trà, nó ở chỗ này đã một thời gian dài vẫn không có ai uống nó, mặc dù ly trà sữa này có chức năng làm lạnh, nhưng để mấy ngày thì nó cũng không thể uống được.

Tống Linh Chi cảm thấy có chút đáng tiếc, thế là cô dừng bước, một tay đẩy cánh cửa phòng làm việc chưa đóng lại hoàn toàn ra.

Giang Thành còn chưa kịp thu hồi ánh mắt anh nhìn Tống Linh Chi, hàng mi dài khẽ run, giấu đi một chút hoảng loạn trong mắt.

Tống Linh Chi không có chú ý tới biểu cảm của anh, do dự một lát rồi mở miệng nói: “Ly trà sữa dưới lầu kia có thể cho tôi uống không? Anh mua nó mà không uống cũng rất lãng phí, tôi có thể đưa tiền cho anh.”

Giang Thành nghe thấy lời cô nói thì hơi bất ngờ một chút, ngón tay thon dài ấn chặt lên bàn làm việc đến nỗi đầu ngón tay đều trắng bệch cả lên.

Tống Linh Chi nói như vậy là có ý gì?

Không phải là cô cố ý không uống sao?

Anh tự hỏi một lát, mở miệng nói: “Để ở trong phòng cô, vốn dĩ chính là cho cô uống.”

Tống Linh Chi ngẩn người: “Tôi cứ nghĩ là anh uống, người máy đưa đến sai phòng.”

“Người máy không có ngốc như vậy.” Giang Thành nhìn chằm chằm cô nói.

“Tôi cũng chưa dám động vào nó, còn để dưới lầu cho anh.” Tống Linh Chi nhỏ giọng giải thích.

“Cô muốn uống thì uống đi.” Giọng điệu Giang Thành mềm hơn một nửa.

“Được.” Tống Linh Chi cười tủm tỉm nói.

Cô xoay người, chuẩn bị chạy vối xuống lầu lấy ly trà sữa kia.

Kết quả nghe thấy âm thanh Giang Thành ở phía sau cô vang lên: “Còn muốn uống máu không?”

Tống Linh Chi nghĩ đến lúc nãy Giang Thành vừa mới từ chối, cô đã quyết định chỉ khi nào đói đến lực điểm mới lựa chọn uống máu, thế là cô lắc lắc đầu, đóa hoa dành dành nhỏ trên đỉnh đầu kia cũng lắc theo.

“Không uống.” Tống Linh Chi nhanh chóng trả lời: “Tôi uống trà sữa là được rồi.”

Giang Thành lại im lặng.

Quả nhiên anh vẫn không bằng một ly trà sữa.

Tống Linh Chi vui vẻ uống trà sữa, thỏa mãn hưởng thụ vị giác tạm thời của cô.

Những ngày sau đó, cô rất tự giác không có yêu cầu đến việc mình muốn uống máu, Giang Thành đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại vấn đề này.

Nhưng thời gian từ từ trôi qua, cơn đói khát của Tống Linh Chi cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn, năng lượng của cô dần dần hao hết, khát vọng đối với máu tươi càng thêm trở nên mãnh liệt.

Suy nghĩ đến cảm xúc của Giang Thành, Tống Linh Chi lại tiếp tục nhịn đói thêm rất nhiều ngày, không dám chủ động nói cô muốn hút máu.

Mỗi khi cơn đói khát đột kích, cô đều ngồi trong phòng làm việc uống một ly trà sữa hoặc là ăn lẩu Oden, vừa nhìn Giang Thành vừa ăn, uống một ngụm trà sữa liền làm bộ nhưng mình đang uống máu, lấy cái này áp chế sự thèm ăn của mình xuống.

Giang Thành đã sớm nhận ra ánh mắt thèm ăn đã không còn che dấu được của Tống Linh Chi, nhưng cô cũng đều không nói là thèm hút máu.

Hôm nay, Tống Linh Chi ôm trà sữa, nắm chặt tay vịn ghế cố nén cơn thèm ăn, cô vừa uống đồ uống có vị ngọt ngào này, vừa nhìn chằm chằm Giang Thành để làm dịu cơn đói khát của mình.

Cô thật sự là không nhẫn nại được nữa, đây gần như đã là giới hạn của cô.

Trên ống hút giấy có dày đặc vết răng cắn của Tống Linh Chi, trong đầu cô đều vang lên âm thanh Giang Thành từ chối ngày hôm đó.

Cô không dám nhắc lại yêu cầu của bản thân, nhưng hiện tại cô vô cùng đói bụng. Cuối cùng là có nên nói hay không đây, lỡ như Giang Thành lại từ chối thì phải làm sao.

Ngay lúc nội tâm đang giao chiến với nhau thì âm thanh của Giang Thành vang lên: “Tống Linh Chi, cô không đói bụng sao?”

Mặc dù đã đói đến độ ngồi không yên, nhưng Tống Linh Chi vẫn lắc lắc đầu nói: “Hình như tôi còn có thể kéo dài thêm một ngày.”

“Nếu không kéo dài được đến ngày mai, cô phải cô sẽ đi tìm người khác không?” Bỗng nhiên Giang Thành mở miệng hỏi.

Tống Linh Chi thở dài: “Tôi cũng muốn...”

Chú ý đến ánh mắt của Giang Thành không thích hợp, cô lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Nhưng mà tôi không thể đánh lại ai cả.”

Giang Thành từ sau bàn làm việc đi lại, tiến vào trong tầm mắt của Tống Linh Chi, Tống Linh Chi nắm chặt ly trà sữa, hoảng loạn lùi về sau.

Đóa hoa dành dành trên đỉnh đầu cô cũng đang lay động nhẹ nhàng.

Cô vừa lùi lại, thì Giang Thành lại tiến lên phía trước, tiếp tục bắt nạt cô.

Mãi cho đến khi Tống Linh Chi dựa sát vào kệ sách phía sau cô, cô cũng không dám nhìn Giang Thành, cô sợ mình trực tiếp nhào đến sẽ dọa anh sợ.

Tống Linh Chi vươn hai tay che kín hai mắt của mình.

Nhưng tầm mắt vừa bị che kín thì mùi hương của đồ ăn ngon lại bay vào lỗ mũi, thậm chỉ bởi vì vị giác biến mất mà càng thêm mãnh liệt.

“Ừng ực.” Một âm thanh nuốt nước miếng vang dội, Tống Linh Chi ngưỡng cổ, nuốt nước bọt xuống.

Tầm mắt Giang Thành dừng ở đôi mắt bị che lại của Tống Linh Chi, đôi môi đỏ ở dưới hơi run rẩy, răng nhòn nhọn đã lộ ra.

Cô đã đói tới mức này nhưng lại vẫn không muốn hút máu anh.

Một tay Giang Thành vươn ra nâng cằm của Tống Linh Chi lên, một tay khác đem tay của cô kéo xuống.

Hàng mi của Tống Linh Chi giống như cánh con bướm điên cuồng chớp chớp, giống như muốn giấu đi anh sáng ở trong mắt mình, cô hiểu rõ được trong đôi mắt của mình chứa đựng sự thèm khát của mình và dã tính làm con người cảm thấy sợ hãi…Thậm chí là ghê tởm.

Nhưng mà đôi mắt của cô đã bị Giang Thành nhìn thấy rõ ràng, anh cũng không sợ hãi du͙© vọиɠ săn mồi tràn ngập trong mắt của cô.

Ngược lại, anh rất thích loại cảm giác này, giống như móng vuốt nhỏ làm bằng đường ngọt ngào, đang gãi gãi vào trái tim anh.

Giang Thành không nói gì, anh nhấp môi, bàn tay để trên cằm nhọn kia của cô hơi di chuyển, ngón tay chạm được vào cánh môi mềm mại của Tống Linh Chi.

Trên môi cô lạnh ngắt, mà tay anh thì mang theo độ ấm.

Tống Linh Chi quay mặt đi, ngón tay xoa nhẹ lên môi cô.

Sau đó đầu ngón tay dò giữa môi cô đυ.ng vào cái răng ngọc, Giang Thành bỏ xuống sự phòng ngự của bản thân mình, răng nhọn sắc bén cứ như vậy dễ dàng làm rách đầu ngón tay của anh, máu tươi tràn ra theo đầu ngón tay.

Một chút cảm giác ngứa râm ran từ ngón tay truyền đến Tống Linh Chi, nhưng lúc này Tống Linh Chi đã không còn rảnh để cảm nhận nó.

Bởi vì mũi của cô ngửi được mùi thơm của máu, ở dưới tình huống đã vô cùng đói khát cô không có cách nào từ chối được.

Tống Linh Chi nghĩ, cho dù bộ dáng ăn cơm của cô không quá đẹp, thì cô… Thì cô cũng muốn liếʍ một chút, dù sao khi đi qua thôn này thì còn có cửa hàng nào nữa.

Thế là cô duỗi lưỡi ra liếʍ nhẹ đầu ngón tay của anh, liếʍ mυ'ŧ ngón tay anh, ngậm máu tươi kia vào trong miệng.

Hết chương 15.