Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn nằm trong Lưu Minh Sơn, từ Huyền Hư phái dùng tiên thuyền đến sơn môn này, vừa đúng thời gian là buổi trưa.
Lưu Minh Sơn là nơi tụ hội của các đại tông môn, có Huyền Hư phái chuyên kiếm đạo, so với Phạn Âm Tự một lòng tu Phật thì bất đồng, Lưu Minh Sơn dung dưỡng đông đảo bè phái tu tiên, cùng với đó là một loại khu nhà như kí túc xá đại học.
Trong núi tiên vân lượn lờ, ao hồ xanh mát, ánh mặt trời soi vào trong nước làm ánh lên những đợt ánh sáng nhợt nhạt, giống như mặt trời bị đánh xuống nhân gian.
Tiên hạc trong núi bay lượn khắp nơi, lầu son gác tía đứng sừng sững giữa tầng tầng lớp lớp núi non mây ngàn, thấp thoáng qua lớp sương mù còn thấy được mái ngói lưu ly, nhìn không khác gì tiên cảnh nhân gian.
“Nơi này cũng quá lớn đi!”
Hạ Tri Châu từ trên tiên thuyền nhảy xuống, vì để biểu đạt nội tâm kích động của bản thân mà không ngừng phun ra những từ ngữ đến từ thế kỷ 21 “Trâu bò! Vô địch! 666!”
Thằng nhãi này sau khi bị các trưởng lão kêu đến ThanhTieeu Điện, phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể giải thích rõ ràng, đại ý là bản thân nhận thấy trên người Bùi Tịch có ma khí, ý đồ điều tra thân phận hắn; mà cái thứ gọi là ‘vừa thô vừa đen’ chỉ là một cây phá ma đao nho nhỏ.
Kỷ Vân Khai nghe xong thì trầm mặc, Sư Tĩnh Y lệ rơi đầy mặt.
Nghe nói các vị trưởng lão tập thể câm lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thiên Tiện Tử giả vờ như không có chuyện gì ho khan một tiếng.
“Đúng vậy a! Chúng ta kêu ngươi tới chính là để nói chuyện này-- chúng ta không thể kỳ thị huyết mạch Ma Tộc được! Bùi Tịch hắn lại không có làm gì sai, có một người phụ thân như vậy, ai có thể có biện pháp gì? Tri Châu, ngươi phải hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta a!”
Việc này cứ như thế mà trôi qua, đến khi Hạ Tri Châu tố khổ với Ninh Ninh thì đánh giá là, đám người kia không nên ăn cơm, ăn thuốc tẩy mới đúng.
“Huyền Hư Kiếm phái tới!”
Nam nhân trung niên đứng ở trước cửa sơn môn cười cười, cất bước đến đón người, sau lưng ông ta còn có một đệ tử áo lam tóc vấn cao, nhìn qua tu vi cũng có vẻ không tầm thường “Chúng ta đã lâu không gặp, không thể tiếp đón từ xa, thất lễ rồi!”
Người tới đúng là chưởng môn Lưu Minh Sơn - Hà Hiệu Thần.
Hắn vừa mới dứt lời, bên tai liền vang lên một đạo âm thanh lạnh lẽo nhưng lại không nén nổi hưng phấn của nam nhân “Chưởng môn có khi nào rảnh cùng ta so kiếm?”
Hà Hiệu Thần cư nhiên cũng không từ chối, lập tức nhìn về phía người vừa ra ước chiến - Chân Tiêu, trong mắt ánh sáng chợt lóe “Liền ngay bây giờ đi! Đi, ta mang ngươi đến một chỗ tốt!”
“Chưởng môn.”
Phía sau có đệ tử lên tiếng “Hiện giờ đang là lúc nghênh đón các đại môn phái tới, ngài nếu đi, vậy...”
Hà Hiệu Thần vung bàn tay lên “Liền nói ta đón khách đến tẩu hỏa nhập ma, người không khỏe, ở phòng tĩnh dưỡng.”
Dứt lời thì quay lại nói với Chân Tiêu “Đi!”
Hai người hóa thành một đạo kiếm quang rời đi.
Nhìn Hà chưởng môn mang một bộ dáng thư sinh ôn tồn lại lễ độ, không nghĩ tới lại giống hệt Chân Tiêu, đều là kẻ cuồng chiến.
“Thỉnh chư vị không cần để ý.”
Đệ tử áo lam cười lễ phép không chút xấu hổ, nghiêng người giơ tay, mở ra một sơn đạo rộng lớn “Tại hạ là đệ tử Lưu Minh Sơn - Tạ Tuấn Minh. Bí cảnh ngày mai mới mở ra, hôm nay môn phái đã vì chư vị mà chuẩn bị một buổi yến hội, mời chư vị theo tại hạ đi hướng này.”
Huyền Hư phái mang tới đây 15 đệ tử, Ninh Ninh chỉ biết có Lâm Tầm, Bùi Tịch, Hạ Tri Châu cùng Tần Xu.
Yến hội được bố trí ở đỉnh núi toàn phong, mây mù vây quanh, món ăn cao lương mỹ vị còn chưa kịp nhìn thấy, chỉ thấy yến tiệc tựa như trên chín tầng mây, cảm giác như thịnh yến của tiên nhân trên trời.
Ninh Ninh cùng Lâm Tầm, hai đứa nhỏ này ăn khổ một thời gian, đã thật lâu chưa thấy qua nhiều sơn hào hải vị như vậy. Đặc biệt là Ninh Ninh từ một thế giới khác xuyên lại đây, mỗi món ăn nàng nhìn thấy đều phá lệ mới lạ, không có suy nghĩ nhiều mà ăn uống thỏa thích.
Tạ Tuấn Minh hơi ngẩn ra.
Yến hội trước khi vào bí cảnh, tuy răng mang tiếng là để ‘nghỉ ngơi lấy sức’, nhưng đối với các đệ tử đại tông môn mà nói, mục đích lớn nhất vẫn là do thám tình báo, đánh giá thực lực đối thủ trước.
Nào có chuyện thực sự vùi đầu vào ăn như thế này.
Ninh Ninh ăn đến nỗi khóe miệng mang ý cười “Vừa mềm mại lại mát lạnh, tinh tế như tơ lụa. Cắn một ngụm, liền thấy ngọt ngào lahnhj lạnh như hóa thành nước, toàn bộ đều trôi tuột xuống dạ dày. Quả là bánh bạch ngọc đệ nhất thiên hạ!”
Lâm Tầm khóe mắt phiếm hồng “Canh cá này đủ tươi mới ngon miệng, hẳn là sử dụng thanh lộ thượng đẳng để khử mùi tanh, chỉ nếm một thìa đã thấy hương thêm tỏa ra bốn phía, không gì sánh kịp.”
Tạ Tuấn Minh :......
Các ngươi như thế nào còn có tâm trạng đánh giá mỹ thực hả! Còn uống canh cá đến cảm động, khóe mắt đỏ lên, vị đạo hữu này, ngươi đây là thật sự nghiêm túc sao!
“Người trẻ tuổi. Các ngươi chẳng lẽ không biết, yến hội này căn bản không phải để ăn sao?”
Rốt cục cũng có người không chịu được đến hỏi.
Tạ Tuấn Minh theo tiếng nói của người kia nhìn lại, chỉ thấy Hạ Tri Châu một thân bạch sam tiêu sái, ngũ quan tuấn lãng, giơ tay nhấc chân cực kỳ có khí chất, không nghi gnowf thì đây hẳn là một tiểu lang quang quân tử như ngọc.
Trước nay mỗi lần đến những nơi như thế này, hắn đều dùng thần sắc ngưng trọng mà đánh giá các đệ tử của tông phái khác, tâm tư kín đáo, ở trong lòng thầm trù bị kế hoạch, chỉ chờ sau khi bí cảnh mở ra sẽ khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
Hạ Tri Châu dứt lời thì tạm dừng một lát, ngay sau đó trừng mắt, ngữ độ tăng nhanh “Nơi này có thật nhiều tuấn nam mỹ nữ a! Còn không nhanh ngắm cho đã mắt!”
Tạ Tuấn Minh :...
Hảo, thật giỏi, không hổ là Huyền Hư phái các ngươi.
Lâm Tầm tính tình thẹn thùng đến cực điểm, ngay cả ở trước mặt mọi người đoan chính nhìn người khác cũng không dám; chỉ có Ninh Ninh thực sự thành thật mà ngẩng đầu lên, điên cuồng gật đầu “Thật sự thật sự! Thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp!”
Nàng vừa nói vừa cầm lên một khối điểm tâm ngọt, trong ánh mắt sáng như sao “Tiểu tỷ tỷ váy lam bên kia thật đẹp mắt, nếu có thể cùng nàng nói chuyện thì thật tốt.”
Tạ Tuấn Minh theo tầm mắt của nàng nhìn sang.
Ở một góc yến hội có một thiếu nữ mặc một thân váy lam dài, mắt phượng môi đỏ, da như bạch ngọc, lúc này cả người được bao phủ bơi một tầng ánh nắng nhàn nhạt, khiến làn da lại càng trắng như trong suốt.
Thiếu nữ kia mặt mày như họa, dù có ngồi ở một bên kia cũng khiến người khác phải vì nàng mà thả chậm bước chân, an tĩnh đến khó mà tưởng tượng được.
“Đó là Vân Đoan Nguyệt sư muội của Lưu Minh Sơn chúng ta, muốn cùng nàng nói chuyện, phỏng chừng rất khó.”
Tạ Tuấn Minh thành thật nói “Cũng không phải là nàng qua khó tính, khó tiếp cận, mà là Vân sư muội trời sinh tính tình sợ người, trừ lúc ở cùng người thân bằng hữu, còn lại sẽ không nói một tiếng.”
Khụ, cái chứng sợ giao tiếp xã hội này xem chừng còn nặng hơn cả Lâm Tầm nha.
Ninh Ninh gật đầu nói đa tạ, đem mắt dịch về hướng khác.
Tới lui trong đám người, đồng dạng cũng có một thân ảnh khiến người ta chú ý khác.
Cùng với Vân Đoan Nguyệt độc lai vãng lai bất đồng, bên người kẻ này vây quanh không ít tông môn đệ tử, thoạt nhìn thì có vẻ nhân duyên rất không tồi.
Đó là một thiếu niên hòa thượng, gương mặt cực kỳ tuấn lãng.
Tiểu hòa thượng mặc một bộ áo bào trắng, thân hình cao gầy, một đôi mắt hoa đào thời thời khắc khắc hàm chứa ý cười, mũi cao thẳng tắp, khóe môi hồng nhạt câu lên độ cong như chứa ý cười.
Bộ dáng hắn xuất chúng, giữa lông mày có một vệt đỏ diễm lệ, khi cười rộ lê tựa như tuyết ở Thiên Sơn xa xôi đang tan chảy, khí đọ quả là bất phàm.
“Đó là Minh Không của Phạn Âm Tự.”
Tạ Tuấn Minh nhìn theo ánh mắt của nàng, rất có kiên nhẫn mà giải thích “Thiếu niên thiên tài, tấm lòng từ bi.”
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một trận tiếng cười lười nhác của thiếu niên, giống như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào ở lỗ tai “Ở đây có vị nào không phải là thiếu niên thiên tài?”
Thanh âm này cũng quá êm tai đi, Ninh Ninh trong miệng còn nhai điểm tâm, ánh mắt tròn xoe hướng về phía âm thanh vừa phát ra.
Sau đó chỉ liền nghe thấy Hạ Tri Châu ở bên cạnh “Oa.” lên một tiếng.
Người đến là một thiếu niên tầm 16, 17 tuổi, trình độ xinh đẹp không chút nào thua Minh Không---
Thậm chí nếu so với ‘Liêu nhân’ mà nói còn tốt hơn.
Thiếu niên hồng y như lửa, ở trong một đám đại môn phái luôn lấy trắng - đen - lam làm chủ đạo, màu sắc này thật sự đặc biệt.
Mái tóc đen như mực xõa tung ở sau đầu, càng làm nổi bật làn da như sứ trắng, môi mỏng đỏ hồng đến kinh người, đôi mắt hẹp dài đầy ý cười, nhìn rất tùy ý, nhưng chỉ cần đuôi mắt dài đó cong lên một chút, liền có loại xinh đẹp phong tình vạn chủng.
Càng không cần phải nói đến khóe miệng hắn hơi hơi giương lên, dường như vô cùng ái muội, mị sắc thiên thành.
Tạ Tuấn Minh hừ lạnh một tiếng “Nghê Quang đảo mị tu.”
Cả đám bọn họ đều là đệ tử đại tông phái, có rất nhiều lưu tiên chi thuật không quá hợp mắt bọn họ.
Mị tu giả, dung mạo càng đẹp, thiên phú càng cao. Thiếu niên này tuổi còn nhỏ đã đạt đến Kim Đan kỳ, có thể thấy là có bao nhiêu xuất sắc.
Hắn không để ý tới thái độ của Tạ Tuấn Minh, chỉ nhìn Ninh Ninh cong môi cười.
“Cô nương chắc là đệ tử của Huyền Hư phái. Ta là Dung Từ, đệ tử đảo Nghê Quang.”
“Ta kêu Ninh Ninh.”
Ninh Ninh đem điểm tâm nuốt xuống, mi mắt cong cong “Đây là lần đầu tiên ta thấy mị tu giả, các ngươi ở trên đảo tu luyện sao? Nghê Quang đảo cảnh sắc như thế nào? Ngươi đẹp như vậy, nhất định là rất mạnh.”
Lúc này đến phiên Dung Từ không thể không ngẩn người.
Tông môn đệ tử mỗi khi gặp bọn họ, hoặc là nhìn lạnh lùng, hoặc là mắc cỡ đến đỏ mặt không biết làm sao, còn giống như nữ hài trước mặt này thoải mái khen hắn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có chút ngây ngốc.
“Nghê Quang đảo cảnh sắc như thế nào...”
Mị tu tính tình ngay thẳng, nhìn trúng con mồi sẽ chủ động tấn công, tuyệt không do dự. Ý cười bên môi hắn càng sâu, lại tiến sát đến bên người tiểu cô nương thêm một bước “Đi cùng ta nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao? Ninh Ninh cô nương tư sắc hơn người, nếu có thể cùng ta song...”
Ninh Ninh thực nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.
Song cái gì?
“Sư tỷ.”
Lời chỉ nói đến một nửa đã bị người ta đánh gãy.
Bùi Tịch không biết khi nào đã xuất hiện cách đó không xa, hơi hơi nhíu mi.
Nam chủ không hổ là nam chủ, dù có so sánh cùng dung mạo tuyệt mỹ của Dung Từ cũng không rơi vào thế hạ phong.
Bùi Tịch vốn dĩ có diện mạo cực đẹp, hắc y mặc trên người hắn càng tôn thêm khí chất đĩnh đạc như thúy trúc của hắn, lại giống như trường kiếm nghiêm nghị bỗng nhiên rút ra khỏi vỏ, mang theo nhuệ khí không thể nào đỡ nổi.
Nốt ruồi lệ ở khóe mắt đỏ như máu, lúc này đang cười như không cười nhìn tên mị tu hồng y, lại vô thức để lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
Hắn tựa hồ nhướng mày, có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tuy rằng đang nói chuyện với Ninh Ninh, nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt Dung Từ “Sư tôn lập tức sẽ mang chúng ta đến phòng tạm nghỉ cho khách, nếu tỷ lại không đi, sẽ không kịp mất.”
Dung Từ híp mắt cười, không nói một lời đáp lại ánh mắt của Bùi Tịch.
“A! Ta lập tức đi!”
Ninh Ninh nói xong lại nhìn Dung Từ, người đó thấy nàng nhìn y liền hướng nàng nháy mắt, lại lộ ra một nụ cười vô hại, nghe nàng nhẹ giọng nói “Ta đây đi trước! Lần sau lại tiếp tục nói chuyện phiếm.”
Nàng dừng lại một chút “Bất quá lần kế tiếp chúng ta gặp mặt, hẳn chính là ở trong bí cảnh.”
“Đúng vậy.”Hồng y mị tu ngữ khí nhàn nhạt, hàm chứa ý tứ chờ mong như có như không “Đến lúc đó, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh.”
==
Lưu Minh Sơn không hổ danh là tiên gia đại tông phái, ngay cả phòng ở cho khách đều xây cực kỳ tinh xảo hoa mỹ, mỗi gian phòng đều trang bị một cái lò luyện đan.
Vừa thấy đan lô, Ninh Ninh liền nhớ đến đoạn ký ức không tốt đẹp kia, nhịn không được lại cảm thấy xót ---
Nhưng mà người nối nghiệp Trung Quốc kiểu mới há có thể bị một chút suy sụp như vậy đánh bại! Ngã ở đâu, phải đứng dậy ở đó, nàng không tin, bản thân lại không trị được một cái bếp lò.
“Gì? Dùng đan lô làm thức ăn?”
Hạ Tri Châu ngốc nghếch chớp chớp mắt, thực nhanh chóng mà chấp nhận nhếch môi.
“Có thể nha! Cái lò này để luyện đan đúng không, kỳ thật cũng tương đương với cái lò vi sóng, chẳng những có thể tự động cảm nhận độ lửa, còn có thể làm cho đồ vật trong đó mang linh khí. Nếu lấy nó để nấu thức ăn, biết đâu lại làm ra một thứ gì đó kinh hãi thế tục.”dùng đan lô để nấu nướng, kỳ thật cũng không cần phải dùng bất kỳ cái kỹ thuật gì.
Chẳng qua trong mắt người tu chân, đan lô luôn dùng để luyện chế đan dược trân quý, nếu đem nó đi nấu thức ăn, không khỏi có chút đại tài tiểu dụng.
Nhưng Ninh Ninh hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Trong thế giới nàng từng ở, nàng cũng sẽ thường xuyên làm một chút điểm tâm ngọt. Từ sau khi tới thế giới này, chẳng những ít đi cơ hội vào bếp, mấy loại sự tình nhóm lửa rửa chén thật sự quá phiền toái. Nếu có thể đem đan lô trở thành một cái lò nướng mini xách tay để trong túi trữ vật---
Như vậy không phải nàng có thể thuận lợi làm ra bánh đậu xanh, bánh hoa quế, bánh nướng trứng chảy, thậm chí là sushi phiên bản tu chân!
Hai người bọn họ vừa nói liền làm, bởi vì nguyên liệu nấu ăn trước mắt có chút thiếu thốn, trong túi trữ vật của Ninh Ninh chỉ có nước, đường, tinh bột cùng chút trái cây để ăn cho khách trên bàn, trải qua một phen đàm luận, quyết định mục tiêu hôm nay là món rút ti chuối.
Tần Xu cùng phòng với Ninh Ninh đương ôm kiếm xem bọn họ bận rộn làm việc “Rút ti chuối là cái gì?”
“Mỹ vị nhân gian! Sư muội, đêm nay ngươi có lộc ăn!”
Hạ Tri Châu giơ ngón tay cái lên “Nước đường đun nóng, chuối lột vỏ, sau đó nhúng vào trong nước đường, chờ cho nguội chút rồi cắn một miếng, nước đường nóng bỏng, vị xốp giòn đến cực điểm, bên trong là chuối mềm mại tươi mới, từ trong ra ngoài đều tản ra một cỗ nhiệt khí ngọt ngào --- tuyệt!”
Tần Xu “Nga” một tiếng “Kia, vì sao Lâm Tầm đạo hữu vừa thấy ta liền sắc mặt trắng bệch, trực tiếp chạy vào phòng?”
Ninh Ninh đáp : “Sư đệ của ta thẹn thùng, sợ nhất là cùng người lạ đối diện. Ta đã mua cho hắn một con hình nhân, để hắn ở trong phòng luyện tập đối thoại, xem có thể cải thiện một ít hay không.”
Cái vỏ chuối đầu tiên bị vứt vào trong bếp lò, Ninh Ninh bị khói xông đến ho nhẹ một tiếng, suýt nữa thì không nắm chặt được đôi đũa trong tay.
Chính vào lúc đang tính mở miệng, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một thân ảnh màu đen, đem toàn bộ thân thể nàng che ở phía sau.
Nguyên lai là Bùi Tịch đang nâng tay trái lên, dùng ống tay áo, vì nàng mà che đi làn khói nồng đậm, một tay đoạt đi đôi đũa trong tay nàng “Để ta.”
Hai tay trong chớp mắt tiếp xúc với nhau.
Lòng bàn tay Bùi Tịch lạnh lẽo như huyền thiết, cố tình mu bàn tay lại thập phần mềm mại ấm áp, chỉ chạm vào một cái, ngay lập tức làm Ninh Ninh lạnh băng trong chớp mắt.
Đúng rồi, hắn trời sinh thể hàn, thân thể không tốt lắm.
Bùi Tịch thông minh, xem một lần liền hiểu rõ cách làm chuối rút ti, ngón tay thon dài quen thuộc tung bay, không đến một lúc, toàn bộ chuối đều bị lột vỏ bỏ vào trong đan lô.
Hạ Tri Châu không giống Ninh Ninh, chỉ có lúc hệ thống tuyên bố làm nhiệm vụ mới đóng vai ác nhân, ngày thường lúc ở cùng Bùi Tịch lại không khác gì bằng hữu.
Thân là người từng mộng tưởng đạt giải Oscar hệ biểu diễn, hắn rất có tu dưỡng chức nghiệp bảo trì độ ác nhân, lạnh lùng hừ một tiếng “Nhìn không ra, tiểu tử ngươi kiếm thuật không tốt lắm, tay nghề ngược lại không tồi.”
Kia là đương nhiên.
Ninh Ninh nghĩ, mẫu thân Bùi Tịch trước nay đều mặc kệ hắn, nếu không học được cách tự mình nấu cơm, phỏng chừng sớm đã bị chết đói.
Chuối đều đã vào nồi, hiện tại lại gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Ninh gãi đầu, mặt đầy nghiêm túc “Cho nên... Chúng ta hẳn là chờ bao lâu mới vớt chuối ra?”
==
“... Dò hỏi tình hình địch?”
Chạng vạng, trong phòng cho khách ở Lưu Minh Sơn.
Thiếu nữ một thân tố y ngồi trước bàn gỗ, tuy rằng đang nói chuyện cùng người bên cạnh, nhưng tầm mắt lại rũ xuống, hết sức chăm chú nhìn ‘quá thanh kiếm cửu thức’ trong tay.
Đúng là đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông, Tô Thanh Hàn.
“Đúng vậy! Ngày mai là ngày bí cảnh mở cửa, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng hiện tại đi xem các đệ tử môn phái khác là người như thế nào.”
Một thiếu niên khác nói “Sư tỷ, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn này nhiều năm mới mở một lần, không ít tu sĩ Kim Đan kỳ đều đem nó trở thành nơi cạnh tranh thí luyện. Tục ngữ nói rất hay, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, không bằng chúng ta---”
“Hứa Duệ, thân là kiếm tu, sao có thể vì chút đường ngang ngõ tắt này mà động tâm tư.”
Tô Thanh Hàn âm thanh cực lãnh đạm, nghe không ra chút phập phồng nào “Vô luận là ai, chỉ cần ở dưới kiếm của ta,đều không có gì khác biệt.”
Ngụ ý rằng, thời điểm cắt cỏ, mỗi cây cỏ đều giống nhau.
Đại tiểu thư này, đủ kiêu ngạo.
Thiếu niên kêu “Hứa Duệ” ăn một miệng thuốc súng, chỉ có thể lui về phía sau ra khỏi phòng. Nhưng Tô Thanh Hàn không chút do dự mà cự tuyệt, không đại biểu cho việc hắn sẽ từ bỏ ý định này.
Sư tỷ luốn nói hắn ý đồ xấu quá nhiều, không giống kiếm tu. Nhưng Hứa Duệ lại cảm thấy, này không gọi là có ý đồ xấu, đó gọi là chiến lược chiến thuật.
-- Hắn bị sư tỷ chiếu cố lâu như vậy, ngày mai nhất định phải làm cho sư tỷ đối với sự chuẩn bị trước của hắn lau mắt mà nhìn.
Bí canh Tiểu Trọng Sơn sắp mở, không ít đệ tử môn phái đều dốc lòng nghiên cứu quy tắc bí cảnh.
Dù đã tốn một số tiền lớn mua tình báo bí cảnh, giờ phút này cũng nên cố sức mà học hỏi, rất có cảm giác như đang thi cuối kỳ, chạy đua với thời gian.
Hứa Duệ nhìn một vòng, cuối cùng đi vào phòng dành cho khách của Huyền Hư phái.
Mấy phòng ốc phía trước đều thật bình thường, các đệ tử nếu không phải luyện kiếm thì đọc sách, hoặc ăn không ngồi rồi cho hết thời gian, đến phiên gian phòng của môn phái này, thiếu niên bỗng có chút sợ hãi mà mở to hai mắt.
Chỉ thấy cái cửa sổ kia hơi mở, thông qua khe cửa he hé nhỏ bé, hắn thấy hình bóng một nam tử.
Người nọ trời sinh có một đôi long giác, mặt mày tuấn tú lại nho nhã, đối với người nào đó trước mặt thấp giọng nói chuyện, ngữ khí thập phần thẹn thùng.
“Cô nương, tại hạ tên Lâm Tầm, là đệ tử Huyền Hư Kiếm phái. Không biết cô nương tên họ là gì?”
Không có ai đáp lại hắn.
Nhưng hình như hắn không cần nghe được câu trả lời, cúi đầu đỏ mặt cười cười “Phải không? Thật là dễ nghe. Cô nương tới chỗ này là để làm gì?”
Sau đó là một lúc trầm mặc thật lâu.
Dường như cái người kêu Lâm Tầm của Long Tộc kia thế mà còn làm ra vẻ rất nghiêm túc lắng nghe, còn thường thường gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Hứa Duệ trong lòng nghi hoặc, thay đổi phương hướng, vừa lúc có thể nhìn thấy người đối diện cái người kêu Lâm Tầm kia.
Không thấy thì thôi, vừa thấy, da đầu liền muốn nổ tung.
Hắn, hắn hắn hắn---
Thứ đối diện hắn không phải người, mà là, mà là một cái bị vẽ hình mặt người, là một con bù nhìn được vẽ mặt người!
Này cũng quá khủng bố đi! Vì cái gì lại đối diện với bù nhìn nói chuyện, còn nói được một lúc lâu! Vị đạo hữu này có phải hay không, tinh thần có chút vấn đề, bộ dạng này đi tham gia bí cảnh thật sự thích hợp sao!
Nhưng mà như vậy còn chưa xong.
Lâm Tầm trong phòng lúc này đang nhíu mày “Không đúng... Như vậy không được.”
Hứa Duệ đương nhiên không biết, con bù nhìn này chính là do Ninh Ninh cố tình chuẩn bị, là công cụ để cho tiểu sư đệ nhà nàng luyện tập giao tiếp.
Càng không ngờ được là, Lâm Tầm lúc này cảm thấy giao tiếp với không khí quá không chân thật, không có tác dụng rèn luyện. Vì để khóa luyện tập này trở nên hữu hiệu, hắn quyết định tự mình bắt chước bộ dáng của đối phương.
Về phần Hứa Duệ, điều duy nhất hắn biết là cái kẻ tinh thần bất thường của Long Tộc kia lại mở miệng lần hai, vẫn là câu nói cũ “Cô nương, tại hạ tên Lâm Tầm, là đệ tử Huyền Hư Kiếm phái. Không biết cô nương tên họ là gì?”
Sau đó Hứa Duệ thấy hắn ngừng một chút, xoay người.
Tiếp theo thẹn thùng cười, lời nói ôn tồn lại nhỏ nhẹ “Nô gia tên gọi là Tiểu Hoa, không biết công tử tới chỗ này, có dụng ý gì?”
Trường hợp quỷ dị này thật vượt qua sức tưởng tượng của con người.
Hứa Duệ trợn trắng mắt, thiếu chút nữa là bị dọa phun một búng máu.
Lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng từ trong phòng truyền tới.
Lâm Tầm bộ mặt vặn vẹo, còn chưa kịp đổi biểu tình trên mặt, mũi hếch, miệng cười hắc hắc nói “Ta tới đây, là để trừ ma.”
Hứa Duệ : Mẹ nó!
Hứa Duệ : Chạy chạy chạy chạy!!!!
Người này bệnh càng ngày càng nặng a a a! Đã bắt đầu tự nói chuyện với chính mình rồi! Đại ca, cầu ngươi bình thường chút đi a, người ta chỉ là tiểu hài tử, người ta thật sợ hãi a!
Đây là đang làm gì! Làm gì!
Trong phòng không có yêu khí, giải thích duy nhất, là người này đầu óc có vấn đề.
Hứa Duệ bị dọa đến hoảng hốt bỏ chạy, vội vàng đi vào một gian phòng khác trước mặt hắn.
Vừa mới trải qua chuyện kinh tâm động phách kia, hắn hiện tại cảm thấy chỗ nào cũng thân thiết, bốn bể đều là nhà.
Hiện giờ cửa sổ nhà hắn đang mở rộng ra, không cần cố sức cũng có thể nhìn thấy tình hình phía trong. Hứa Duệ gấp gáp muốn thấy phong cảnh bình thường để thanh tẩy đôi mắt, không chút do dự nâng hai mắt lên----
Sau đó, biểu tình cứng đờ.
Trong phòng tổng cộng có bốn người , hai nam hai nữ.
Có một cỗ mùi hương hắn chưa từng nghe qua bay ra ngoài, trong đó, một thiếu niên bạch y đang cầm đũa, từ lò luyện đan kẹp một khối đồ vật không biết tên.
-- không, Hứa Duệ đại khái có thể đoán tên của nó.
Hình trụ, màu nâu thâm, tản ra hơi thở quỷ dị.
Như thế nào lại có người đem bỏ cái thứ này vào lò luyện đan.
Tiểu tâm tư của hắn bị đánh sau vào một cách mãnh liệt.
Ninh Ninh kinh ngạc mà không ngừng lắc đầu, liên tục cảm thán “Thật là kinh diễm, điên đảo chúng sinh. Lấy cái bộ dáng này, hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất mỹ thực tu chân giới.”
Hạ Tri Châu nhịn xuống cảm giác buồn nôn ghê tởm “Cái này không giống đồ ăn, nhìn như là thứ được tiêu hóa sau đó--- “Phản lão hoàn đồng” đã xem qua chưa? Không có nhỏ quá, cách thức ra ngoài cũng giống như sinh một đứa nhỏ vậy.”
Tần Xu sắc mặt bất biến lui về phía sau một chút, hoảng mà không lộ thốt lên một câu “A di đà phật.”
Kiên cường như nàng ấy, cũng không chịu nổi bị đánh sâu vào thị giác.
Bùi Tịch “...”
“Có thể là luyện lâu quá, màu có chút đậm.”
Ninh Ninh vỗ vào vai Hạ Tri Châu “Hương vị nhất định không thành vấn đề. Toàn bộ Tu Chân giới chỉ có chúng ta là người đầu tiên làm ra nó, xuất hiện một chút sai sót là chuyện bình thường.”
Vậy các ngươi là người đầu tiên làm ra cái thứ này.
Hứa Duệ run bần bật, rất muốn hỏi một câu, ca ca tỷ tỷ, các ngươi làm cái gì vậy?
Tần Xu nói “Cái này, trực tiếp ăn có gì không tốt sao? Như bây giờ, làm người ta hoàn toàn không có ý muốn ăn.”
Làm.
Còn muốn ăn trực tiếp?
Huyền Hư Kiếm phái các ngươi quả thật là vô địch.
Một lúc sau, thiếu niên trẻ tuổi kia dường như đã nhìn đủ cái hình ảnh đáng ghi nhớ cả đời này.
Tên bạch sam kiếm tu đến từ Huyền Hư Kiếm phái kia dùng đũa kẹp cái vật thể màu đen kia, vẻ mặt đầy rối rắm mà cắn một ngụm.
Hứa Duệ nhìn rất rõ, vẻ mặt của tên kia chuyển từ chán ghét cùng bài xích chậm rãi trở nên hòa hoãn, dần dần lộ ra ý cười nhợt nhạt, cuối cùng là vẻ mặt hưởng thụ không gì sánh được.
Không sai, tên đó thế mà lại rất hưởng thụ.
“Vốn dĩ a, ta cảm thấy sẽ không ai ăn cái thứ này.”
Hạ Tri Châu chậm rãi dựng thẳng ngón tay cái “Tuy rằng nhìn nó hơi xấu, nhưng ngon a!”
Cái này, lớn lên xấu hay đẹp không phải là vấn đề tốt nha! Nó, từ bản chất đến ngoại hình đều có vấn đề, có vấn đề!
Ai có thể nghĩ đến cơ chứ.
Là một Kiếm Tông đứng số một số hai kiếm đạo, các đệ tử Huyền Hư Kiếm phái hoặc là vô cùng đáng sợ mà tự mình nói chuyện với mình, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quỷ dị; hoặc là giống như người trong Ma giáo, đều chụm một đám ở trong phòng dùng đan lô luyện...
Hứa Duệ khóc luôn rồi.
Tâm hồn vừa mới chịu hai cú đả kích, một người thường như hắn thừa nhận không nổi.
Thư phù trong ngực chợt lóe ánh sáng nhạt, là một vị sư huynh phát ra tin tức : “Kết quả thám thính như thế nào? Huyền Hư Kiếm phái và chúng ta là đối thủ một mất một còn, không biết tình huống của bọn họ như thế nào?”
Hứa Duệ bị dọa đến khóc như hoa lê đẫm mưa, dùng tay phải đang run rẩy lấy từ túi trữ vật ra một cây bút, viết xuống mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cuối cùng còn dùng ba dấu chấm than, mỗi một cái đều ẩn chứa huyết lệ vô tận của hắn.
“Cực kỳ khủng bố, chớ tới gần!!!”