Từ Vai Ác Đến Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

chương 10

Chạng vạng, Lãm Nguyệt Phong.

Bất tri bất giác trời đã vào đêm, trời sắp tối, thấp thoáng đầy trời là các mảng mây nhiều màu quyện vào nhau. Đêm chưa đến, tà dương cũng chưa tàn, xung quanh núi một màu đen hắc ám, ngẫu nhiên sẽ có trận gió phất qua, từ xa vọng lại tiếng tiên hạc đang kêu, cùng theo đó là tiếng nam nhân nói chuyện.

“Bùi Tịch thắng!”

Ninh Ninh đang dựa vào thân cây đào nghe thấy thanh âm này thì lười biếng ngáp một cái.

Tu Chân giới cũng giống như cuộc thi đua học hành ở thế kỷ 21, đều là một cuộc tỷ thí thống nhất.

Nói cách khác, chỉ có đệ tử biểu hiện ưu tú trong môn phái mới có tư cách tham dự trận thi đấu tông môn-- tỷ như bí cảnh Tiểu Trọng Sơn.

Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn 50 năm mới mở một lần, bên trong đó có vô số ma thú, vô luận mục đích là tầm bảo hay thực chiến rèn luyện, đây vẫn có thể xem là một địa điểm thích hợp.

Kết giới bí cảnh này vô cùng yếu ớt, chỉ có tu sĩ Kim Đan trở xuống có thể đi vào, hơn nữa còn giới hạn số người vào. Lâu dài, nơi đây liền trở thành nơi tuyệt hảo để đánh giá đệ tử Kim Đan kỳ trong tông môn.

Hiện tại Huyền Hư phái cử hành tỷ thí nội bộ, mục đích đẻ lựa chọn người vào bí cảnh.

Tham dự tỷ thí đa phần đều là đệ tử Kim Đan kỳ, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện vài đệ tử Trúc Cơ kỳ. Vòng thứ nhất, Ninh Ninh gặp phải đối thủ không quá khó chơi, không tốn bao nhiêu sức lực liền thắng, nhưng Bùi Tịch liền có chút xui xẻo.

Qua một thời gian tu luyện, hắn đã bước vào Kim Đan kỳ tầng thứ ba. Tốc độ tăng tiến này có thể ví như cưỡi tên lửa mà phóng, có điều cuốn sảng văn này lại thích loại tình tiết lấy yếu thắng mạnh, phản kích trong tuyệt cảnh, vì thế cho nên đối thủ hắn gặp, chính là một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng thứ tư.

Tu đạo phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, cho dù chỉ chênh lệch một tầng nhỏ, nhưng thực lực lại chênh lệch nhau rất nhiều. Bùi Tịch có thể thắng một trận này, có thể được coi là gian nan.

Lãnh Nguyệt Phong vốn đang ngập tràn kiếm quang đột nhiên tiêu tán, ánh chiều tà theo gió len lỏi vào không gian yên tĩnh này.

Bóng dáng thiếu niên bị ánh nắng kéo dài trên mặt đất, bên trên thân ảnh màu đen là vệt máu kéo dài làm người ta cảm thấy sợ hãi.

“Tuổi còn nhỏ lại có thể lĩnh ngộ kiếm pháp thông thấu như thế, lợi hại lợi hại.”

Trên khán đài, một nam hài phấn điêu ngọc mài tầm mười hai, mười ba tuổi, đôi mắt đen nhánh như giếng cổ bình lặng, lúc này đang gẩy một sợi tóc cười nhạt.

“Vị để tử kia tuy rằng bại, nhưng kiếm khí mạnh mẽ không thể khinh thường, đông dạng đáng được khen ngợi.”

Thiên Tiện Tử mặc áo bào trắng, bên hông mang bội kiếm dựa vào tảng đá, cười không kiêng nể gì.

“Đó là đương nhiên, đồ đệ của ta có thể kém cỏi sao?”

“Đồ đệ không kém, sư phó thì không nhất định nha.”

Một mỹ nhân tuyệt sắc đứng ở một bên chậm rãi nghịch tóc đen, sợi tóc màu đen quấn trên ngón tay nhìn như bức tranh mỹ nữ thời xưa.

Nàng ta nhìn qua chỉ tầm gần hai mươi, mị ý đầy người, một đôi mắt hoa đào câu nhân đoạt phách liếc qua, giọng nói mang ý cười trào phúng.

“Aiz, bất quá tiểu đệ tử kia trời sinh tướng mạo thật tốt, nếu ta có thể gặp hắn sớm hơn, cũng không tới nỗi bị quỷ nghèo đoạt đi.”

Thiên Tiện Tử giả vờ bi thương mở to hai mắt, quay qua nhìn Chân Tiêu đang ở bên cạnh.

“Sư huynh, nàng cười ta!”

Chân Tiêu :.....

Chân Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, giống như giáo viên giáo dục quốc phòng.

“Tĩnh Y, ngươi là trưởng lão Huyền Hư phái, không phải nữ tu Ma giáo- Hợp Hoan tông. Nhìn thấy nam đệ tử anh tuấn vẫn nên bảo trì bộ dáng trưởng lão.”

Nữ tử hừ lạnh một tiếng, xích lại gần nam hài một chút “Ngươi quản ta !”

Dừng một chút, lại lười biếng cười duyên dáng “Ngươi nói xem, Chân Tiêu kiếm tôn của chúng có phải hay không nhìn thấy ta nhắc đến nam nhân khác, liền nhịn không được ghe tị? Chưởng môn.”

Nam hài trầm giọng cười “Phải không?”

Lông mày của Chân Tiêu nhíu lại thành một hàng ngang, không biết có phải do xấu hổ hay không, bên tai đã có chút đỏ lên “Sư Tĩnh Y, cùng ta so kiếm!”

Trình độ giao tiếp của Chân Tiêu kiếm tôn quả thực tức chết người không đền mạng, gặp được tri âm tri kỉ muốn so kiếm tăng tình cảm, bị người ta chọc giận cũng so kiếm dạy cho kẻ đó một bài học, đến nỗi ngày thường ăn không ngồi rồi, vẫn tiêu tiền tìm Thiên Tiện Tử so kiếm.

Người không biết nhìn lại quả thực sẽ không nghĩ đến, một mỹ nữ mỵ nhãn như tơ, dung mạo xuất chúng như Sư Tĩnh Y lại là một trong những trưởng lão của Huyền Hư phái.

Mà nam hài bên cạnh nàng, lại là chưởng môn Kỷ Vân Khai.

----Kỷ Vân Khai trong đại chiến Tiên - Ma tu vi bị đại thương, thân thể biến thành hình dáng một nam hài mười hai tuổi.

Sư Tĩnh Y là một nhan cẩu trời sinh, lúc này như bắt đúng kênh.

“Tiểu cô nương kêu Ninh Ninh trước đó cũng thực tốt-- lợi hại.”

Sư Tĩnh Y cười nói “Thắng rất hay, không có chút nào thừa thãi, rất có khí thế của ta năm đó. Nếu có thể đi theo ta tu luyện...”

Đừng đừng.

Nhớ tới nữ ma đầu này đã đem non nửa đệ tử trong tông môn ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, Thiên Tiện Tử không nhịn được mặt nhăn thành một trái khổ qua. Ngàn vạn đừng gieo tai họa cho tiểu khả ái Ninh Ninh nhà hắn a, tiểu cô nương kia ngay cả tay nam hài còn chưa nắm qua đâu.

“Hiện giờ thiếu niên anh tài trẻ tuổi xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nghe nói Vạn Kiếm Tông, Phạn Âm Tự cùng Lưu Minh Sơn, cũng đều cử ra nhiều đệ tử xuất sắc.”

Kỷ Vân Khai nheo mắt lại, u ám âm trầm trong mắt cùng thân thể non nớt hoàn toàn không hợp nhau “Xem ra, Tiểu Trọng Sơn lần này sẽ không nhàm chám rồi.”

“Trước không nói cái này.”

Sư Tĩnh Y nhẹ nhàng câu môi, thanh âm trong trẻo như nước mùa xuân “Một đệ tử của ta từ dưới chân núi trở về, mang theo một ít món ăn vặt. Bánh bao nhân trứng, kẹo sữa, hồ lô ngào đường, không biết chưởng môn có hứng thú không?”

Tiểu đậu đỏ hoan hô một tiếng “Ta muốn ăn hồ lô!”

==

Đối với việc trở thành đề tài trong miệng các vị trưởng lão, Bùi Tịch tự nhiên hoàn toàn không biết chút gì cả.

Hắn cự tuyệt để y tu chữa trị vết thương, vừa kết thúc tỷ thí đã tự nhốt mình trong phòng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là do ma khí hoành hành, sắp không thể khống chế.

Thân là huyết mạch ma tu, trong cơ thể Bùi Tịch khó tránh bị thừa hưởng một phần ma khí vô cùng dày nặng. Cỗ lực lượng này cùng huyết mạch nhân loại giao thoa với nhau, lại liên tục va chạm lẫn nhau, rất khó để khống chế cùng trói buộc.

Điều này cũng dẫn tới có đôi lúc ma khí trở nên mạnh mẽ, hắn liền bị mất khống chế, thân thể cùng lý trí đều bị ăn mòn. Mỗi lần như vậy, cả người đều khó tránh khỏi trở nên đau nhức, chỉ muốn thông qua gϊếŧ chóc để giảm bớt thống khổ.

Chờ khi hắc y thiếu niên chật vật đóng xong cửa, hắn đã không còn sức lực đi lại.

Huyết mạch trong xương cốt bạo ngược từng chút một xâu xé tâm trí hắn, thức giục hắn đại khai sát giới, Bùi Tịch dựa lưng vào cửa gỗ, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Hắn còn chưa có lưu lạc đến mức phải khuất phục nỗi đau này.

Càng không nghĩ để bản thân biến thành một ma vật chỉ biết gϊếŧ chóc.

Vết thương trên người do kiếm gây ra vẫn còn đang chảy máu, hắn tự ngược mà dùng tay đè miệng vết thương.

Sau đó hung hăng dùng lực.

Vết thương lại nứt ra càng to hơn, máu chảy lại càng nhiều.

Bùi Tịch lại như một thói quen chịu loại thống khổ tê tâm liệt phế này, sống lưng khẽ run rẩy nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có hàm răng đang cắn chặt cùng mồ hôi đang chảy trên thái dương là lặng yên thể hiện ra hắn đang rất thống khổ.

Hắn không muốn gϊếŧ người, bởi vậy nên mỗi lần bị ma khí ăn mòn, hắn sẽ dùng dao rạch trên người mình một vết thương, lấy đau trị đau, dùng cơn đau này áp chế du͙© vọиɠ mãnh liệt chực chờ phá vỡ kia.

Bốn phía yên lặng không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thiếu niên nặng nề thở dốc. Ánh chiều tà cứ như vậy từ từ cắn nuốt toàn bộ đình viện của hắn.

Lúc này, Bùi Tịch không phòng bị mà nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Bước chân người nọ thật nhẹ nhàng lại rất nhanh, đối với hắn mà nói, thậm chí còn không lớn bằng tiếng thở của hắn.

Trừ bỏ sư tôn Thiên Tiện Tử đã tới vài lần, chưa từng có người nào bước qua viện của hắn.

Ngay sau đó là một chuỗi tiếng đập cửa, cùng với một âm thanh quen thuộc.

“Tiểu sư đệ, ngươi có ở trong phòng sao?”

Thừa Ảnh trong lòng hơi động đậy.

Trong phòng không thắp đèn, tối như ban đêm, Ninh Ninh chỉ có thể xuyên qua cửa giấy, nương theo ánh trăng nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đang đứng.

Nàng không nghe thấy ai trả lời, chần chờ một lát lại gõ cửa.

“Sư tôn bảo ta mang đến cho ngươi chút thuốc.”

Bàn tay tiểu cô nương trắng trong tinh tế, đốt ngón tay gõ trên ván cửa gỗ phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Lực gõ kia làm cho cánh cửa phát ra một trận run rẩy cực nhỏ, chấn động cực nhỏ kia xuyên qua cửa, vẫn luôn truyền tới sau lưng Bùi Tịch, làm hắn có chút ma ý phát sinh, nhưng lại nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.

Cách một cánh cửa mỏng, nơi đốt ngón tay Ninh Ninh đập vào cũng là vị trí gần ngực hắn.

Bùi Tịch hơi ngửa đầu, rốt cuộc đem hàm răng đang cắn chắt trên môi dưới rời đi. Hắn cơ hồ là dùng sức lực cả người mới phát ra được âm thanh, khàn khàn đến quái dị.

“Đặt ở cửa.”

Ninh Ninh ở ngoài cửa không khỏi sửng sốt một chút, hơi hoang mang lại chần chờ mà đáp lại hắn.

“Không thể mở cửa sao? Có đồ vật ta phải tự tay đưa cho ngươi.”

Yết hầu vô lực mà lăn lộn, Bùi Tịch dùng bàn tay đè lại ván cửa, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Tới loại thời điểm này, đáng lý ra hắn phải không có kiên nhẫn.

Đau đớn từ đầu đến cả xương cốt toàn thân không lúc nào là không tra tấn hắn, làm hắn không kịp suy nghĩ gì khác. Bùi Tịch tính tình không tốt, nếu là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không đáp lại đối phương bất luận cái gì.

Nhưng không biết như thế nào, hắn lại nhớ tới ngày ấy ở phòng của ngoại môn đệ tử, thân ảnh thiếu nữ phá cửa xông vào.

Tâm loạn như tơ rối, âm thanh ám ách lại hỏi lại.

“Cái gì?”

Lúc này đến phiên Ninh Ninh do dự.

Nàng dừng một chút, giống như thật ngượng ngùng khi nói tên đồ vật kia, có chút nhụt chí hạ giọng.

“Cũng không phải món đồ quá quan trọng... Ta đặt nó cùng hộp thuốc ở trước cửa nhé.”

Bùi Tịch không nói chuyện, ngón tay ấn trên cửa càng thêm dùng sức.

Phía ngoài cửa đã một hồi lâu không có âm thanh, hắn đoán nữ hài kia đã rời đi, không nghĩ tới tay còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng nàng nhẹ giọng nói.

“Ngọc Sơn Âm quỷ châu ta tặng ngươi, có mang theo trên người không?”

Ninh Ninh đã xem qua nguyên tác, biết hắn sẽ có thời điểm tiết ma khí ra ngoài.

Bùi Tịch nói thế nào đi nữa cũng không tới mức không muốn mở cửa cho nàng, sở dĩ hắn cự tuyệt chữa trị trên võ đài mà trở về phong, cũng nhất định là xuất phát từ nguyên nhân này.

Sơn Âm quỷ châu tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng có thể giảm đi chút thống khổ trong đó. Nếu hắn đặt bảo vật này trong ngăn kéo thì quả thực là phí của trời.

Nàng nói câu này cực kỳ liền mạch lưu loát, nói xong mới ý thức được có gì kỳ lạ, hình như có chút không thích hợp.

Bùi Tịch không biết Sơn Âm quỷ châu có thể ức chế ma khí, trong mắt hắn, viên ngọc là nàng tặng, còn mặt dày mày dạn mà dặn người ta nhất định phải mang trên người...

Quả thực như là hắn đang đeo tín vật đính ước!

Tai Ninh Ninh đột ngột đỏ lên, vội vã giải thích.

“Ta nghe nói Sơn Âm quỷ châu có thể chữa được bệnh đau, nếu tiểu sư đệ ra ngoài lịch luyện chẳng may bị trúng độc, có thể dựa vào nó biến nguy thành an.”

Thừa Ảnh ngày thường lúc ma khí đang bạo động tuyệt đối sẽ không làm phiền hắn, lúc này chậc một tiếng.

“Tiểu cô nương nhà người ta là muốn ngươi nhớ rõ tín vật đính ước đó a, Bùi Tịch.”

Cái gì mà tín vật đính ước.

Khóe miệng thiếu niên lộ ra một tia cười nhạo, làm như cảm thấy vết thương trên người chưa đủ sâu, liền móc từ trong ngực ra một cây tiểu đao, lại dùng lực đâm vào.

Trên này không có chuyện vô duyên vô cớ yêu thích một người, hắn cùng vị sư tỷ tâm cao khí ngạo kia cơ hồ là không có qua lại, nàng như thế nào sẽ thích hắn.

Cho dù thật sự có hảo cảm, cũng chỉ là coi trong vẻ bề ngoài không có tác dụng gì này của hắn, về lâu dài, phần tình cảm rẻ mạt này liền sẽ tan thành mây khói.

Hắn không ngốc, sẽ không khiến bản thân mình rơi vào đó.

Bùi Tịch một bên đem đao cắt trên da thịt, một bên không chút để ý mà đáp lại nàng, biểu tình cười như không cười.

“Đa tạ sư tỷ, chỉ là Sơn Âm quỷ châu này thật sự quý giá, Bùi Tịch vô phúc hưởng thụ, vẫn nên trả lại cho tỷ thôi.”

Hắn không muốn nợ ân tình, lần trước Ninh Ninh vừa nói xong đã xoay người chay trốn, hắn hoàn toàn không có cơ hội cự tuyệt, lúc này rốt cuộc cũng có thể nói ra.

Tiểu cô nương ngoài cửa giống như nóng nảy, âm thanh không khỏi to hơn vài phần.

“Ngươi cứu ta một mạng, đáng lý nên báo đáp. Viên ngọc kia...”

Nàng vừa nói tới đây, bên tai liền vang lên tiếng kẽo kẹt.

Bùi Tịch mở cửa.

Bộ dạng vô cùng chật vật, tròng mắt toàn là tơ máu như rễ cây điên cuồng sinh trưởng, chiếm cứ hơn phân nửa đôi mắt.

Toàn thân hắn đều mang theo huyết khí, áo đen tóc đen như hòa vào màn đêm, chỉ có gương mặt mợt nhạt là hiện ra dưới ánh trăng, trắng nõn đến phát sáng.

Bóng đêm âm trầm như mực, đem ánh trăng lặng lẽ cắn nuốt.

Đáy mắt Bùi Tịch đã âm u lại càng thêm sâu không thấy đáy, giống như thú dữ muốn đem nàng một ngụm mà nuốt vào bụng.

“Tóm lại!”

Ninh Ninh lại không sợ hắn, đem đồ vật được bao trong lớp lớp khăn tay mở ra, lộ ra một cái bánh hình tròn màu vàng ở bên trong, vào lúc Bùi Tịch muốn mở miệng cự tuyệt, nàng liền ngón chân.

Trong nháy mắt không chút do dự đem vật kia nhét vào miệng hắn.

Thứ đó vừa vào miệng đã mang lại cảm giác mềm mại đến không thể tưởng tượng được, thứ này tròn vo mềm như bông mới nhét vào một nửa, gương mặt thon gầy của thiếu niên bỗng căng phồng lên như bánh bao.

Lệ khí trên mặt Bùi Tịch dần tan rã, cảm xúc trong mắt bị kinh ngạc cùng mờ mịt thay thế, không biết làm sao, chớp chớp mắt.

Ngay cả một tia ma khí mỏng manh còn sót lại cũng đột nhiên dừng lại, thậm chí còn phảng phất chút thẹn thùng, chỉ là một chút này quá nhỏ, trong bóng tối hoàn toàn không thấy được bộ dáng.

“Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng không muốn nghe. Ta bảo ngươi mang, thì ngươi phải mang, nếu không ta...”

Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được lời tàn nhẫn gì, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn “Bằng không ta sẽ đặc biệt tức giận, ta mà tức giận thì sẽ rất đáng sợ đó.”

Bùi Tịch không nói chuyện, hắn căn bản là không còn lời nào để nói.

“Hòm thuốc này, cho ngươi.”

Nàng nhặt hòm thuốc từ dưới đất lên, vừa nói vừa nhét vào ngực Bùi Tịch, lại chỉ chỉ món đồ trong miệng hắn.

“Đây là đồ ăn vặt ta mua từ người khác, là bánh bao nhân sữa đấy, phải ăn lúc nóng, nên ta mới phải nhanh chút cho ngươi ăn.”

Lại tăng thêm ngữ khí nói “Không được nhả! Mau ăn cho ta! Biết ta tốn bao nhiêu tiền không! Một phần mười gia sản đó! Ta là người nghèo đó, ngươi có biết hay không! Nhả ra thì chính là đang cắt thịt sư tỷ ngươi!”

Bùi Tịch :...

So với trước khi mở cửa, ma khí trong người hắn đã giảm đi hơn phân nửa. Lúc này trong miệng còn có một hương thơm mềm mại khác, nhanh chóng tiến vào lục phủ ngũ tạng, tựa hồ như đã đem toàn bộ mùi máu tươi gột rửa sạch sẽ.

Đại khái là sợ hắn ăn xong lại nói lời mê sảng, Ninh Ninh vừa nói hết câu liền xoay người bỏ chạy, lưu lại một mình Bùi Tịch đứng ở cửa.

Đây là xảy ra chuyện gì.

Hắn chuẩn bị nhiều lời châm chọc, tuyệt tình như vậy, lại bị nàng làm cho câm nín đến không thể nói nên lời, chỉ có thể ngốc nghếch đứng một chỗ.

... Thật vô dụng.

Ngay cả dọa nàng một chút cũng làm không được.

Hắn muốn cười tự giễu, lại phát hiện khóe miệng đã cứng đờ đến không còn sức lực. Cỗ mùi hương kia vẫn quân quanh đầu lưỡi, Bùi Tịch dùng ta cầm lấy bánh bao nhân sữa, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái.

Nhân sữa ấm áp lại mềm thơm, ngọt nhưng không ngấy, giống như nước ấm, trong ngáy mắt lấp đầy khoang miệng hắn. Thân thể lạnh như băng vì cỗ ấm áp này mà lần nữa trở nên ấm lại, hắn giật giật đầu ngón tay còn dính máu đã khô cứng lại, nghiêng người dựa vào cạnh cửa.

Dưới ánh trăng không quá tỏ, bóng cây càng thêm tiêu điều hiu quạnh.

Thiếu niên lang ma khí đầy thân, lúc này quai hàm phồng lên, liếʍ liếʍ tiểu bánh bao ngọt ngào đặc biệt.

==

Bùi Tịch sẽ không tài nào biết được, sau khi Ninh Ninh đưa bánh bao nhân sữa trở về phòng xong, chuyện thứ nhất làm chính là lấy ra một cái thư phù, gửi cho đệ tử ngoại môn một phong thư.

Trong thư viết mấy chữ rõ to : Ngày mai vào lúc cơm chiều, biệt viện của Bùi Tịch, nhất định động thủ.

Ninh Ninh đúng là bị buộc, vạn bất đắc dĩ.

Hệ thống đã lâu không thông báo nhiệm vụ, hôm nay vừa phát một cái, liền tới một nhiệm vụ quá mức...

Nguyên chủ nhìn ra Bùi Tịch được các trưởng lão thưởng thức, trong lòng càng thêm ghen ghét, tồn tại tâm tư muốn trả thù.

Đệ tử ngoại môn ngư long hỗn tạp, làm vô số nghề phụ, có người đi dạy thêm, hỗ trợ làm bài tập, cũng có loại đánh mướn.

Đều đã nghèo thành như vậy, nguyên chủ cư nhiên còn có thể kiên quyết làm ra chuyện thuê người này, coi như vắt kiệt toàn bộ túi tiền của mình, quả thật có thể nói là một nữ phụ ác độc mẫu mực, Ninh Ninh tự hổ thẹn không bằng.

Tóm lại, nàng muốn liên hệ với đệ tử ngoại môn, hai bên sẽ tiến hành giao lưu nghiệp vụ một chút, thuê một đám người đến biệt viện của Bùi Tịch gây phiền toái cho hắn.

Tuy rằng chuyện này rốt cuộc thì cũng là Bùi Tịch sẽ thắng, nhưng hắn vừa mới ở võ đài luận võ bị thương, cho dù kết quả thế nào, thì cũng sẽ khiến hắn trong quá trình phản kháng, vết thương bị vỡ ra, lại càng thêm nghiêm trọng.

Cho nên Ninh Ninh mới có thể tán gia bại sản mà mua một cái bánh bao trứng sữa làm quà bồi tội cho hắn.

Thư của đối phương rất nhanh liền truyền tới, lời ít ý nhiều: [Đã biết.]

Nhưng Ninh Ninh cũng có chuyện không biết được.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tối nay, ở một gian phòng khác, cũng có một người giống như nàng, gửi đi một bức thư.

Nội dung không có gì sai biệt, giống như đúc : [Ngày mai vào lúc cơm chiều, biệt viện của Bùi Tịch, nhất định động thủ.]

==

Vì thế vào ngày hôm sau, Bùi Tịch sau khi dùng cơm, trở lại chỗ ở liền thấy trước cửa phòng mình có bảy tám người vây thành một nhóm.

Đều là Trúc Cơ kỳ, ánh mắt không quá tốt, trên mặt đều có khăn che.

“Ngươi là Bùi Tịch.”

Tên cầm đầu âm lãnh cười “Là do ngươi không may mắn, có người thuê chúng ta tới giáo huấn ngươi một chút.”

Ngữ khí của y rất chắc chắn, nhưng vừa dút lời, không chờ Bùi Tịch có phản ứng, cách đó không xa lại vang lê một giọng nam trung khí mười phần “Bùi Tịch ở đâu!”

Theo tiếng nói nhìn lại, có tám gã nam nhân cao lớn khác nhau cùng tiến đến, tất cả đều là Trúc Cơ kỳ, đều đeo khăn che mặt.

Hai nhóm người nhìn nhau.

Mắt to mắt nhỏ đều mang theo sự nghi hoặc, cùng tư thế, khăn che còn giống nhau như thế, y hệt một đám huynh đệ hồ lô cùng phân thân ra.

“Đám người các ngươi tới đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ trong chúng ta có kẻ nội gián, lộ ra thông tin, khiến cho Bùi Tịch có chuẩn bị trước, cố ý tìm người bảo hộ?”

Không biết là ai cứ lẩm nhẩm câu này mãi, đám người đứng ở cửa trong lòng reo lên một hồi chuông báo động.

Bọn họ vừa mới đem Bùi Tịch vây lại, từ bên ngoài đã xuất hiện một đám người hùng hổ đến dọa người, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của của bọn người đó, nhất định không có ý tốt đâu nha.

Trong lúc nhất thời, một đám giang hồ châu đầu ghé tai, liên tục thì thầm nho nhỏ hết đợt này đến đợt khác.

“Nha, là anh hùng cứu mỹ nhân a? Đều là thời đại nào rồi, còn chơi trò này.”

“Hỏi rất hay a, như thế nào, dù tính bọn họ biết Bùi Tịch ở đâu, bọn họ có thể bảo vệ hắn sao!”

Vì thế tên cầm đầu kia hừ lạnh một tiếng, âm thanh to lớn vang dội như chuông.

“Ở đây! Ngươi muốn làm sao!”

Y nói chuyện nhìn rất hung hăng lại tàn nhẫn, giống như không cho phép thiếu niên bên cạnh y bị bất kỳ ai lọt vào mà nhúng chàm, thậm chí còn bước lên một bước, đem Bùi Tịch che chở thật tốt.

Đây là động tác mang tính chiếm hữu cỡ nào a.

Nhưng trong mắt những người khác, chuyện này lại có chút khác lạ.

--- Đây là gà mái bảo vệ trứng à?

Đứng ở hai bên lối vào, đám đệ tử được Ninh Ninh mời tới có chút phát ngốc rồi, dùng âm lượng chỉ có người bên cạnh có thể nghe được để nói chuyện với nhau.

“Sao lại thế này? Vì sao bên người tiểu tử kia lại có nhiều người như vậy?”

“Chẳng lẽ Bùi Tịch biết chúng ta sẽ tới, nên mới cố ý tìm người bảo hộ hắn?”

“Hắn thật cho rằng chúng ta không đánh lại những người đó, nghĩ có người khác bảo hộ thì chúng ta không làm gì được chắc? Tiểu gia hôm nay chính là muốn đem một đám bọn họ đánh đến đầu rơi máu chảy!”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thủ lĩnh của bọn họ cũng đồng thời bước lên một bước, ngữ khí đanh thép.

“Các ngươi vẫn nên thức thời mà rời đi đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”

“Ha! Đồ biếи ŧɦái che mặt! Có bản lĩnh thì đến đây một chọi một a! Còn tiểu tử này, hôm nay chúng ta đã định sẽ là hắn rồi!”

Hai đội người đối lập lẫn nhau, tư thế giương cung bạt kiếm, cũng không biết là ai động thủ trước, một đạo ám khí nháy mắt được tung ra.

Giống như mặt hồ đang yên tĩnh bỗng xuất hiện gợn sóng, hai bên bắt đầu giằng co. Một đám người gầm lên, vung tay hướng về phía đối phương mà lao tới.

Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, kiên định như vậy, lộng lẫy đến phát ra ánh hào quang...

Tên tiểu tử thúi Bùi Tịch khinh thường ai vậy chứ! Thật cho rằng bọn họ đánh không lại đám ẻo lả che mặt này hay sao? Chờ giải quyết xong đám bảo tiêu này, chính là ngày chết của ngươi!

Bọn họ sẽ không biết, người đang bị cả một đám chỉ mặt điểm tên mắng chửi trong miệng bọn họ lúc này- Bùi Tịch - từ lúc nào đã xong người về phòng đóng cửa, không có chút sứt mẻ gì.

Trên đời này, có rất nhiều chuyện mà mọi người không biết.

==

Ninh Ninh mặt không biểu tính nhìn tờ giấy.

Tiền thuốc men, phí bồi thường thiệt hại tinh thần,... Đậu má, cư nhiên còn có cái phí tu bổ hữu nghị? Hai đám người các ngươi đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, kết quả còn để nhân vật chính Bùi Tịch trực tiếp trở về phòng đi ngủ, chuyện này chẳng lẽ còn liên quan đến nàng?

Đây cướp tiền à.

[Như thế nào lại có hai nhóm?]

Đầu Ninh Ninh bắt đầu muốn phình to lên, viết nhanh như gió : [Một đám khác là do ai phái tới?]

Đối phương rất nhanh đã hồi âm : [Bọn ta là người rất có đạo đức nghề nghiệp, đều sẽ không tiết lộ tin tức của người thuê.]

Xem như ngươi lợi hại.

Tay cầm bút run nhè nhẹ.

Đến một lần nữa động bút, tiểu cô nương lúc này mỗi chữ đều như hàm chứa máu cùng nước mắt : [Thêm tiền.]

Thư phù rất nhanh đã bay đến trước cửa sổ của Ninh Ninh.

[-- nếu ngươi vẫn khăng khăng kiên trì như vậy, cũng không phải là không thể. Tuy rằng bọn ta có cái gọi là đạo đức nghề nghiệp, nhưng ngươi biết đó, bọn ta có đạo đức sao, ha ha.]

Nàng mặt không biểu tình tiếp tục xem, tầm mắt lẳng lặng mà nhìn vào ba chữ cuối cùng kia.

[Hạ Tri Châu.]

Cái tên này hình như có chút quen thuộc, Ninh Ninh theo bản năng nhíu mày, nỗ lực lục lọi tin tức về người này trong trí nhớ.

Không nghĩ thì không sao, vừa nhớ ra được liền bị dọa cho nhảy dựng.

Vị Hạ sư huynh này trong nguyên tác rất ít được đề cập đến, chỉ có thể coi là một người qua đường, nhưng Ninh Ninh lại có ấn tượng rất sâu đối với hắn.

Chủ yếu là có ba sự kiện.

Thứ nhất, hắn chẳng những yêu kiếm như mạng, biến đổi rất nhiều cách kiếm tiền mua kiếm, còn cả ngày ở dưới chân núi tìm niềm vui, ăn ăn uống uống, tiêu tiền như nước, trình độ nghèo so với Thiên Tiện Tử cũng không sai biệt lắm.

Mạch não của người này cũng không bình thường, trong lúc khốn cùng nhất bị chủ nợ cho vay nặng lãi đòi nợ, thế nhưng lại dùng hơn một vạn linh thạch còn lại trên người mua một đống đá cùng thuốc màu--

Tự mình làm giả một ngàn linh thạch. Đây là thao tác phản chỉ số thông minh nhân loại đến cỡ nào a, kết quả bị chủ nợ vạch trần tại trận.

Hỏi hắn vì cái gì muốn tạo đồ giả, hắn đáp cộc lốc rằng : Bởi vì làm tệ quá, không thể làm giống như thật được a!

(Mỗ : Khó z mà cũng làm được hả chời =.=

1 vạn = 10.000 nha.)

Thứ hai là tính tình người này rất thẳng, gặp chuyện không hợp ý liền trực tiếp rút kiếm, mặc kệ đối phương là ai.

Kết quả một ngày nọ không biết xảy ra chuyện gì, cư nhiên cùng một tiểu hòa thượng bảy tuổi của Phạn Âm Tự nổi lên tranh chấp.

Người Phật Gia chú ý nhất là tâm thanh tịnh, địch bất động ta bất động, tiểu hòa thượng kia tọa tĩnh chờ, hắn lại không muốn ra tay trươc khi dễ tiểu bối, lại không nghĩ muốn cứ như vậy từ bỏ, liền cầm kiếm cùng đối phương giằng co dưới ánh mặt trời.

Sau ba canh giờ, còn có thể như thế nào, tất nhiên là bị cảm nắng trực tiếp té xỉu, một bên còn sùi bọt mép, thần trí không rõ mà nói với tiểu hòa thượng “Vì cái gì khi dễ ta? Vì cái gì?”

Đến nỗi cái thứ ba...

Chuyện thứ ba chính là sự kiện làm khϊếp sợ cả tộng môn, đệ tử Hạ Tri Châu nghèo khốn cùng của Huyền Hư phái, thế nhưng không tiếc thân mình đi thanh lâu bán tiếng cười, cuối cùng còn trở thành hoa khôi.

Có người nói hắn thân mang kiếm khí, lý ra nên là người tu đạo, tên kia mặt không đỏ tâm không loạn, xuất ngôn ngông cuồng.

“Ta là đệ tử Vạn Kiếm Tông, các hạ ánh mắt quả nhiên tốt!”

Trăm triệu không ngờ tới, lúc đó lại vừa hay có một đệ tử thân truyền Vạn Kiếm Tông đi qua, không chút thương tiếc vạch trần hắn.

“Ta nhổ vào! Ngươi rõ ràng là tên phá hoại tông môn Huyền Hư phái kia!”

Vì lẽ đó, một thế hệ hoa khôi cứ như thế mà ngã xuống, danh kỹ Cửu Châu Hạ Tri Châu của Huyền Hư phái.

Hồi tưởng xong, Ninh Ninh trợn mắt há hốc mồm.

Trên đời này lại có người khủng bố như vậy a.

Cùng là chuyện người nên làm, hắn một cái đều không làm a!

Nhưng dù Hạ Tri Châu là kinh hãi thế tục, có điều trong nguyên văn suất diễn lại cực kỳ nhỏ, cơ bản là không có cùng nhân vật chính tiếp xúc gì. Lúc này tại sao lại bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà làm ra chuyện này...

Quá kỳ quái.

Không được.

Ninh Ninh nghĩ, nàng muốn đến gặp Hạ Tri Châu.

Ps : Xin lỗi mọi người vì hơn hai tuần mới có chương nhé. Gần đây mình có một chút công việc quan trọng, nên một tuần có thể có 1 chương.

Lịch truyện chính thức là 1 tuần 2 chương nhé. Một chương rất chất lượng đóa, từ 4k chữ trở lên ko à. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình dịch nhé.