Giang Thành nhìn thoáng qua con thỏ lông nhung kia một cái, môi mỏng mím chặt.
Ngược lại chính là Tống Linh Chi chạy qua đây đầu tiên, ôm con thỏ này lên nhét vào trong lòng ngực của Giang Thành: “Tôi muốn mang con này đi.”
Một tay Giang Thành nắm chặt lỗ tai của con thỏ, giống như cực kỳ kháng cự việc đυ.ng chạm vào cơ thể của con thỏ này.
Anh từng suy đoán hình con thỏ kia ở trên cổ có nghĩa là gì, đã từng đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng hình con thỏ đó lại xuất phát từ con thỏ đồ chơi của Tống Linh Chi, anh hoàn toàn không nghĩ tới điều này.
Cuối cùng là anh không liên quan, hay là con thỏ kia quá quan trọng?
Thắc mắc này của Giang Thành rất nhanh đã được giải đáp, Tống Linh Chi rút cái quyển sổ trong ngăn kéo ra, quyển sổ có bìa da, có rất nhiều biên lai được kẹp trong đó, đây là thứ để cô dùng để ghi lại các khoản chi tiêu.
Tống Linh Chi đem quyển sổ chưa cho Giang Thành, để anh giúp mình cất vào trong vali, nhưng lúc Tống Linh Chi đưa thì lại bị trượt tay, quyển sổ rơi xuống mặt đất làm cho một tờ biên lai bằng phẳng trong đó cũng rơi ra.
Hai mắt Giang Thành sắc bén liếc nhìn một cái, nhìn thấy biên lai Tống Linh Chi mua con thỏ đồ chơi này, trên đó viết rõ ràng con thỏ lông nhung này có giá gốc là 98 tệ, nhưng bởi vì là hàng hóa tồn kho thời gian dài không bán được nên được giảm giá, thế là bị Linh Chi tham lam ôm về nhà.
Được rồi, bây giờ hoàn toàn có thể loại bỏ khả năng có một câu chuyện cũ đằng sau con thỏ này.
Giang Thành cảm thấy anh ở trong mắt Tống Linh Chi cũng không có khác con thỏ lông nhung này lắm, anh đường đường là Quan Chấp Chính ở Linh Kỳ, được mọi người tôn kính, chưa bao giờ phải chịu sự bất công như thế này.
Thế là bởi vì một tờ biên lai rơi xuống mà tâm trạng thay đổi, sắc mặt của Giang Thành cũng lạnh xuống, không khí xung quanh anh cũng có chút lạnh lẽo, anh ủ rũ đem từng món đồ của Linh Chi nhét vào vali.
Thật ra Tống Linh Chi không có chú ý đến sắc mặt của anh thay đổi, chỉ là lúc anh định đem con thỏ nhung kia nhét vào trong góc của vali thì cô lại ngăn anh lại.
“Không thể nhét vào trong vali.” Tống Linh Chi đoạt lấy con thỏ từ trong tay Giang Thành lại, ôm vào trong ngực: “Sẽ bị biến dạng.”
Tay Giang Thành còn đang nắm lấy cái tai dài của con thỏ kia, nắm rất chặt: “Mua lại con mới.:
Tống Linh Chi xoay người, từ chối: “Tôi đã quen ngủ với nó rồi.”
Cuối cùng con thỏ này vẫn bị Tống Linh Chi bế lên xe cùng, cô đem nó đặt ở ghế sau xe, còn sử dụng kiến thức giao thông vừa mới học được áp dụng vào thực tế, đem thắt dây an toàn cho con thỏ đồ chơi.
Giang Thành: “…” Cô thật là trẻ con, đây là đang làm gì vậy?
Anh dựa vào cửa xe, lẳng lặng nhìn Tống Linh Chi vỗ vỗ đầu con thỏ lông nhung.
Tống Linh Chi bò ra khỏi xe, nhìn thời gian thì đã là hơn 10 giờ tối, cô phải đi làm.
“Những thứ này anh mang về hả?” Tống Linh Chi nói.
“Ừ.” Giang Thành lên xe, nhìn Tống Linh Chi đứng ở ngoài cửa sổ xe cười với anh, khóe môi cũng hơi cong lên như chứa một hương hoa ngọt ngào.
Nhánh hoa nhỏ cô phơi ở ngoài quên cất vào, hiện tại ở bên ngoài đang đung đưa ở trong gió đêm.
Tống Linh Chi vẫy vẫy tay với Giang Thành, đang định rời đi thì nghe thấy Giang Thành bíp còi hai cái.
Cô xoay người sang, ghé người sát vào cửa sổ xe của Giang Thành, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cửa sổ xe Giang Thành từ từ được hạ xuống, anh xoay đầu nhìn Tống Linh Chi đang hơi cúi người, gương mặt gần sát lại đây.
Anh duỗi tay ra ngoài xe, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, tay khác thì nhanh chóng đem hoa trên đỉnh đầu của cô nhét vào lại trong tóc.
Cằm bị anh giữ lấy khiến Linh Chi không thể quay đầu tránh đi, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, đôi mắt mở to, trong mắt dần dần hiện lên một chút nước, cô cắn môi dưới đề phòng bản thân phát ra âm thanh kỳ lạ gì đó.
Mãi đến khi Giang Thành rút lại về cô mới khôi phục lại tinh thần.
Tống Linh Chi hơi tức giận: “Anh… Anh nhắc nhở tôi là được rồi.”
Giang Thành xoa xoa tay: “Tiện tay mà thôi.”
“Anh…” Tống Linh Chi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhẹ giọng mắng một câu: “Đồ tồi.”
Giang Thành thấy cô phản ứng như thế thì hơi nhíu mày, không nói gì, chỉ là im lặng đem cửa sổ xe hạ xuống.
Tống Linh Chi cứ như vậy nhìn xe anh càng ngày càng xa tầm mắt của mình, chỉ có thể tức giận dậm chân tại chỗ, lại không thể làm gì.
Nhưng mà cô không biết ngay khi anh vừa cua xe qua một con phố thì đã nhanh chóng dừng xe tấp vào lề.
Ở trong xe, Giang Thành ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, trên ghế sau chỉ có con thỏ nhung mà Tống Linh Chi yêu nhất đang cụp tai xuống, trên người thắt một cái đai an toàn.
Anh nghiêng người, cơ thể nhẹ nhàng mau chóng đem con thỏ nhung Tống Linh Chi để ở trên ghế sau lấy ra khỏi dây an toàn.
“Bang” một tiếng, dây an toàn văng ra, mất đi sự chống đỡ của dân an toàn, con thỏ nhung từ trên ghế dựa trượt xuống, biến mất khỏi tầm nhìn của Giang Thành.
Như thế Giang Thành mới tĩnh tâm lại, lái xe trở lại trang viên anh đang ở.
Mà bên Tống Linh Chi đã đi vào trong cửa hàng tiện lợi, cô hơi ngại ngùng bởi vì cô đã liên tục về sớm hai ngày, tui là rạng sáng cửa hàng tiện lợi không có nhiều khách, nhưng cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Nam sinh viên trẻ tuổi Bùi Dực đã giúp cô sắp xếp đồ đạc, nhìn thấy cô tới thì ngẩng đầu cười nói: “Linh Chi, hai ngày nay cô không khỏe hả, cả hai ngày đều thấy cô tan ca sớm.”
Tống Linh Chi lắc đầu, đi đến phía trước đổi vị trí cho Bùi Dực: “Ngày hôm qua có chút việc nên về sớm một chút.”
“Là vậy sao?” Bùi Dực nở một nụ cười sảng khoái trong trẻo: “Thật ra trong khoảng thời gian này chương trình học của tôi của tương đối nhẹ nhàng, nếu cô muốn nghỉ ngơi thì tôi có thể đổi ca đêm với cô, dù sao thì làm buổi đêm cũng hơi đuối sức.”
Tống Linh Chi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà cô chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, vì thế cô chỉ có thể nhỏ giọng từ chối ý tốt của anh, hơn nữa uyển chuyển nhắc nhở anh việc về muộn ký túc xá sẽ đóng cửa.
Bị cô nhắc nhỏ, Bùi Dực nhanh chóng khoác balo lên vai, chào tạm biệt với Tống Linh Chi rồi rời đi.
Một mình Tống Linh Chi ở lại cửa hàng tiện lợi, tiện tay sắp xếp lại một vài món đồ trên kệ để hàng, một lúc sau ở cửa vang lên âm thanh báo có khách đến, trong tiệm chỉ có một mình cô thế là cô nhanh chóng chạy lại quầy thu ngân.
Hai người đàn ông có chiều cao tương đương nhau đi vào trong cửa hàng tiện lợi, khác nhau chính là trong đó có một người lưng hơi cúi xuống, hình như đã già, còn có một người cao cao gầy gầy.
Nếu như có Giang Thành ở chỗ này tất nhiên có thể nhận ra đây chính là Vệ Quốc, sở trưởng của Viện Nghiên Cứu vào Cố Thịnh Hải bị Giang Thành đuổi ra khỏi Viện Nghiên Cứu.
“Thiết bị điện tử trong nhà lâu rồi không có người dùng, nên cần một chút năng lượng.” lời này của Cố Thịnh Hải cũng không phải giả, cậu ta cúi người xuống lấy hai gói pin ra khỏi quầy các vật phẩm thường dùng: “Làm phiền cô tính tiền nó cho tôi.”
Hai tay Vệ Quốc chắp ở sau người, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Tư liệu quan trọng của Viện Nghiên Cứu tôi muốn cậu đưa lại cho tôi, không thể để lộ ra ngoài.”
Cố Thịnh Hải cười lạnh một tiếng: “Sở trưởng không tin tôi sao?”
“Đây là quy định của sở.” Vệ Quốc giải thích.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau trước quầy thu ngân, Cố Thịnh Hải đặt hai cục năng lượng để ở trên bàn, Tống Linh Chi quét mã đóng gói cho cậu ta.
Cố Thịnh Hải với Vệ Quốc tự nhiên sẽ không chú ý đến một nhân viên ở trong cửa hàng tiện lợi, chỉ là làn da nhợt nhạt của Tống Linh Chi dưới ánh đèn sáng ngời làm cho Vệ Quốc hơi chú ý đến.
Cô xinh đẹp, hàng mi dài cong vυ't, đôi mắt trong trẻo, lúc không cười nhìn có vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt xanh thẳm của Vệ Quốc nhìn Tống Linh Chi một cái, quan tâm nói: “Cô bé à, sắc mặt của cô không tốt lắm, vẫn nên ít thức đêm, bình thường ăn cơm cũng phải ăn nhiều một chút.”
Sắc mặt Tống Linh Chi không tốt hoàn toàn là vì bị đói, mặc dù mấy ngày trước mới hút máu của Giang Thành nhưng vẫn không thể trong chốc lát mà bổ sung lại được.
Cô ngại ngùng ho nhẹ một tiếng nói: “Cảm ơn ạ, cháu sẽ nghĩ cách ăn nhiều một chút.”
Vệ Quốc gật gật đầu với cô, sau đó cùng Cố Thịnh Hải rời khỏi cửa hàng, nếu sở trưởng Viện Nghiên Cứu biết cái Linh Chi gọi là “ăn nhiều một chút” thật ra chính là ấn vị Quan Chấp Chính mà ông tôn kính sợ hãi ở một chỗ, sau đó cúi đầu hút máu ở cổ anh thì không biết ông sẽ có biểu cảm như thế nào.
Buổi tối khách rất ít, Tống Linh Chi tiếp bọn họ xong thì tiến vào thời gian sờ cá vui vẻ, mở phim truyền hình ra xem.
Mà Vệ Quốc với Cố Thịnh Hải sau khi đi khỏi đó, hai người một đường đi đến chỗ ở của Cố Thịnh Hải, nhà Cố Thịnh Hải là một căn chung cư cao cấp trong thành phố Linh Kỳ, đương nhiên là lớn hơn căn chung cơ nhỏ của Linh Chi rất nhiều, nhà có hai tầng, tầng dưới là khu vực sinh hoạt, tầng trên chính là nơi chất đống các thiết bị nghiên cứu cùng với đài thí nghiệm.
Vệ Quốc lần đầu tiên đi đến nhà của Cố Thịnh Hải, ông ta lịch sự tán thưởng sự sắp xếp chuyên nghiệp khi sắp xếp các phần thí nghiệm của Cố Thịnh Hải.
Cố Thịnh Hải đem hai cục năng lượng mới mua ra lắp vào, nguồn điện bị ngắt đã có lại truyền đến màn hình, cậu ta ngồi xuống trước bàn máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím chuyển những số liệu thuộc về Viện Nghiên Cứu chuyển đến USB, ánh sáng màu xanh phản chiếu lên trên mặt cậu ta.
“Sở trường, chắc phải chờ lâu một chút, có muốn uống chút nước không.” Vẻ mặt Cố Thịnh Hải vẫn như bình thường, cậu ta nhìn màn hình chằm chằm, ngay cả khóe mắt cũng luyến tiếc rời đi, bộ dạng như trầm mê vào công việc, cậu ta nhanh chóng chỉ cho Vệ Quốc vị trí của máy lọc người.
“Thịnh Hải à, mấy năm nay bản thân cậu đã làm rất tốt.” Vệ Quốc cảm khái nói.
Cố Thịnh Hải cười lạnh một tiếng, không nói gì, từ nhỏ tính tình đã như vậy nên Vệ Quốc cũng không để trong lòng, đi đến trước máy lọc nước liền uống một ly nước, uống xuống một cách thản nhiên.
Bàn phím vẫn đang còn vang lên âm thanh đánh máy, số liệu trên màn hình điện tử rộng lớn giống như đang như thủy triều tràn vào thiết bị lưu trữ mới, Thịnh Hải vẫn ngồi thẳng tắp, đang chuyên chú nhập tâm vào màn hình điện tử nhưng đuôi mắt lại lóe lên một tia lạnh giá, cuối cùng cậu ta cũng nghe được âm thanh ngã xuống đất ở đằng sau.
Cố Thịnh Hải đẩy bàn phím trở về, nhìn về phía Vệ Quốc té xỉu ở trên đất, đi ra phía trước, động tác thuần thục kéo ông ta về ghế sô pha.
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm tầng hai được bật sáng lên, Cố Thịnh Hải mang bao tay lên, một tay thuần thục duỗi về phía mặt Vệ Quốc tháo con mắt điện tử được lắp ở khóe mắt trái của ông ta ra.
Một con mắt của Vệ Quốc bị thương, những năm gần đây vẫn luôn dùng con mắt giả này thay thế, rất ít người biết đôi mắt xanh thẳm này của ông là giả.
Nhưng mà Cố Thịnh Hải từng cùng ông ta sinh hoạt nhiều năm, cậu ta là đứa con ngoài giá thú của Vệ Quốc không muốn thừa nhận, cho nên cậu ta biết được bí mật này, hơn nữa còn vẫn luôn đang âm thầm lợi dụng con mắt này của Vệ Quốc.
Cậu đứng yên ở một bên lấy chiếc máy ảnh thu nhỏ ở trong con mắt này ra.