Từ Vai Ác Đến Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 5

Kiếp trước Ninh Ninh là một người không có tế bào vận động.

Nàng có thể học dương cầm, học thư pháp, học vẽ, nhưng với mấy môn thể dục vận động luôn quá yếu kém. Nếu hỏi từ nhỏ đến lớn có lúc nào từng tập luyện thể dục, chắc chỉ có một lần lúc luyện thể hình để học múa bale.

Người ta tập thì trở thành thiên nga nhỏ xinh đẹp, còn nàng thì hay rồi, tập được một nửa thì mệt mỏi cực độ, nhìn qua giống con thiên nga quay đang được đem lên bàn ăn hơn.

Tập không được thì cũng thôi, chân nàng lúc đó còn thiếu chút nữa thì bong gân trật khớp--- vẻ mặt của Ninh Ninh lúc biết không thể tập ba lê, thật sự rất phong phú.

Quá mệt mỏi.

Đối với việc học, nàng thích học những thứ động não không động thủ, cho nên khi Mạnh Quyết dạy kiếm pháp cho nàng, đáy lòng cực kỳ cự tuyệt.

Nhưng mà nó thật sự quá tốt a.

Cơ thể người thường và người tu đạo hoàn toàn bất đồng, linh khí bị thấm vào cơ thể hóa thành tinh khí, luyện khí hóa thần, kiếm tâm, kiếm ý, kiếm cốt đều ngưng đọng trong một chiêu thức, vào thời khắc Tinh Ngân rút ra khỏi vỏ, máu huyết cả người nàng đều hưng phấn đến ức kêu gào.

Kiếm tu dùng kiếm không phải chỉ đơn thuần là dùng ta điều khiển kiếm, mà càng giống như một loại bản năng, biến hóa bên trong đó, là điều rất thần kỳ mà trước nay chưa ai thấy được

Cảm giác này cũng làm người ta cảm thấy chán ghét.

Cho nên dù lúc này Ninh Ninh có mệt như chó, luôn thầm nghĩ trong đầu “Không bao giờ luyện nữa”, thì sau một lúc nghỉ ngơi, nàng lại tiếp tục tập luyện dưới sự chỉ huy của Mạnh Quyết.

Đùa gì vậy, nàng trước kia là một học sinh giỏi muốn chinh phục kỳ thi đại học quốc gia đó.

Luyện kiếm với học không có gì quá khác biệt, mỗi người có một thiên phú khác nhau, đều phải nỗ lực mới thành, không tính đến việc bái sư học nghệ, cũng có những người là thiên tài vẫn thất bại, cũng có người từ tầng chót bò từng bước một lên cao.

Nàng có thể chiến đấu không gục ngã trước đống đề thi đại học sinh, toán, lý, hóa... chẳng lẽ còn sợ học mấy cái kiếm pháp không cần dùng trí tuệ này chắc.

“Kim Xà kiếm pháp xuất phát từ vùng Miêu Cương, chú trọng nhất là việc thay đổi thất thường, chiêu thức vô cùng biến ảo, có thể trong lúc quan trọng đánh bại một đại quân, không câu nệ giống như các chiêu thức thông thường. Một chiêu kim quang xà ảnh này, một kiếm là trí mạng, chỉ bằng việc biến ảo chiêu thức, có thể giúp người dùng kiếm lấy một địch trăm, ngươi cần phải chú ý nó.

Mạnh Quyết chỉnh thẳng tư thế cho nàng, buông đôi tay đang đặt trên vai nàng ra, tự mình rút kiếm làm mẫu.

Ninh Ninh nghe hắn nói, trong đầu tự nhiên nhớ lại lời dạy của cô giáo tiếng Anh “Các em phải nhớ kỹ cách biểu đạt này, nhất là khi đảo ngược câu, không cần nhất định phải làm giống ngữ pháp thông thường. Chỉ bằng những câu như thế này, có thể phân hóa ra học sinh giỏi hay không, dùng trong bài văn sẽ trở thành cách biểu đạt cao cấp hơn, lúc chấm điểm cũng sẽ được điểm cao hơn.”

Quá bình thường.

Kim Xà kiếm pháp biến hóa khôn lường, không phải trong một sớm một chiều có thể học được. Cũng may Mạnh Quyết có đủ kiên nhẫn, coi như là lão sư ưu tú; hơn nữa cơ thể này của Ninh Ninh cũng có tư chất tốt, không đến ba ngày đã có thể đem mấu chốt trong đó học được.

Quan trọng nhất là, đi theo đại sư huynh sẽ có thịt ăn!

Không sai, Mạnh Quyết mỗi khi đến nhà ăn chung sẽ toàn gọi những món của kẻ có tiền, giữa một đám kiếm tu nghèo khổ, hắn càng giống hạc giữa bầy gà.

“Huyền Hư Kiếm phái? Nghèo?”

Mạnh Quyết nghe thế thì khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt hoa đào cong cong “Tiểu sư muội, Huyền Hư phái là đệ nhất kiếm phái, đương nhiên sẽ không cắt xén tiền xài hàng tháng. Nghèo không phải sư môn, mà là cách các ngươi dùng tiền--- nhìn từ trên xuống dưới xem, người một lòng theo đuổi kiếm đạo như sư tôn của chúng ta cũng không nhiều lắm.”

Ninh Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, đúng nha.

Sư phụ của bọn họ là một kiếm tu cà lơ phất phơ, suốt ngày bay đi bay lại khắp nơi, nhìn thấy kiếm tốt hay kiếm pháp độc lạ, sẽ bất chấp giá cả để sỡ hữu bằng được.

Nguyên chủ là người được nuông chiều từ bé, tiêu tiền không biết tiết chế, chuyện biến thành người nghèo là chuyện đã định.

Tiểu bạch long cũng là tiểu tổ tông chỉ biết ăn xài phung phí, càng đừng nghĩ đến việc con cháu hoàng gia làm thế nào hiểu được nỗi khổ của bá tánh bình dân, bị người khác lừa không ít linh thạch.

Đến cả vị sư tỷ nàng chưa thấy mặt kia, căn cứ theo miêu tả của tác giả, cũng là một quỷ mê rượu sáng xỉn chiều say, trong đời trừ kiếm và rượu thì không có gì được coi là thú vui nhân gian.

Thì ra nghèo khổ không phải là toàn bộ kiếm tông, mà là ba người đệ tử chân truyền bọn họ.

Không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, một đám nghèo nghèo ở cạnh nhau, quả thật không sai.

Đi theo Mạnh Quyết luyện (ăn) kiếm (thịt) ba ngày, Ninh Ninh lại nhận được linh phù của Thiên Tiện Tử gửi đến, mời nàng đến phủ của hắn, gặp tân tiểu sư đệ.

Chính là nam chủ Bùi Tịch.

Hạc giấy linh phù bị nàng nhẹ nhàng vo lại trong tay, Ninh Ninh nghiêng người dựa vào thành cửa, nhíu mày cười nhạt.

Mấy chuyện trước kia chỉ là chuyện nhỏ, cốt truyện phần sau đối với nàng sẽ không quá tốt.

==

Dựa theo lời của Thiên Tiện Tử, trên đỉnh núi tiêu điều, chân núi vắng lặng, ngay giữa sườn núi nếu có một tòa nhà mọc lên, đó sẽ là nơi ở của thần tiên.

Trong sách chưa bao giờ miêu tả tỉ mỉ chỗ ở của hắn, cho nên khi Ninh Ninh đi tới sườn núi Ngọc Hành Phong, nhịn không được sửng sốt một chút.

Nơi này chạm trổ rất tinh xảo, nhất là những chi tiết chạm rỗng kia, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Ở giữa là một tòa điện với bức tượng điêu khắc hình rồng, xung quanh là lá cây xanh như màu ngọc bích, nhìn qua lộ ra vẻ tràn đầy sức sống.

Nhưng nếu tinh ý nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra vài điểm không thích hợp.

Viên ngọc làm mắt rồng, hình như bị ai lấy mất rồi.

Có mấy chỗ điêu khắc tinh mỹ bằng gỗ, hình như cũng bị cắt đi.

Trên tường còn lưu lại dấu ấn của việc từng treo tranh, chẳng lẽ bức họa kia, bị người ta đốt mất.

Đại sảnh trống không, ngay cả một món bàn ghế cơ bản cũng không có, giống như lúc con bướm trưởng thành phá kén bay đi, chỉ để lại một cái xác rỗng.

Ninh Ninh :......

Người này thật là nghèo.

Nghe nói hắn từng vì muốn mua một thanh kiếm, mà đem phòng của mình trong môn phái ra đấu giá, kết quả bị các vị trưởng lão khác ngăn lại, mỗi người góp cho hắn một ít tiền, như vật mới không có chuyện hoang đường này.

Thiên Tiện Tử trưởng lão Huyền Hư phái nghèo đến mức nào mới phải đi bán phòng ở, chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng thực không sễ nghe.

“A, Ninh Ninh!”

Thanh niên áo bào trắng dễ dàng phát hiện ra hơi thở của nàng, xoay người cười hì hì, phất tay “Nghe nói ngươi trong ba ngày đã hiểu thấu đáo Kim Xà kiếm pháp, hậu sinh khả úy a! Không uổng công sư tôn năm đó bán quần áo mới mang bộ kiếm pháp đó về được.”

Ai biết được chuyện ngươi sẽ bán quần áo chứ! Chẳng lẽ ngài năm đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về sao!

Ninh Ninh bỗng nhiên cảm thấy Kim Xà kiếm pháp cũng không tốt lắm.

Nàng mỗi khi nghĩ đến ‘Kim quang xà ảnh’ liền sẽ không nhịn được tưởng tượng bộ dáng sư tôn nhà mình một tay cầm kiếm phổ ngự kiếm phi hành, lông tóc bay loạn trong gió.

Có chút...

“Đa tạ sư tôn.”

Ninh Ninh theo tiếng cười ngước mắt nhìn lại, phát hiện còn có hai người khác trong đại sảnh.

Lâm Tầm mặc một bộ lam y, đứng phía sau người khác, khi nhìn thấy nàng thì hai mắt đen bóng như chó con cong cong, cười gọi một tiếng “Tiểu sư tỷ.”

Hiện giờ đang là giữa trưa, ánh nắng từ ngoài cửa hắt vào trong phòng. Hắn đứng dưới ánh mặt trời, ngay cả lông mi cũng được bao phủ bởi một tầng phấn vàng mỏng manh, nhìn qua vừa ấm áp, vừa trong sáng.

Mà Bùi Tịch đứng ở phía đối diện, cả thân người ngập chìm trong bóng tối như bóng ma.

Hắn vẫn đứng đó, gương mặt nhàn nhạt, đuôi mắt mang theo vài phần trào phúng như có như không. Hắc y trong bóng tối càng thêm tối tăm, càng làm nổi bật lên nét mặt tái nhợt của hắn.

“Đây là tiểu sư đệ của ngươi, tên là Bùi Tịch --- hai người các ngươi hẳn là đã biết nhau.”

Thiên Tiện Tử đại khái không ý thức được giữa người với người còn có một loại tình cảm khác là ‘đố kị’, lòng dạ cũng không lớn, khó trách nguyên chủ không kiêng nể gì mà ức hϊếp hắn “Hắn trước kia tuy là đệ tử ngoại môn, hiện giờ cũng đã là tu sĩ Kim Đan trung kì, càng khó có được hơn là kiếm tâm của hắn, các ngươi về sau nên bàn luận kiếm thuật nhiều hơn, cùng nhau tăng tiến tu vi.”

Ninh Ninh nhìn hắn cười điềm đạm “Tiểu sư đệ.”

“A a a... Nàng ấy cười thật đẹp! Mau trả lời nàng a Bùi Tịch! Cô nương này thế mà lại là sư tỷ của ngươi, đây hẳn là duyên phận!”

Thừa Ảnh kiếm trong tiềm thức của hắn vội vội vàng vàng, thiếu niên nhíu mày dùng linh lực đè ép nó lại, gương mặt vẫn vô cảm “Sư tỷ.”

Gặp nàng thì nhíu mày, chán ghét nàng đến vậy sao.

Ninh Ninh không nói nữa, hai mắt chuyển sang Thiên Tiện Tử.

“Hôm nay kêu các ngươi đến đây là có hai mục đích.”

Thanh niên lười nhác cười, tay ra hiệu “Thứ nhất, là ra mắt tân đệ tử, tóm lại là muốn các ngươi làm quen với nhau. Thứ hai, là muốn xem thử thực lực của các ngươi đã tiến bộ như thế nào.”

Lâm Tầm mặt trắng đi một chút “Sư tôn chẳng lẽ muốn ba người bọn ta... rút kiếm tỷ thí?”

Thiên Tiện Tử lời lẽ chính đáng “Ta là người sẽ để đồ đệ bảo bối của mình bị thương sao?”

Sư tôn cư nhiên lại chiếu cố bọn họ như vậy!

Tiểu bạch long thụ sủng nhược kinh mà hít vào một hơi, còn chưa kịp lộ ra nụ cười cảm kích, liền nghe vị sư phụ này nói tiếp “Nếu các ngươi bị thương, tiền thuốc men chẳng phải sẽ do ta trả hay sao? Không nha không nha!”

Lâm Tầm câm nín.

“Cho nên, vi sư đã nghĩ ra một cái ý tưởng khác tốt hơn.”

Thiên Tiện Tử cười hắc hắc “Cho các ngươi đi tháp Phù Đồ một chuyến, như thế nào?”

Tháp Phù Đồ, là nơi các đệ tử Huyền Hư phái luyện tập.

Tháp có trăm tầng, mỗi tầng có một ảo cảnh, chỉ khi vượt qua ảo cảnh mới có thể ra ngoài. Một trăm tầng thì tầng sau còn khó hơn tầng trước, bên trong có không ít yêu ma quỷ quái, cốt truyện ảo diệu, ảo giác như thật, so với việc xuống núi cũng không khác gì nhau.

“Ta đã chọn rồi, các ngươi một khi vượt qua thành công, sẽ tự động ra khỏi tháp.”

Thiên Tiện Tử nói “Tầng 40, là ảo cảnh đêm ở Trích Tinh Các, cực kỳ thích hợp cho tu sĩ Kim Đan kỳ, không biết chư vị đồ đệ có muốn thử một lần?”

Nghe thấy ba chữ ‘Trích Tinh Các’, hai mày Ninh Ninh nhíu lại.

Trong nguyên tác, nguyên chủ chính là ở cái nơi quỷ quái đó... Bị đánh cho vỡ đầu chảy máu, sau đó bị ném ra khỏi ảo cảnh, phải nằm trên giường dưỡng thương hết nửa tháng.

==

Ảo cảnh Trích Tinh Các.

Ánh trăng sáng tròn vằng vặc treo ở trên cao, ánh trăng soi xuống dòng sông một màu bạc tuyệt đẹp, soi rọi thuyền hoa đang đi trên sông, trong gió có tiếng ca nữ, hát đến nỗi làm người ta mềm hết cả xương.

Bên sông có không ít lầu cao, mái ngói lưu ly lấp lánh, giống như một ngọn đèn lớn trong đêm. Có ánh sáng từ các ô cửa sổ trên cao, nhuộm cho cả tòa lầu một tầng màu vàng nhu hòa, giống như một đám lụa sương mỏng, che mờ nhân gian.

Nghe nói đứng trên đỉnh Trích Tinh Các có thể ôm cả mặt trăng vào lòng, trước cửa có đầy khách, ngựa xe như nước.

Ninh Ninh đứng một mình trước cửa, bên cạnh truyền đến tiếng nữ nhân cười kiều mị “Cô nương đi đến đây, là để tìm ý trung nhân sao?”

Đằng sau là lầu son đậm mùi hương phấn, hương thơm cộng thêm ánh đèn mờ ảo, còn có mỹ nữ dáng vẻ yêu mị.

Trích Tinh Các là kỹ viện.

Thiên Tiện Tử thật biết chọn chỗ mà.

Ba người bọn họ tuy là vào ảo cảnh cùng một lúc, nhưng địa điểm sẽ không giống nhau. Ninh Ninh còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy một trận nhốn nháo.

“Tiện nhân! Không phải chỉ sờ ngươi một chút sao, giả thanh cao cái nỗi gì!”

“Đại gia bớt giận, nàng vừa mới tới không lâu, không hiểu quy củ--- Ngươi! Còn không mau tới tạ lỗi!”

A, đây là cái cốt truyện gì, là loại tiểu thuyết ngôn tình hơn hai mươi năm trước à.

Nàng đã biết rõ cốt truyện, từ từ xoay người sang chỗ khác, vừa lúc đối diện với cặp mắt hoa lê đẫm nước.

Nam nhân mặc áo choàng màu vàng hai mắt lạnh lẽo trừng nàng ta, miệng không ngừng mắng, thiếu nữ váy trắng chỉ biết che mặt mà khóc, quật cường xoay đầu sang chỗ khác, khi nhìn thấy Ninh Ninh, hai tròng mắt hơi động động.

Ninh Ninh mặt không biểu tình nhìn chỗ khác.

Ở hoa lâu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đoạn kịch bản cũ xì này, đám yêu ma quỷ quái kia vẫn còn dùng.

--Đây là do trùm cuối tạo dựng đó.

Thiếu nữ bị khi dễ là giả, nam nhân kiêu ngạo kia cũng là giả, chỉ chờ có người bất bình đứng ra, liền sẽ bị thiếu nữ kia lấy cớ ‘báo ân’ dẫn vào phòng.

Đó cũng là lúc các nàng lột bỏ tấm mặt nạ da người, lộ ra một mặt xấu xi dữ tợn.

Trích Tinh Các nhìn thì giống như một hoa lâu bình thường, nhưng thực chất nữ nhân ở chỗ này đều là yêu quái, còn có một nhân vật Bạch Cốt phu nhân đứng sau màn điều khiển, các khách nhân trước mặt này trong mắt bọn họ cũng chỉ là một đám đồ ăn biết đi.

Độ khó của ảo cảnh này cũng không đến nỗi nào, Bạch Cốt phu nhân cũng không quá khó chơi, dựa vào thực lực của ba người bọn họ đã đủ đối phó. Điều duy nhất không ai ngờ tới là, trong ảo cảnh này lại xuất hiện dị tượng trăm năm có một.

Nói cách khác, chính là độ khó đột ngột bị tăng lên.

Sau khi mọi người dốc hết toàn lưc đánh bại Bạch Cốt phu nhân, ảo cảnh vẫn không biến mất, lúc này mới từ từ phát hiện, thì ra bên trong ảo cảnh còn có một con quái vật đáng sợ hơn nữa.

Nguyên chủ lúc này đã sức cùng lực kiệt, bị con quái vật kia đánh bay ra khỏi ảo cảnh, sống dở chết dở.

Ninh Ninh đương nhiên không muốn dẫm lên vết xe đổ a!

Nàng tuy muốn thận trọng làm một nữ phụ ác độc, nhưng đó là do hệ thống cưỡng chế quy định. Nguyên chủ đã ăn không ít khổ, một cái nàng đều không muốn thử.

Đây cũng là nguyên nhân Ninh Ninh dốc lòng luyện tập Kim Xà kiếm pháp.

Suy nghĩ của nàng và nguyên chủ không giống nhau, nguyên chủ muốn dựa vào việc ôm đùi người khác mà leo lên, nàng thì không. Nàng có thiên phú ưu việt như vậy, đáng lý nên dựa vào bản thân để phá vỡ ảo tuyệt cảnh.

Tỷ như lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân, cả người toàn là máu bị ném ra ngoài.

Thiếu nữ thấy nàng cố tình dời tầm mắt, liền ủy khuất nói “Tiểu thư, xin giúp nô gia!”

Ninh Ninh liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

Nếu thật sự rút kiếm tương trợ, đám yêu ma kia sẽ xem nàng như đồ ăn mà nhìn, thời thời khắc khắc giám thị nàng, đối với kế hoạch của nàng ở Trích Tinh Các sẽ bất lợi, như vậy--

Nghe nói máu thịt của người tốt luôn phá lệ thơm ngon hơn.

Nếu đã vậy... Làm một người xấu cũng không có gì không tốt.

Nàng vốn dĩ là một nữ phụ ác độc nha.

“Lăng Ba là một ca nữ, chỉ bán nghệ không bán thân, nếu bị vị công tử kia...”

Thiếu nữ nói đến đây thì che mặt khóc “Hay là tiểu thư cũng ghét bỏ Lăng Ba xuất thân thấp hèn, không muốn ra tay tương trợ?”

Ninh Ninh không chút do dự “Đúng a.”

Đối phương hung hăng run rẩy một chút.

Thực xin lỗi nha, nữ phụ ác độc không có đạo đức, sẽ không bị đạo dức trói buộc.

Biểu tình của mấy người ở đây đều trở nên cứng đờ.

Không giống nha, tiểu cô nương này thân mang kiếm khí, đáng lý ra phải giống một đệ tử tu tiên đạo mạo mới đúng, như thế nào...

Như thế nào lại không quan tâm đến sống chết của người khác?

Mà lời tiếp theo càng làm họ giật mình hơn.

Chỉ thấy thiếu nữ váy tím, bên hông treo bội kiếm kia hơi mỉm cười, thuận tay còn ôm eo một nữ nhân bên cạnh “Ta muốn ngươi nha.”

Dứt lời lại nhìn xung quanh một chút, cực kì vừa lòng giơ tay ra, kéo nữ nhân bên cạnh người mặc áo choàng vàng “Vị tỷ tỷ này cũng không tồi.”

“Tiểu, tiểu thư..” nữ nhân thử mở miệng “Tối nay nô gia đã theo vị công tử kia...”

“Này thì có làm sao!”

Ninh Ninh lập tức nói tiếp, ngữ khí quen thuộc “Không phải chỉ sờ ngươi một chút sao, giả thanh cao cái nỗi gì!”

Nữ nhân hai mắt rưng rưng cầu cứu nhìn về phía áo choàng vàng “Công tử, xin giúp thϊếp!”

Áo choàng vàng lòng đầy căm phẫn “Ngươi cái đồ tiểu nhân không biết xấu hổ này! Thế mà cưỡng bách---”

Nói một nửa liền sửng sốt.

Phi! Hắn lòng đầy căm phẫn cái mông a! Hắn mới là nhân vật phản diện không phải sao! Sao tiểu cô nương trước mặt này lại cướp lời kịch của hắn!

Trên đời này còn có người da mặt dày như vậy!

Một nữ nhân như quản sự bước vào, xấu hổ cười “Cô nương... ưa thích vị nào ạ?”

“A?”

Ninh Ninh hai mắt nhướng lên, cầm tay phải “Tất cả đều muốn!”

Sư huynh đã dạy, kiếm tu thì phải tự tin chút!

Thiếu nữ váy trắng :.....

Nữ quản sự :.....

Lâm Tầm lúc đến Trích Tinh Các thì chậm hơn Ninh Ninh một chút.

Hắn có nghe các vị sư huynh sư tỷ nói qua, Trích Tinh Các có một đoạn cốt truyện ânh hùng cứu mỹ nhân, là cứu một vị ca nữ khỏi một tay ăn chơi đàng điếm.

Hắn lòng đầy thấp thỏm, đi vào trong cốt truyện đã diễn ra, lại thấy...

Một người trái ôm phải ấp, mặt cười đầy hưởng thụ.

Người kia lôi kéo tay của một cô nương nào đó, dõng dạc nói “Đừng sợ a! Ta không trả tiền, nên không tính là mua vui đâu.”

Đây là người sắp bị mình hung hăng giáo huấn, nhân vật ác bá.

--

Vì sao lại là tiểu sư tỷ của hắn a???

Ninh Ninh cũng nhìn thấy hắn, lẽ phép cười một cái.

Đối với suy nghĩ của tiểu bạch long, nàng không có hứng thú muốn biết, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, làm cách nào không tổn hại gì mà đánh bại con quái vật to lớn kia.

Nói cách khác, làm thế nào quậy cái chỗ này cho long trời lở đất.