Từ Vai Ác Đến Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 18

Long Huyết thụ vạn năm to lớn đến nỗi cành lá che trời, chờ đến khi đã bay một đoạn cách thật xa rừng cây, Ninh Ninh lúc này mới phát hiện trời đã mưa.Từng hạt mưa tí tách xuyên qua khe hở từ lá cây, thi nhau rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành những hạt minh châu nỏ lấp lánh.

Dưới đêm mưa ngập sương, mùi hoa cỏ không ngừng xộc lên mũi. Nếu là trước đây, chắc chắn người ta sẽ bị cảnh tượng thơ mộng này làm cho say mê, không ngần ngại dừng chân thưởng thức, nhưng hiện tại khắp Cổ Mộc Lâm Hải đã nhiễm một màu huyết sắc, lại khiến cảnh tượng này trở nên tiêu điều và khủng bố.

Giống như hiện tại đang ngâm mình trong suối máu, từng giọt từng giọt máu tươi không ngừng rơi xuống.

"Cây cổ thụ vạn năm thành trở tinh quái, lại còn không biết vì lý do gì mà nhiễm ma khí, lấy thực lực của hai Kim Đan kỳ như chúng ta, tất nhiên sẽ không thắng được nó."

Tô Thanh Hàn một bên cảm khái, đúng là con nhà người ta, một bên bình tĩnh phân tích thế cục "Huống chi sư đệ ngươi bị thương, một khi đánh, chúng ta cũng không thể chiếu cố hắn. Không bằng rút lui trước, tìm--"

Lời của nàng ta còn chưa nói xong, những chữ còn lại đã tắc trong cổ họng.

Chỉ trong chút thời gian ngắn, trong rừng cây thế nhưng lại có dị biến. Giống như nhận được chỉ đạo, dây mây cùng cành lá khô không ngừng bay lên không trung, hướng về phía bọn họ, tư thái tấn công rất rõ ràng.

"Không ổn."

Tô Thanh Hàn cười gượng một tiếng, hạ giọng "Xem ra cái cây kia đã cường đại đến mức có thể khống chế cả cánh rừng... Trừ phi phóng hỏa thiêu trụi nơi này, nếu không có khi chúng ta thoát không được."

Giọng nàng ta vừa dứt, tầm mắt có thể thấy được vô số dây mây từ vô số hướng thi nhau bay đến.

Tại phiến rừng xanh tươi tốt này, cơ hồ mỗi cái cây ở đây đều đã trở thành con rối của Long Huyết thụ, độ nguy hiểm có thể thấy được một chút.

Từng cành cây thô to đến khó có thể tưởng tượng được, đồng thời cũng linh hoạt đến đáng sợ, trong không gian nhuộm một màu huyết dụ này, hoàn toàn đủ điều kiện cảnh báo nguy hiểm .

Nhìn hình dáng của bọn nó, chỉ sợ mãng xà chân chính thấy được cũng phải hô to, vật nhỏ lớn lên thật xinh đẹp.

Muốn đối phó với địch, tất nhiên không có lý nào lại ngự kiếm phi hành được. Tô Thanh Hàn đang muốn thu kiếm, lại nghe Ninh Ninh kêu một tiếng "Tô sư tỷ, từ từ."

Trong lòng nàng ta nghi hoặc, đối phương lại vội vàng bổ sung "Nếu thật sự tiếp tục dây dưa ở chỗ này, chúng ta chỉ e là không có cơ hội thoát ra! Chúng ta bay trở về!"

Tô Thanh hàn khóe mắt nhảy dựng, nhanh chóng hiểu được ý tứ của nàng.

Hiện giờ khắp cánh rừng đều bị khống chế, nếu kiên trì ở nơi này đấu qua đấu lại với đám cây cỏ kia, khả nang chỉ khiến bản thân sức cùng lực kiệt, kết cục chỉ có bị thịt.

Gϊếŧ giặc phải bắt vua trước, nếu muốn giải quyết triệt để dị biến này, chỉ có thể xuống tay từ Long Huyết thụ.

Hai đạo kiếm quang đột nhiên xẹt qua, Bùi Tịch tuy rằng lúc này đã biến thành huyết nhân, nhưng đa số đều chỉ là ngoại thương, vì thế hắn cắn cắn răng một cái, chém rớt hai dây mây đang có ý tiếp cận hai người con gái này--

Đương nhiên, cái "cắn cắn răng một cái" này của hắn, đối với Ninh Ninh mà nói, chính là kiểu hai chân vừa giẫm liền qua đời.

Bọn họ đi không bao xa, bởi vậy quay lại cũng nhanh.

Bộ dáng Long Huyết thụ so với trước đó càng làm cho người ta trở nên sợ hãi, vỏ cây nứt ra vài đường vừa dài lại vừa rộng như miệng hố đen ngòm, nhựa cây đỏ như máu không ngừng chảy ra, hòa vào vết nứt nơi vỏ cây hệt như mặt một người đang khóc mếu máo.

Quả thực có chút ghê rợn, thật giống như đi nhầm vào hiện trường quay phim kinh dị.

Nhận ra có hơi thở người sống, cái cây đó nhanh nhạy mà xoay lại, nhìn thấy bộ dạng của người tới, giống như là không tưởng tưởng được, đắc ý dào dạt mà run rẩy.

"Ninh sư muội, xem ra ba người chúng ta có thể đối phó với ma thụ này."

Khiến Ninh Ninh có chút ngạc nhiên chính là, Tô Thanh Hàn không những không co thần sắc sợ hãi, ngược lại còn có ý cười tràn ra khỏi khóe mắt, môi cong cong lên "Theo ta phỏng đoán, Long Huyết thụ tuy rằng tuổi thọ cao, nhưng lúc này toàn thân nó lại toàn ma khí, mà tính tinh lực tích lũy qua vạn năm--- nếu là ma khí, lấy đạo hạnh tu hành này của nó, vẫn còn xa mới có đủ trình độ vạn năm tu hành, chúng ta đem toàn lực liều một lần, nói không chừng có thể thắng được."

Nàng ta vừa nói vừa không kìm được kích động, bộ ngực phập phồng, trong mắt ý cười càng thêm rõ ràng "Cho dù hôm nay có chết ở đây, nhưng có thể luận kiếm với Long Huyết thụ vạn năm nổi danh lừng lẫy, chúng ta cũng không lỗ. Ta đợi ngày này đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được một đối thủ có ý tứ... Hân hạnh a!"

Ninh Ninh ánh mắt sợ hãi mà liếc nhìn nàng ta một cái.

Tuy rằng trước đây từng có nghe nói, Tô Thanh Hàn - Vạn Kiếm Tông chính là một kiếm si không hơn không kém, một lòng với kiếm không nói, tính tình còn cuồng bạo đến lợi hại, nhưng hôm nay chính mắt thấy, vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.

Tô sư tỷ, nguyên lai ngươi không phải là thẳng nữ sắt thép, mà là như vậy sao?

Siêu trung nhị nhưng cũng siêu soái!

Mắt thấy dây mây mạnh mẽ đánh đến đây, Ninh Ninh cùng Tô Thanh Hàn đồng thời thu kiếm.

Nàng không yên lòng Bùi Tịch, vừa mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong lúc hai mắt chạm nhau, thiếu niên liền nhấp môi dời mắt sang hướng khác, cổ họng hơi hơi động, ngữ khí cứng đờ "Không phiền sư tỷ nhọc lòng lo lắng."

Ninh Ninh trước đó đã bị Tô Thanh Hàn không chút lưu tình mà đả kích, lúc này đã đánh mất khả năng giao lưu bình thường với Bùi Tịch, vì thế a một tiếng, cũng lời duy trì hình tượng ác nữ "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi ra ngoài."

Dùng lại một chút, lại không cam lòng mà giãy giụa trong hấp hối "Đừng quên linh thạch cho ta đó."

Nàng nói xong liền cầm kiếm đi về phía trước, chuyện Long Huyết thụ có vẻ phức tạp, không biết nó có nhiều linh khí cỡ nào, mà sức người có hạn, phải tốc chiến tốc thắng.

Trên thân cây, giữa cái mặt người đang khóc hu hu kia sinh ra một khối ngọc màu hổ phách, trong biển máu tản ta u quang quỷ mị.

Tô Thanh Hàn gật đầu nói "Kia hẳn là ma tinh của nó, muốn tiêu diệt nó phải phá hủy thứ đó, giống như gϊếŧ người thì đâm vào tim vậy. Chúng ta cùng công kích nơi đó, thế nào?"

Ninh Ninh gật đầu, Tinh Ngân trong tay nàng phát ra một tiếng ong vang dội, từ chuôi kiếm, ánh sáng minh châu tràn ra một màu bạch sắc.

Đã là "Tinh Ngân", quan trọng chỉ có một chữ "Nhanh".

Kiếm quang bay tán loạn, không ngừng chém xuống những dây mây tấn công về phía này, nhấc lên từng trận gió lạnh lẽo. Nhưng nàng càng tiến về phía trước lại càng cảm thấy không thích hợp.

So với những dây mây phía ngoài, dây mây đánh úp nàng càng có vẻ mạnh mẽ thô to. Giống như trước đó tấn công bọn họ chỉ là giả vờ, mục đích chân chính là dụ địch nhập trại--

Nhưng đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, Long Huyết thụ mới muốn để các nàng tới gần?

Đang nghĩ ngợi, dưới chân bỗng truyền đến một trân khẽ run.

Tim Ninh Ninh bỗng dưng cứng lại, hô to "Tô sư tỷ, cẩn thận."

Cùng lúc đó, một âm thanh đinh tai nhức óc khác ập tới.

Chỉ thấy đất xung quanh Long Huyết thụ chấn động, đột nhiên kịch liệt run rẫy, một đồ vật gì đó như ẩn như hiện, sắp từ dưới đất chui ra--

Cùng với một tiếng nổ oành vang dội, lại có một nhánh rễ cây to như ba cái đầu người cộng lại trồi lên khỏi mặt đất, trực tiếp bổ nhào về hướng Ninh Ninh!

Thì ra là thế này.

Rễ của cây Long Huyết thụ không có cách nào dài ra được, sở dĩ dụ bọn họ đến gần, là vì muốn ôm cây đợi thỏ, khiến cho bọn họ, ... Trở thành phân bón cho cây.

Trong lòng Ninh Ninh căng thẳng, đang muốn huy kiếm đối phó với nó, không nghĩ tới phía sau từ đâu lóe lên hai đạo kiếm quang, giành trước chém rễ cây tách làm hai nửa.

Nàng vốn nghĩ là Tô Thanh Hàn, nhưng mũi lại xộc vào một mùi máu nồng đậm.

Mùi máu kia càng ngày càng gần, mang theo một cỗ nhiệt khí nóng ấm, xen kẽ còn có chút hương thơm tươi mát loáng thoáng có thể ngửi thấy được, cách nàng chỉ trong gang tấc.

Tay của thiếu niên tựa hồ như mới được tỉ mỉ chà lau qua, không giống như những chỗ bị thương khác trên thân thể hắn đang dính đầy máu. Hoảng hốt một chút, nàng nghe thấy bên tai truyền đến một đạo âm thanh.

Đó là thanh âm thuộc về Bùi Tịch, lạnh lẽo đạm mạc, giống như nén đau, lại giấu diếm một tia nhu hòa mà bản thân hắn cũng không phát hiện.

Hắn nói "Nhắm mắt, đừng nhìn."

Ninh Ninh ngẩn người.

Những chuyện này chỉ phát sinh trong vài giây, Bùi Tịch rất nhanh liền buông tay. Nhưng cho dù hắn đã buông tay, Ninh Ninh cũng không có cách nào nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, trước mắt như phủ lên một tầng sương mù, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ.

Rễ cây chui từ dưới đất lên hết đợt này đến đợt khác, mùi máu tươi bên cạnh lại mỗi lúc một nồng, nàng nhíu mi "Bùi Tịch!"

Đôi mắt của Ninh Ninh bị ma khí của hắn ảnh hưởng, thấy rõ một ít cảnh tượng từ xa hơn, nhưng Tô Thanh Hàn ở đây, cùng các vị trưởng lão bên ngoài huyền kính nhìn rất rõ ràng.

Có người hoảng sợ đứng dậy, âm thanh run rẩy "Này.. Đây là!"

Thiên Tiện Tử cau mày, buông xuống bánh bạch ngọc đang cầm trên tay.

Bùi Tịch muốn dùng mạng mình để thúc đẩy lực lượng, liều mạng đánh một trận.

một nước cờ này, không nghi ngờ là sẽ đưa bản thân vào tử cục.

Vốn dĩ cơ thể hắn đã chịu trọng thương, hiện giờ mạnh mẽ dùng hết tất cả linh khí còn thừa trong cơ thể phá vỡ thức hải, kích phát tiềm lực lớn nhất, dù có thể thắng được Long Huyết thụ, bản thân cũng sẽ rơi vào tình huống bị thương nặng khó phục hồi.

Huống chi, xung quanh hắn còn bao phủ hắc khí...

Cả người thiếu niên đều tản ra ma khí nồng đậm, phảng phất sẽ đem cả gương mặt vô tình bao phủ luôn trong đó.

Hắc khí như sương như khói lan tỏa khắp gương mặt thanh lãnh của hắn, đem đôi đồng tử vốn đã đen nhánh che đến không còn chút ánh sáng, làm cho người ta vừa nhìn đã liên tưởng đến một hồ nước phẳng lặng sâu không thấy đáy, nguy hiểm khiến người ta khó có thể tiếp cận.

Nhưng cố tình, Bùi Tịch lại đem một tiểu cô nương thật cẩn thận ôm vào trong ngực.Môi đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, hắn nhíu mi, trong lòng thầm nhẩm quyết.

Môi đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, hắn nhíu mi, trong lòng thầm nhẩm quyết.Cảnh tượng lúc này vừa quái đản vừa quỷ quyệt, mà khí tràn ra như ác quỷ thoát khỏi địa ngục, theo sau lưng thiếu niên như hình với bóng; tơ máu dày đặc giăng kín cả tròng mắt; một tia máu tươi chậm rãi từ miệng hắn chảy xuống, càng làm nổi bật gương mặt đã trắng bệch như giấy mỏng.

Bùi Tịch không nói một lời mà đi đến trước mặt Ninh Ninh, không tiếng động đem nàng bảo hộ phía sau lưng mình, tay nắm chặt trường kiếm.

Kiếm khí thuộc về chính đạo và mà khí không thể đỡ nổi cùng lúc tràn ra, hai đạo khí chính - tà một sáng một tối cùng hoà vào nhau thành một ánh sáng kỳ lạ.

Từng tầng từng tầng kiếm quang thế như chẻ tre, vừa nhanh vừa mạnh, một kiếm bổ vào giữa màn sương máu. Kiếm khí như gió, thổi qua ngàn vạn cành lá, một giọt mưa rơi xuống, làm ướt gương mặt đầy máu của thiếu niên.

Bùi Tịch ngưng thần ngước mắt nhìn, trong con ngươi đen nhánh, ánh sáng lạnh cùng huyết quang ngưng tụ thành kiếm ý quyết tuyệt.

Quang ảnh vô tung, đường kiếm không để lại dấu vết.

Tầng tầng sương mù bị phá vỡ trong chớp mắt.

Một kiếm này, chính là đặt cược cả tính mạng.

==

Một bên khác, tại Xướng Nguyệt Phong.

Hạ Tri Châu đã trở về, còn đem theo Hứa - huynh đệ hoạn nạn không bỏ đang tức giận đến thần trí không rõ- Duệ về cùng, sau đó liền vội vã chạy về phía trước.

Hắn còn có thể làm gì.

Hắn sợ độ cao a.

Để một người sợ độ cao ngự kiếm phi hành, sau lưng còn chở theo một người bị thương, tùy thời có thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết hắn.

Độ khó của chuyện này không khác gì bảo anh em Hồ Lô nhận Xà Tinh làm gia gia, bắt Tấn Giang* viết tiểu thuyết NP.

*Tấn Giang là một nhà văn nổi tiếng Trung Quốc.

Hạ Tri Châu cười hắc hắc “Thực xin lỗi, là ta.”

“Còn nơi này.” Mặt y biểu tình vô cảm, lại chỉ vết thương đang chảy máu trên cánh tay “Lại là ai làm?!”

Hạ Tri Châu không dám nói lời nào, giơ tay phải lên.

Hứa Duệ “Vậy ngươi cảm thấy, hiện tại ta đã xem như thoát khỏi hiểm cảnh chưa?”

“Duệ a, lời cũng không thể nói như vậy được.”

Hạ Tri Châu thật cẩn thận mà hét vào mặt y “So với sinh vật như Hạ Tri Châu, làm sao sánh bằng dị tượng đáng sợ nơi đó. Ngươi xem, ta đã đem ngươi đến một nơi tuyệt đối an toàn, làm sao có thể so sánh được với cánh rừng khủng bố--”

Hắn nói còn chưa dứt câu liền hít sâu một hơi, cả ngươi đông cứng như băng, lập tức cứng thành một đường thẳng tắp.

Hứa Duệ thần sắc nhàn nhạt mà quay đầu.

Sau đó, sau đó liền có vẻ mặt an ổn mà ngất liệm đi.

-- sau lưng y, giữa không trung là một bầy chim lớn có nhỏ có, kích thước có thể nói là to lớn như một căn phòng biết đi. Lông đuôi thật dài, đôi mắt sáng rực rỡ màu vàng kim, nhưng tròng mắt lại chỉ có một đường kẻ nhỏ như mắt rắn, trong màn mưa bụi trắng xóa, tỏa ra ánh hào quang.

Đó là ánh mắt của động vật ăn thịt khi thấy được con mồi.

Mắt thấy con chim khổng lồ đang dần cúi người xuống, móng vuốt sắc bén sắp chạm vào thân thể hắn, bỗng nhiên có một đạo phật quang hiện lên, chói đến nỗi làm hắn phải nheo đôi mắt.

Chim khổng lồ rít lên một tiếng, lại bay vào giữa không trung, một đôi đồng tử u dị vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn.

Ách, cái này--

Này này này rốt cuộc là có chuyện gì thế?

“Thí chủ không cần lo lắng, đã có kim cang hộ thể, huyền điểu đó tạm thời không thể làm gì ngươi.”

Hạ Tri Châu nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, thấy cách đó không xa là một tiểu hòa thượng đang ngồi trên đá.

Hòa thượng thoạt nhìn bất quá chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, tuy rằng đầu trọc, nhưng gương mặt kia, cho dù hắn tự nhận bản thân là thẳng nam chính hiệu, cũng phải nhận xét là thập phần xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, mặt như sứ trắng, càng chưa nói đến trên người người nọ tỏa ra hơi thả thánh khiết không thể mạo phạm, càng khiến người xem không thể dời tầm mắt.

Mà bên cạnh tiểu hòa thượng, thế nhưng lại tụ tập một nhóm năm tu sĩ xa lạ, điểm chung là quanh thân ai cũng được bao bọc bởi lớp kim cang bảo hộ.

“Đó là Huyền Điểu ăn thịt người, chuyên canh giữ nơi này.”

Hòa thượng mỉm cười nhìn về phía hắn, âm thanh thiếu niên tươi trẻ như suối nước mùa xuân “Chúng ta không thể làm gì nó, chỉ có thể ẩn thân tại nơi này.”

Hạ Tri Châu vội cảm ơn “Đa tạ. Xin hỏi các hạ đây là..?”

“Đây là Minh Không tiểu sư phó của Phạn Âm Tự, đạo hữu thế nào lại không biết?”

Tiểu hòa thượng còn chưa kịp mở miệng, một vị âm tu bên cạnh y đã chen trước một tiếng. Thấy Hạ Tri Châu vẫn mờ mịt lắc đầu, lại kinh ngạc nói “Đạo hữu chẳng hay có biết, Phạn Âm Tự có ba đại tuyệt thế công pháp?”

Hạ Tri Châu trầm mặc một chút, tính thăm dò đặt câu hỏi “Cái kia... Đại uy Thiên Long, Địa Tạng thế tôn, Bàn Nhược gia Phật Bàn Nhược ?”

“Là vạn Phật hướng tông, vô tướng kiếp và kim cang hộ thể.”

Âm tu khinh bỉ hắn một chút, lại đối với Minh Không ha ha cười vài tiếng, có vài phần ý tứ nịnh nọt lấy lòng “Trong đó kim cang hộ thể thần công có độ khó cao nhất, Phật tu bình thường muốn tu đến tầng thứ ba, thời gian ít nhất đã cần trăm năm; mà Minh Không tiểu sư phó của chúng ta, chỉ cần mười năm!”

Mười năm.

Đây thật sự là thiên tài a!

Hai mắt Hạ Tri Châu chuyển thành sao nhỏ lấp lánh, tò mò hỏi tiếp “Còn những công pháp khác thì sao?”

Hiện trường lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.

Minh Không hai mắt có ý cười mà nhìn hắn, quả nhiên phong thái tựa trăng, siêu nhiên xuất trần. Ngũ quan hoàn hảo được bao phủ bởi một vầng hào quang mỏng nhạt, khiến cho cả người y cao quý thánh khiết như hoa tuyết, tràn đầy tính phật.

Hạ Tri Châu thấy y mỉm cười nâng tay phải lên, trên cái đầu trọc bóng lưỡng của bản thân, chậm rãi xoa một vòng.

Nhìn có chút giống cái trứng vịt tròn trịa.

Ý tứ thể hiện ra rất rõ ràng : Tiểu gia không biết, không nghĩ tới đúng không.

“Dù sao trong ba loại tuyệt thế công pháp, có thể luyện thành công một cái đã là rất lợi hại.”

Âm tu xoa tay cười cười, gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Minh Không “Trừ ba cái này, những công pháp khác, Minh Không tiểu sư phó nhất định đã luyện đến siêu thần nhập hóa có đúng không?”

Minh Không nhàn nhạt liếc hắn (Hạ Tri Châu).

Sau đó nhấp môi cười, đồng thời giương hai tay lên.

Sau đó lại vẽ hai vòng quanh mắt, giống như đang vẽ viền thâm mắt gấu trúc.

Hành động này thật sự có chút ngốc, Hạ Tri Châu vừa thấy đã cười.

Nha, tiểu hòa thượng này còn rất hài hước và bướng bỉnh nha.

--đây là ý nói toàn bộ trình độ của các công pháp khác đều bằng không sao! Dù là thiên khoa cũng không có dáng vẻ như vậy nha! Vậy mà còn có thể vui vẻ cười rồi nói ra, đây chính là phong cách của thiên tài Phạn Âm Tự các người sao! Hạ Tri Châu đại khái là chưa từng thấy ai trên đời còn không đáng tin hơn mình, kinh ngạc đến độ hai mắt trợn to, giơ ngón tay cái thầm hô, quả là người trong nghề.

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Cái gọi là cầu Phật vấn đạo giả, tùy tâm, tùy duyên, tùy tính, đã có phòng thân chi thuật để bảo vệ tính mạng, hà cớ lại đi làm tổn thương người khác?”

Minh Không vẫn duy trì tư thế Quan Âm ngự đài sen, một đôi mắt đẹp lại sáng như trăng sao “Luyện thành kim cang hộ thể thần công, là đủ rồi.”

(Editer : Minh Không, cưng nói đi, cưng sợ chớt phớ hôn?!)

Âm tu phía bên kia đã bắt đầu ngao ngao kêu lớn, cái gì mà “Không hổ là Minh Không tiểu sư phó.”, “Người xuất gia lấy từ bi làm đầu”, nhưng Hạ Tri Châu chỉ cảm thấy, người này đầu óc nhất định có chút vấn đề.

Minh Không ngước mắt lên liếc nhìn mọi người một lần, bên trong âm thanh sạch sẽ của thiếu niên không nghe ra nửa phần lo lắng khủng hoảng “Chư vị thí chủ không cần lo lắng. Muốn thành Phật, trước phải từng đầu thai làm người, trâu, ngựa.

Mỗi một vết thương, lại là một lần trưởng thành, chỉ có vượt qua cửa ải khó khăn này, mới có thể tiến thêm một bước trong quá trình tu đạo.”

Hạ Tri Châu yên lặng.

Lão ca, đây không phải là thành thục.

Ngươi muốn phải trưởng thành ngay lập tức à?

Trong lòng hắn phun máu không không ngừng, lúc này, Hứa Duệ bên cạnh dường như đã khôi phục ý thức, thoáng giật giật.

Cùng lúc đó, mấy con Huyền Điểu không cam lòng thả đồ ăn đi cũng đậu xuống, cách cái l*иg kim quang lấp lánh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Duệ vừa tỉnh lại liền trông thấy một màn này, vị Hạ huynh đệ không đáng tin của y đang giằng co với Huyền Điểu trong truyền thuyết, sau một hồi trầm mặc, dùng mười phần sức lực hô to “Đừng nhìn ta! Nếu ăn ta, ngươi sẽ chịu khổ đó!”

Hứa Duệ chỉ coi là đang nằm mơ.

Hạ Tri Châu lúc này sao có thể kiên cường như thế? Bản thân y ngày bình thường cũng có thói quen nói nhiều, trong giờ khắc nguy hiểm như thế này, y liền---

Y liền cả một câu cũng không nghĩ ra a.

Có điều tiếp theo mới là đoạn đặc sắc nhất.

Chỉ thấy khuôn mặt Hạ Tri Châu trở nên dữ tợn mà cuối đầu, từ trong bao quần áo móc ra một bao cỏ xà ảnh nổi tiếng vừa đắng vừa thối.

Sau đó không chút do dự dùng tay xoa nát, trét hết lên mặt.

Thật * đau khổ.

Hứa Duệ :...

Ngươi có bệnh à đại ca! Có ai mà đem đầu của bản thân làm cho đắng rồi đưa cho người khác ăn a! Đây không phải là trực tiếp cho không người ta sao, làm ơn có tinh thần đấu tranh chút đi!

Y không nghĩ tới chính là, Huyền Điểu hình như thật sự có thể nghe hiểu được lời hắn (Hạ Tri Châu) nói, nó hơi sửng sốt một chút, cảm thấy tẻ nhạt và vô vi mà chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Bị hai con mắt với đồng tử sáng quắc màu vàng cam nhìn chăm chú, phù tu Lưu Minh Sơn chỉ biết run cầm cập.

“Đừng đừng đừng nhìn ta! Ta là người ý chí sắt đá, trong bụng toàn là đá cứng ngắc, không ăn được!”

Tên đó tạm dừng một lát, chỉ vào một người khác cách đó không xa “Hắn không tồi đâu! Hắn là cặn bã, ăn xong không sợ tắc ruột.”-- mẹ ơi! Thật sự nhặt được quỷ ở Lưu Minh Sơn!

Không phải đâu, không phải đâu, bệnh ngốc của Hạ Tri Châu thế mà có thể lây được?! Đức hạnh phù tu các ngươi đều như thế này sao?!

“Ta nhổ vào!”

Người bị chửi là mị tu, y giận dữ đứng dậy “Huyền Điểu đại nhân, ngài nhất định phải minh giám a! Đám người này luôn nói ta máu lạnh vô tình, máu này, chỉ e ngài ăn xong sẽ lạnh răng.”

Đồng tử quỷ dị của Huyền Điểu có chút có rụt lại, có vài phần ý tứ trêu tức.

Mị tu vĩnh viễn không thể quên được, sau khi để y nói vài lời đó xong, linh thú Thánh cấp nắm trong tay quyền sinh sát, lại dùng một giọng nói đòi mạng như Hắc- Bạch Vô Thường cho y biết “Không sao, ta chỉ ăn người quen.”

Tim của mị tu, trực tiếp theo câu nói này mà bay lên luôn rồi.

Quá kinh khủng, quá khủng khϊếp.

Hứa Duệ nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm, đám tu sĩ này đều không bình thườn, đến cả đầu con Huyền Điêu kia bị rớt dưới mương nước rồi, ở đây đối tượng nhìn qua có vẻ tương đối bình thường nhất...

Hình như chỉ có Minh Không tiểu sư phó của Phạn Âm Tự.

Vì thế y chịu đựng đau đớn, nhích đến gần Minh Không một chút “Tiểu sư phó, hiện tại là cái tình huống gì vậy?”

“Trong mắt thí chủ vì sao lại lại rưng rưng ánh nước?”

Minh Không rũ mát nhìn thẳng y, vô cùngtrrìu mến mà nhíu nhíu mày, âm thanh như tiếng suối trong “Nếu ta là một con nai con, nhất định vì nhìn thấy những ưu sầu trong mắt ngươi mà trực tiếp chết đi.”

Dừng một chút, lại nói “Không bằng cùng ta nhìn lên sao trên trời, ngắm màu mưa, Phật nói, ai là ai gieo nhân, ai là ai gặt quả, nhân quả--a, núi này, nước non này.”

Hứa Duệ : Mịa nó, ngươi có thể nói tiếng người hay không.

Nhất định là sau câu kia, ngươi không nghĩ được gì mới thêm vế sơn thủy có phải không! Cũng quá không có tính tiếp nối giữa các câu đi! Phật căn bản chưa từng nói qua câu đó có phải không!

Con nai đáng thương Minh Không này còn chưa có chuyện gì, ngược lạ là y đã bị dọa đến gần chết.

Trong một chốc thần trí mơ hồ, y nghe thấy cách đó không xa có ai đó vừa nói ba thiếu một, đợi đến hoa cũng biết nói tạ ơn.

Nguyên lai đây là các đệ tử tinh anh của các đại môn phái mà y ngưỡng mộ.

Kiếm tu trẻ tuổi gương mặt đã thất thần, trong chốc lát, toàn bộ nhân sinh quan đã chịu tổn thương nặng nề, chỉ lặng lẽ tìm một góc không người mà yên lặng ngồi xuống, gặm nhấm niềm đau.

Y thật cô đơn, vừa bất lực lại đáng thương, giống như bé cưng bị cả thế giới bỏ rơi, vướng bận duy nhất trong lòng, là hiện giờ không biết sư tỷ Tô Thanh Hàn đang ở nơi nào.

Sư tỷ, ngươi biết không?

Trong bầu trời màu mưa bụi này, vẫn có một người mòn mỏi đợi tỷ.