Bạch Ti Ti được chuyển qua phòng bệnh thường, cô còn đang hôn mê, Tần Thâm ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn cô.
Hắn nắm lấy tay cô.
Cô gái trên giường là người hắn thích đã nhiều năm như vậy, hắn chỉ muốn cùng cô ở bên nhau, bảo hộ cô, che chở cô, cùng cô ở bên nhau cả đời.
Nhưng là hiện tại, cô ngay cả đứa nhỏ của bọn họ cũng đều không muốn giữ lại, thậm chí còn nghĩ mọi cách vứt bỏ nó.
Là hắn sai rồi.
Hắn căn bản không nên vọng tưởng có được cô.
Tần Thâm nhìn chiếc nhân trên tay cô mà hắn đeo lên khi bọn họ xác định quan hệ, bên trên chỉ có một viên kim cương nho nhỏ, kỳ thật đó là chiếc nhẫn mà hắn đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Lúc hắn tự mình thay cô mang lên, hắn nào nghĩ được mọi chuyện sẽ biến thành như bây giờ?
Một bước sai, từng bước sai, điều duy nhất mà hắn có thể làm bây giờ, đã không còn nhiều lắm.
…
Tần Thâm không có ở đây, Bạch Ti Ti tỉnh lại khát nước vô cùng, vừa lúc có một hộ sĩ đứng ở bên cạnh, giúp cô uống nước.
Cô uống nước xong, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Đứa bé vẫn còn, cô sờ sờ bụng nhỏ, cô không biết bản thân nên khóc hay nên cười, đứa nhỏ này thật sự thực nỗ lực muốn bước đến thế giới này.
Sau khi Tần Thâm buộc bản thân phải tiếp nhận sự thật mà hắn không muốn tiếp thu, hắn cẩn thận dò hỏi bác sĩ về trạng huống thân thể Bạch Ti Ti hiện tại.
Lúc hắn trở về Bạch Ti Ti đã tỉnh, hắn đóng cửa lại, trong phòng bệnh một người chỉ có hai người bọn họ.
Sắc mặt Bạch Ti Ti vẫn như cũ trắng bệch, cô thấy hắn, châm chọc cười hắn, “Đứa nhỏ vẫn còn đây, thật là đáng tiếc.”
Tần Thâm không có vân đạm phong khinh như cô, “Em là cố ý, Ti Ti, em là cố ý.”
Hắn dùng câu khẳng định, chuyện tới hiện giờ, cũng không có gì tốt để dối gạt, “Đúng vậy, ngày hôm qua anh không phải cũng thích sao? Như thế nào, cảm giác tự tay suýt chút nữa gϊếŧ chết đứa nhỏ của mình có tốt hay không.”
Cô còn đang mang thai, cô cố ý dụ dỗ hắn ở lúc đứa nhỏ còn chưa thành hình cùng hắn làʍ t̠ìиɦ, bao gồm việc cô chạy trốn trước đây, cũng là muốn trước khi hắn phát hiện ra đứa nhỏ mà tìm cách xóa sạch.
Tần Thâm không đành lòng xem biểu tình đắc ý của cô, cô cho rằng cô có thể làm cho hắn thương tâm, làm cho hắn khổ sở, kỳ thật điều làm hắn đau lòng nhất chính là cô vậy mà lại tự lấy bản thân mình tới để thương tổn hắn.
“Ti Ti. . . cần gì phải như vậy, cho dù em hận anh, nhưng đứa nhỏ là vô tội, cần gì phải dùng chính thân thể của mình tới trả thù anh.” Hắn biết Bạch Ti Ti cực kỳ hận hắn, hắn chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói.
Nghe được hắn nói như vậy mắt Bạch Ti Ti trợn lên, cả giận: “Đứa nhỏ đúng thật là vô tội, nhưng nếu anh sớm biết tôi mang thai, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?”
“Anh căn bản sẽ không bỏ qua tôi, thay vì cùng anh dây dưa như vậy, không bằng chúng ta cá chết lưới rách.”
Bạch Ti Ti dùng hết sức lực hô lên đoạn lời nói này, sau khi nói xong chỉ có thể nằm ở trên giường thở dốc, Tần Thâm muốn giúp cô thuận khí, lại bị cô trách cứ, “Đừng chạm vào tôi.”
Hắn lùi tay về, một đêm qua hắn không ngủ, vẫn luôn lo lắng hãi hùng, đôi mắt đều là tơ máu, hắn sớm đã nên biết, cô sẽ là loại thái độ này.
Tần Thâm đứng lên, hắn thở dài, như là làm một quyết định thống khổ, “Nếu, chuyện của ba em thực sự không phải như em nghĩ, em sẽ cho anh một cơ hội sao.”
“Sẽ không.”
Cần gì phải nói nữa làm gì, trong lòng đã biết rõ ràng đáp án mà thôi, “Chỉ cần em đáp ứng sinh đứa nhỏ ra, anh sẽ thả em đi
Cho dù Tần Thâm đã cực lực khắc chế cảm xúc, ngữ khí áp đến rất thấp, nhưng Bạch Ti Ti cũng nghe ra hắn bi thương, mục đích của cô đã đạt được, nhưng cô lại không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra yêu cầu này, cô theo bản năng không muốn đồng ý, nhưng cô nghĩ đến đứa nhỏ, chung quy vẫn là không thể nói lên lời.
Hai người giằng co, cô nhìn hắn, hắn nhìn cô.
Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Tần Thâm chờ cô, khả năng đã không ôm hy vọng, cô giật giật đôi môi khô nứt, “Được.”
Hắn đi rồi, nhưng Bạch Ti Ti lại không có một chút cao hứng như trong tưởng tượng.
Cô ngơ ngẩn nhìn nhẫn trên tay, chậm rãi lấy xuống.