Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 44: Tống Chiêu Đệ Thay Đổi 2

Tống Chiêu Đệ gật đầu liên tục: "Được được được, mẹ nghe theo lời của Đại Oa, bắt đầu từ bây giờ sẽ không nói chuyện nữa."

"Hừ!" Đứa nhỏ giống như đánh thắng trận, "Cô hãy nghe đây, cháu cũng sẽ không gọi cô là mẹ đâu."

Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong lòng, ta một chút cũng không sốt ruột, rồi có một ngày con sẽ kêu khóc gọi ta là mẹ: "Mẹ cũng không bảo con gọi mẹ là mẹ. Có phải trong lòng Đại Oa rất muốn gọi mẹ là mẹ, lại sợ quên mất mẹ ruột của con, cho nên con mới luôn luôn nhắc nhở bản thân không thể gọi mẹ là mẹ?"

Một chuỗi mẹ nói không ngừng khiến Chung Đại Oa mê mê trừng trừng, dứt khoát nói: "Cô không cần nói nữa, cháu không nghe." Nói xong cậu bé leo lên trên ghế, chui vào bên trong áo bông.

Người đàn ông đối diện rất muốn cười mà nhìn Tống Chiêu Đệ, nhỏ giọng hỏi: "Chồng của cô không biết bộ mặt thật của cô chứ ?"

"Không nghe rõ anh nói gì." Tống Chiêu Đệ nói.

Người đàn ông không còn lời nào để nói, sợ Chung Đại Oa nghe thấy, dùng thanh âm nhỏ nhất để nói: "Cô tính sẽ tiếp tục giả vờ như này sao?"

"Tôi lại không phải có bệnh." Tống Chiêu Đệ nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ đứa nhỏ trong lòng, lại nhìn về phía nhà vệ sinh, không thấy có một người nào? Không khỏi nhíu mày: "Tại sao anh ấy lại đi lâu như vậy? Đợi chút, sẽ không phải quên mang theo giấy chứ ?"

Người đàn ông nói: "Có khả năng. Đừng tìm, nơi này tôi có giấy."

"Làm phiền anh giúp tôi trông Đại Oa." Tống Chiêu Đệ cầm giấy, ôm lão Tam chạy về phía nhà vệ sinh.

7h buổi sáng, ngày mười một tháng mười, Tống Chiêu Đệ xuống xe lửa, nhìn mặt trời vừa mới lên cao, cô hít sâu một hơi: "Mẹ ơi, cuối cùng cũng sống sót rồi."

"Đứng nghỉ một lúc đi." Chung Kiến Quốc nói, "Em ăn chút đồ ăn đi, chúng ta lại đi bến tàu."

Ba mươi giờ đồng hồ ngồi xe lửa, Tống Chiêu Đệ giống như là từ quỷ môn dạo quanh một vòng, mấy đứa nhỏ cũng không dễ chịu. Lúc xuống xe, Chung Kiến Quốc xách hai túi hành lý lớn, dùng cái gùi cõng lão Nhị, kêu Tống Chiêu Đệ cõng lão Tam và dắt lão Đại.

Tống Chiêu Đệ lấy lại tinh thần ôm lấy lão đại, cậu bé nhàn nhạt liếc cô một cái, mặc cho Tống Chiêu Đệ ôm mình. Trong lúc Tống Chiêu Đệ ôm cậu không cẩn thận đυ.ng phải cửa, đứa nhỏ đến mí mắt đều không nhấc lên một chút.

Tống Chiêu Đệ đối với ba đứa nhỏ vẫn chưa có tình cảm gì, nhưng nhìn thấy sư tử nhỏ biến thành chim cút nhỏ, còn nhịn được mà cảm thấy đau lòng: "Tí nữa làm sao đi ra bến tàu được?"

"Có xe buýt." Chung Kiến Quốc nói, "Mười giờ thuyền chạy. Người đi đến phía nam khá ít, lúc nào cũng có thể mua được được vé."

Tống Chiêu Đệ nói: "Vậy có thời gian phục hồi lại sức. Đúng rồi, ở bên này bản thực phẩm phụ của anh có thể dùng được không?"

"Bản thực phẩm phụ của tôi vốn là được phát ở bên này. Cuối năm ngoái, bộ đội chủ lực mới dời đi toàn bộ, những bản thực phẩm phụ này còn chưa kịp đổi." Chung Kiến Quốc nói, "Ở bên trong bọc kia, tiền cũng ở bên trong đó. Hiện tại em liền đi đổi sao?"

Tống Chiêu Đệ vừa tìm kiếm vừa nói: " Đúng vậy. Để yêm đi, anh đừng lo lắng, yêm không biết đường sẽ hỏi người khác. Đừng quên, yêm có văn bằng cao trung, yêm biết chữ." Cầm ra bản thực phẩm phụ, lật ra nhìn một cái, sững sờ, "Sao anh có nhiều tiền vậy?"

"Tiền lương mấy tháng này tôi chưa cần dùng." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, cho nhà cô hai trăm văn tiền, ngày đó mua vải và quần áo hết năm sáu chục văn tiền, bản thực phẩm phụ còn kẹp hai ba trăm đồng tiền. Mấy tháng? Nếu như cô nhớ không lầm, vợ của Chung Kiến Quốc mới chết có hơn ba tháng, làm tang lễ cho vợ, còn phải muôi ba đứa con nhỏ, không có bảy tám tháng khỏi cần nghĩ có thể tích được nhiều tiền như vậy.

Tống Chiêu Đệ nhìn anh một cái, thấy Chung Kiến Quốc đang cho con trai thứ hai uống nước, không muốn giải thích, bĩu môi, cầm lên tiền và bản thực phẩm phụ nói: "Yêm đi khoảng một giờ đồng hồ sẽ trở lại."

"Không cần gấp." Chung Kiến Quốc nói, "Chín giờ đi bến tàu cũng vẫn kịp."