Không Cần Trốn

Chương 56: Hóa ra hắn làm nhiều chuyện thương tổn cô như vậy

“Sao lại không ăn cơm?” Buổi tối Tần Thâm trở về, nhìn đồ ăn một ngụm cũng không nhúc nhích, nhíu chặt mi.

Bạch Ti Ti nằm ở trên giường, cả người đau nhức, tu dưỡng một ngày mới miễn cưỡng có thể động đậy, “Vì sao tôi phải ăn?”

“Ăn với không ăn có cái gì khác nhau sao, cùng với việc ăn no có tinh lực bị anh đùa bỡn, còn không bằng nằm liệt trên giường không cho anh chạm vào còn thoải mái hơn đôi chút.” Trước đây cô không bao giờ nói ra những lời nói có tính công kích như vậy, nhưng lần này là cô cố ý.

Tần Thâm bưng mâm lên, hung hăng ném xuống trên mặt đất, đồ sứ tinh mỹ bị ném đổ trên thảm lông thượng hạng, tạo ra một tiếng trầm vang, đồ ăn bên trong rơi đầy đất.

Hắn làm như đang cố áp chế lửa giận trong lòng, “Anh đùa bỡn em? Lúc trước anh đối với em như thế nào, em thử nhìn lại em xem! Ngay lúc ba anh vừa mới mất, em vậy mà lại nhân cơ hội trốn đi ra ngoài.”

Hắn bắt lấy tay cô, hiện tại cô gầy đến không có bao nhiêu trọng lượng, ngay khi hắn bắt lấy lập tức sửng sốt một chút, ngay sau đó lại trầm mặt, “Anh có phải đã từng nói qua hay không, hai tháng, nếu em không yêu anh, anh sẽ thả em đi.”

Bạch Ti Ti lẳng lặng nghe hắn phát tiết phẫn uất trong lòng, thân thể cô suy yếu, từ ngày hôm qua đến bây giờ một ngụm nước cũng không uống, trong miệng phát khô.

“Như thế nào, nói đến đau đớn của em sao, chỉ còn chưa đến mấy ngày, em vậy mà lại trộm trốn đi, là bởi vì không yêu anh, không chịu đựng nổi anh, vẫn là bởi vì. . . Em phát hiện em yêu anh lại bởi vì không dám tiếp thu sự thật này cho nên mới chạy trốn?” Hắn nói ra ý tưởng nhìn như vớ vẩn, cười như không cười nhìn cô.

Cô như là bị nói đến chỗ đau, không dám nhìn thẳng đôi mắt hắn, có lệ nói với hắn, “Tùy anh muốn nghĩ như thế nào cũng được.”

Hắn lại kéo cô sang, ngữ khí mềm mỏng, buộc cô cùng hắn đối diện, “Em thừa nhận đi, em yêu anh, Ti Ti, ân oán trước đây của hai nhà chúng ta, đều để cho nó qua đi được không, chúng ta bắt lại một lần nữa đầu.”

Tần Thâm nhìn thấy thái né tránh độ của cô, dần dần có khát khao, hắn cảm thấy cô không có không thích hắn như trong tưởng tượng, thậm chí là thích hắn hoặc là yêu hắn, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Hắn có thể trợ giúp cô tiếp thu sự thật mà cô không muốn tiếp thu, về sau bọn họ có thể ở bên nhau.

Khuôn mặt của Bạch Ti Ti trắng bệch, giơ lên cánh tay cô bị hắn nắm chặt, “Tần đại thiếu gia là đang nói đùa sao? Bắt đầu lại một lần nữa? Đây là cái mà anh gọi là bắt đầu lại một lần nữa?”

Tiếp theo cô xốc chăn lên lộ ra thân thể trần trụi của mình, chỉ vào từng khối dấu vết xanh tím trên người cô, “Nơi này, bao gồm cả nơi này, đều là phương thức biểu đạt tình yêu của anh đối với tôi sao?”

Cuối cùng cô như là phát tiết kéo lấy khuyên vυ' trên ngực, tự giễu một chút, “Tần đại thiếu gia thật biết cách yêu tôi, chỉ cần thứ này còn ở đây, đại khái có thể nhắc nhở tôi cả đời anh rốt cuộc có bao nhiêu yêu tôi!”

“Tình yêu của Tần đại thiếu gia quá cao quý, tôi nhận không nổi.”

Một tia hy vọng trong lòng Tần Thâm hóa thành bọt nước, hắn khó có thể tin buông tay cô ra, “Hóa ra em cho rằng mọi chuyện là như thế sao.”

“Đúng vậy.”

Trong lúc hai người giằng co ai đúng ai sai căn bản không có biện pháp phân rõ, bọn họ chỉ có thể dùng ngôn ngữ ác độc nhất đi thương tổn đối phương.

Tên đã lên cung không thể quay đầu lại, mỗi lần sự tình đi tới bước này, Tần Thâm đều hối hận, chính là hắn trước nay xử lý chuyện của Bạch Ti Ti vẫn luôn không giữ được bình tĩnh.

“Không phải nói muốn tôi làm chó của anh sao? Được a, làm như thế nào.” Bạch Ti Ti vẫn luôn chọc giận hắn, nhưng hôm nay hắn thực khác thường, nói như thế nào cũng không phát cuồng.

Hắn không biết nên trấn an cô như thế nào, hắn cảm thấy hiện tại hắn cần phải bình tĩnh lại.

Hắn ợ hắn nói nhiều thêm một câu, Bạch Ti Ti lại châm chọc nhiều thêm một câu, trước kia cũng không phát hiện ra cô nhanh mồm dẻo miệng như vậy, hắn đơn giản đắp chăn đàng hoàng cho cô, yên lặng ra cửa.

Cô thật kinh ngạc, hắn liền đi rồi?

Chiếu theo sự phát triển như vậy, sợ là đứa nhỏ trong bụng cô thật sự không phá được, cô không có biện pháp, bắt đầu xuống giường ở trong phòng quăng đổ đồ vật.

Mỗi lần quăng một thứ cô liền mắng to một tiếng, mắng rất khó nghe, những câu chỉ trích hắn, cô cũng biết biệt thự không có bất kì ai khác, cũng không có giữ mặt mũi cho hắn.

Tần Thâm đứng ở ngoài cửa, từng câu trách móc nặng nề trực tiếp như là lợi kiếm cắm ở trong lòng hắn, trước kia cô không để ý tới hắn, hắn hy vọng cô mắng hắn, mà thời điểm khi cô chân chính không chút lưu tình nào mắng hắn, hắn lại cảm thấy đau lòng.

Hóa ra hắn làm nhiều chuyện thương tổn cô như vậy.

Hắn không biết mình đã đứng bao lâu, hắn vẫn luôn do dự muốn đi vào hay không, kết quả không bao lâu sau, bên trong liền an tĩnh.

Ngay lúc hắn cho rằng cô quăng đồ đến mệt mỏi, có lẽ đang nghỉ ngơi, bên trong lại truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của cô, tiếng khóc của cô cùng thanh âm quăng ngã đồ vật quá sắc bén, hắn thật muốn đi vào ôm lấy cô, nhưng có lẽ nếu làm như vậy cô chỉ có thể càng khổ sở đi.

Nghĩ nghĩ, hắn khống chế không được, tay nắm chặt thành quyền, xoay người rời đi.

Bạch Ti Ti khóc, cô là bởi vì tức hắn vì sao lại hỉ nộ vô thường, lần này lại không tiến vào thô bạo thao cô, cô sờ sờ bụng, thấp giọng thở dài.