Anh Thoạt Nhìn Ăn Rất Ngon

Chương 7: bảy vết cắn, chia anh một nửa

Tống Linh Chi vốn dĩ là ngủ quay lưng vào phía trong, bị Giang Ảnh gọi, cô mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.

“Được rồi.” Dưới sự cho phép của Giang Ảnh, đương nhiên cô không ngại mà đi đến ngủ trên chiếc giường càng rộng càng thoải mái hơn rồi.

Giang Ảnh chỉ cho cô vị trí của phòng tắm, rồi đi đến phía trước cửa sổ thu dọn sạch sẽ rác rưởi mà Tống Linh Chi để lại, nhét toàn bộ vào thùng rác thông minh, âm thanh nghiền nát rác vang lên răng rắc. Rồi sau đó, phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh lại, anh tiện tay cầm một quyển sách, quay lưng đi rồi đọc.

Tống Linh Chi đi vào phòng tắm, tháo búi tóc trên đầu ra, mái tóc đen dài hơi rối buông xuống bả vai của cô một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, dây cột tóc màu trắng được cô đeo lên cổ tay.

Khi cô tháo tóc, một đóa hoa sơn chi nho nhỏ từ giữa những sợi tóc từ từ thò ra, mang theo một chút hương thơm, cánh hoa màu trắng tươi tắn đáng yêu. Tống Linh Chi gãi gãi đầu, thật ra cô có chút buồn rầu, bộ rễ của đóa hoa này đã quấn quanh ma hạch của cô khi cô vẫn đang ở trạng thái ma hạch, hiện tại cô đã hóa hình thành huyết tộc, lại vẫn không có cách nào hái đóa hoa nhỏ vướng víu này xuống được.

Tống Linh Chi nghi ngờ rằng có khi cô phải làm giải phẫu mới có thể hái đóa hoa này xuống được, nhưng cô là huyết tộc, tuy bề ngoài giống con người nhưng cấu tạo thân thể vẫn có chút khác biệt, cô sợ bại lộ thân phận của mình, bị con người bắt lại làm nghiên cứu, cho nên cũng mặc kệ cho đóa hoa này phát triển.

Cô cúi đầu nghiên cứu các thiết bị trong trong nhà tắm của Giang Ảnh, bàn điều khiển bằng kim loại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên đó có mấy cái nút cực kỳ đơn giản không có đánh dấu. Tống Linh Chi ấn bậy một hồi, bàn điều khiển sáng lên ánh sáng xanh, báo nhiệt độ của nước theo ngay lúc này, cô lại ấn thử hai cái, điều chỉnh nhiệt độ thành hai mươi lăm độ, nhiệt độ thích hợp với huyết tộc nhất.

Thật ra nhiệt độ cơ thể của huyết tộc cũng không phải rất lạnh, chỉ là hơi thấp một chút so với nhiệt độ cơ thể của con người thôi, Tống Linh Chi chuẩn bị xong, muốn thử xem nhiệt độ của nước, liền bắt đầu tìm kiếm chốt mở của vòi tắm.

Nhưng lần này cho dù cô ấn kiểu gì thì thiết bị tắm này đều không có phản ứng, Tống Linh Chi cảm thấy thật thất bại, sau khi tự mò mẫm nửa ngày, cô chỉ có thể mở cửa phòng tắm ra, nhờ Giang Ảnh giúp đỡ.

Cô ló đầu ra, đóa hoa trắng nhỏ trên đỉnh đầu nghiêng nghiêng, cô gọi Giang Ảnh một tiếng, lại phát hiện cô còn không biết tên của Giang Ảnh.

“À… Ờ… Ừm...” Tống Linh Chi vô cùng xấu hổ, nói lắp cả buổi mới hỏi: “Anh tên là gì?”

“Giang Ảnh.” Giang Ảnh lật một trang sách trong tay, đầu cũng không có quay lại nhìn mà chỉ đáp bằng giọng điệu lành lạnh.

“À à à, Giang Ảnh.” Tống Linh Chi cảm thấy cái tên này nghe có chút quen quen, giống như là đã nghe được ở đâu đó rồi, nhưng trong một chốc một lát cô không thể nào nhớ ra được.

“Ừm.” Giang Ảnh trả lời một cách hờ hững.

“Thiết bị tắm mở bằng cách nào vậy?” Tống Linh Chi tiếp tục cuộc trò chuyện.

Động tác lật sách của Giang Ảnh dừng lại, anh hỏi một vấn đề mấu chốt: “Cô có mặc quần áo không?”

“Có mặc.” Tống Linh Chi trả lời anh một cách thành thật, cô là huyết tộc, tuy rằng ở trong mắt con người nam nữ có khác biệt, nhưng huyết tộc lại là một chủng tộc sinh sản vô tính, không quá nhạy cảm với vấn đề giới tính như vậy.

Giang Ảnh đứng dậy, quay đầu lại thì thấy cái đầu của Tống Linh Chi thò ra từ phòng tắm, hơn nữa trên đỉnh đầu của cô có một đóa hoa, nhìn sơ qua thì chắc là hoa sơn chi, buổi tối hôm đó anh muốn dùng hết sức để đẩy cô ra lại chỉ bất

cẩn mà dùng môi chạm vào đóa hoa này một chút, nhưng phản ứng của Tống Linh Chi lại hơi lớn.

Thấy ánh mắt của Giang Ảnh đặt ở đóa hoa trên đỉnh đầu của mình, Tống Linh Chi vội vàng che kín đầu lại, lúc này Giang Ảnh đã đi tới, cô nghiêng người nhường chỗ cho anh.

Không gian trong phòng tắm không lớn, Tống Linh Chi bị ép sang một bên, Giang Ảnh cúi đầu liếc liếc mắt bàn điều khiển một cái, nút bật thiết bị tắm nằm ngay giữa.

“Cái này.” Anh chỉ vào chốt mở ở giữa.

Tống Linh Chi nghe anh nói, duỗi tay ra ấn, không có phản ứng, bởi vì toàn bộ thiết bị trong căn nhà này đều cần dấu vân tay của chính chủ Giang Ảnh mới bật được, Giang Ảnh ở chỗ này thành thói quen đương nhiên cũng không nhớ tới chi tiết này.

Anh biết rõ nguyên nhân, nên nói với Tống Linh Chi: “Ngày mai tôi đưa cô đến bàn điều khiển trung tâm để nhập dấu vân tay vào.”

“Ồ.” Tống Linh Chi ngoan ngoãn mà gật gật đầu.

Giang Ảnh theo bản năng mà duỗi tay giúp cô ấn chốt mở, kết quả ngón tay của anh vừa nhấn lên một cái, ánh sáng xanh dò theo hình dấu vân tay của anh, lập tức đáp lại.

Nước lạnh có nhiệt độ mà Tống Linh Chi đã cài đặt lúc nãy dội thẳng xuống đầu hai người, quá đột ngột Giang Ảnh không kịp phòng ngừa, mái tóc đen bị nước làm cho ướt sủng, dính vào tóc mai, áo sơ mi màu đen hơi mỏng cũng dính vào trên người, phác họa ra hình dáng thân thể của anh.

Nước vẫn đang chảy không ngừng, tưới đến mức đóa hoa sơn chi trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi cong cả thân mình, trên cánh hoa trắng nõn dính đầy sương.

Tống Linh Chi cũng sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn đường cong tao nhã trên cổ của Giang Ảnh, từ lớp vải ướt đẫm, cô có thể tưởng tượng ra chỗ mà ngày hôm qua cô đã cắn có một cái ấn ký của cô, hình con thỏ mà cô thích nhất…

Trong phòng tắm nhỏ hẹp, tiếng nước xôn xao, dòng nước lạnh lẽo xối thẳng xuống đỉnh đầu hai người, Tống Linh Chi liếʍ liếʍ môi một cách vô thức. Hàng mi dài của Giang Ảnh rũ xuống, đυ.ng phải ánh mắt đang nhìn đồ ăn của cô, ánh mắt lạnh như băng làm Tống Linh Chi khôi phục bình tĩnh.

Sau khi Tống Linh Chi phục hồi lại tinh thần, nhanh tay nhanh mắt mà cúi người chui qua, cầm ngón tay của Giang Ảnh lên nhấn một cái trên bàn điều khiển, dòng nước lạnh mới ngừng lại.

Giang Ảnh vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng bây giờ Tống Linh Chi nhích lại gần, đóa hoa sơn chi nhỏ mà anh hắn cực kỳ tò mò kia đang đứng ở ngay trước mắt anh, mang theo hương thơm nhè nhẹ, mùi hương chui vào trong mũi của anh.

Hô hấp của anh rối loạn, hàng mi dài dính nước khẽ run lên, giũ rớt giọt nước, rồi sau đó anh thổi nhè nhẹ, hơi thở ướŧ áŧ ấm áp phất qua đóa hoa nhỏ trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi.

Tống Linh Chi lập tức mở to đôi mắt, cô cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ diệu, thân mình mềm nhũn, trực tiếp bổ nhào vào trên người của Giang Ảnh, thân thể ướt dầm dề dính lên người anh.

“Anh ——” Tống Chi Chi ngẩng đầu, mở miệng chất vấn: “Anh thổi của tôi làm cái gì?”

Giang Ảnh một tay đẩy cô ra một chút, rút một cái khăn lông sạch từ trên kệ ném lên đầu cô: “Đóa hoa này không phải đồ trang sức sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hiện tại Tống Linh Chi cùng Giang Ảnh là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, có cái ấn ký kia, cô biết Giang Ảnh sẽ không làm gì bất lợi đối với cô, vì thế cô đem lai lịch của đóa hoa này nói với anh.

“Cho nên ngay từ đầu nó đã mọc trên đỉnh đầu của cô rồi sao?” Chuyện này có chút kỳ lạ, cho nên giọng điệu thờ ơ thường của Giang Ảnh cũng mang theo một chút tò mò.

“Đúng vậy.” Tống Linh Chi vén mái tóc của mình ra cho Giang Ảnh xem hệ rể của đóa hoa này: “Anh xem, có phải nó đã mọc ra không, tôi đã thử tự mình hái xuống rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không hái được.”

Giang Ảnh cúi đầu liếc nhìn đỉnh đầu của Tống Linh Chi, đúng như lời cô nói, kết quả anh muốn nhìn lâu một chút nhưng Tống Linh Chi không cho, cô trùm khăn lông trắng lên đầu, lau khô đầu tóc vừa bị nước xối ướt của mình.

Hiện tại là mùa hè, trên người Tống Linh Chi mặc một bộ váy trắng hơi mỏng, vừa nãy bị xối nước, lớp vải này trở nên càng mỏng hơn, dán lên đường cong cơ thể yểu điệu của cô, Giang Ảnh chỉ nhìn trong một cái chớp mắt, liền quay đầu dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Tôi muốn tắm, anh đi ra ngoài đi.” Tống Linh Chi và Giang Ảnh đứng rất gần nhau, cô rất khó mà khống chế cơn thèm ăn của mình, liền đẩy anh ra bên ngoài.

Giang Ảnh nghiêng người đi ra ngoài, ngón tay nhanh chóng thao tác trên bàn điều khiển nhấn một cái, trong phòng tắm, truyền tới tiếng nước ào ào, anh đóng cửa, rồi đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Tống Linh Chi bắt đầu tắm rửa, vốn dĩ Giang Ảnh cho rằng mình có thể yên tĩnh một lát, nhưng không lâu sau đó, Tống Linh Chi ở trong phòng tắm phát

hiện một sự thật rất nghiêm trọng, cô không có quần áo để thay, bởi vì mới vừa rồi bộ váy của cô đã ngoài ý muốn mà bị ướt.

Cô vỗ trán một cái, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, bởi vì cô lại muốn làm phiền Giang Ảnh.

“Ừm… Giang giang…… Giang Ảnh.” Tống Linh Chi ở phòng tắm lên tiếng gọi một tiếng: “Tôi không có quần áo để thay.”

Lần đầu tiên Giang Ảnh trải qua việc có người khác ngủ lại ở nhà của mình cho nên cũng không có nghĩ đến loại tình huống này, nhưng chỗ của anh đúng thật là không có quần áo của con gái, chỉ có thể để người máy thông minh ra ngoài mua về.

Một lát sau, người máy trượt tiến vào, bốn bánh xe lăn trên mặt đất không phát ra tiếng động.

Tống Linh Chi thật cẩn thận mà vươn tay, túm quần áo của mình vào, cô cảm thấy kiểu dáng mà Giang Ảnh chọn thật xấu, chỉ có thể mặc tạm vậy.

Cô cúi đầu nhìn cái váy màu xanh nhạt của mình, bước ra khỏi phòng tắm, xoa xoa đôi mắt, cảm thấy buồn ngủ, nhìn chiếc giường lớn cách không xa trước mắt, cô trực tiếp nhào tới.

Vốn dĩ là Giang Ảnh ngủ trên cái giường này, từ nửa đêm bởi vì Tống Linh Chi bị thương làm anh bừng tỉnh, sau đó anh cũng không có nằm lại.

Tống Linh Chi cọ cọ lên chiếc chăn mềm mại, trên cái giường này có hơi thở mà cô rất thích, huyết tộc đối với đối tượng ký kết huyết khế có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ, rất khó giải thích.

Cô ôm chăn lăn hai vòng ở trên giường, nhắm hai mắt lại, Giang Ảnh bị chiếm đoạt giường đứng ở một bên, liếc nhìn cô một cái, anh vốn là muốn để cho Tống Linh Chi ở phòng cho khách cách vách, nhưng không nghĩ tới cô không khách khí đến như vậy.

Nhìn khuôn mặt lúc ngủ nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt còn có chút cảm giác thỏa mãn của Tống Linh Chi, Giang Ảnh quyết định không làm phiền cô, nếu không cô ngủ không đủ giấc dẫn tới thân thể xảy ra vấn đề thì người chịu khổ cũng là anh.

Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt của Giang Ảnh liền chạm vào một mảng bầm tím trên lưng khi Tống Linh Chi nghiêng người, vết bầm cô bị đυ.ng trúng khi tới đây còn chưa lành lại.

Đầu giường chỉ bật một chiếc đèn, ánh sáng mờ ảo, bóng dáng cao lớn che phủ, Giang Ảnh cúi người từ hòm thuốc ở tủ đầu giường lôi ra một lọ thuốc xịt tan máu bầm.

Tống Linh Chi vừa mới nhắm mắt lại không bao lâu thì bị anh làm bừng tỉnh, xoa xoa mắt, trở mình nói với Giang Ảnh: “Có phải anh cũng muốn ngủ không, tôi chia cho anh một nửa.”

Giang Ảnh ánh mắt hơi lóe lên: “Không ngủ.”

Anh ấn bả vai của Tống Linh Chi, độ ấm của lòng bàn tay làm Tống Linh Chi cảm thấy hơi nóng, cô vặn người, muốn tránh ra.

“Đừng nhúc nhích.” Hàng mi dài của Giang Ảnh dưới ánh sáng chiếu ra một cái bóng, anh ấn lọ xịt, xì xì hai tiếng, nước thuốc liền phun lên chỗ bầm tím trên lưng của Tống Linh Chi.

Nước thuốc đối với con người là mát lạnh, nhưng đối Tống Linh Chi thì nhiệt độ rất thích hợp, cô cảm thấy lưng của mình thoải mái hơn chút.

Giang Ảnh đem lọ thuốc xịt đặt ở tủ đầu giường: “Tôi đi đây.”

Mặc dù Tống Linh Chi đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, hoa sơn chi nhỏ trên đỉnh đầu dựng lên.

“Ngủ ngon…” Cô nhẹ giọng nói với Giang Ảnh: “Hình như con người các anh đều nói như vậy.”

“Tống Linh Chi, bây giờ đã là 6 giờ sáng.” Giang Ảnh mở cửa, đi ra ngoài, lạnh giọng nói với cô.

Ý đồ muốn bắt chước con người của Tống Linh Chi thất bại, cô xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, đóa hoa nhỏ lộ ra ngoài chăn ngượng ngùng mà lắc lắc.

“Ngủ ngon.” Giang Ảnh nói với cô một cách lạnh lùng.

Anh đóng cửa lại, đi ra ngoài