Không Cần Trốn

Chương 53: Nguyên nhân ba cô tự tử

Đây là Tần Thâm!

Có điều ảnh chụp lúc hắn còn quá nhỏ, hiện tại nhìn hắn thành thục ổn trọng, một chút tính trẻ con như trên ảnh chụp đều không có.

Cô có một bụng vấn đề, không biết phải hỏi mẹ như thế nào, mẹ cô khép lại tập ảnh, đem mọi chuyện chậm rãi ra.

Qua caauc huyện mà mẹ kể, nhà bọn họ chính là người bị hại. Hóa ra Bạch gia bọn họ cùng Tần gia là hàng xóm, trước đây hai nhà đều ở trong khu biệt thự kia. Ba của Tần Thâm là Tần Như Hải, thời trẻ sự nghiệp không lớn lắm, nhưng ông ấy lại là một người rất có đầu óc.

Bạch Vĩ Chỉ là ba của Bạch Ti Ti, Tần Như Hải liền mượn sức ông cùng nhau gây dựng sự nghiệp, Tần Như Hải bỏ tiền, Bạch Vĩ Quang bỏ trí óc, sự nghiệp càng làm càng lớn.

Nửa trước câu chuyện mẹ Bạch Ti Ti nói đều là sự thật, nhưng còn nửa còn lại, Bạch Ti Ti nghe được, chính là một câu chuyện khác.

Thời điểm Bạch Ti Ti năm tuổi, cả nhà Tần gia di dời đến nước ngoài, nguyên nhân là khi đó việc di dân trở thành cơn sốt, Tần Như Hải muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, sau đó thì không trở về nữa.

Khi đó, Bạch Ti Ti tuổi còn nhỏ, nhưng cô vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ xác thật có một anh trai nhỏ đối với cô rất tốt, cô cũng thường xuyên đi sang nhà cách vách chơi, bất quá sau đó liền không đi nữa.

Nghe mẹ kể chuyện cũng gợi lại một chút ký ức mơ hồ của cô, cô lại tiếp tục lắng nghe, việc xảy ra phía sau làm cô tức giận đến cực điểm.

Mẹ cô nói cho cô, khi cô mười lăm tuổi, sự nghiệp của Tần Như Hải phát triển tột bậc, đột nhiên trở về nước muốn thâu tóm sản nghiệp Bạch gia, cuối cùng, ba cô chịu không được gánh nặng nên đã nhảy lầu tự sát.

Cô vẫn luôn cảm thấy một người tốt như ba cô sao có thể bởi vì phá sản mà nhảy lầu, hóa ra đều là do Tần gia bức ép.

Thì ra là thế.

Trách không được Tần Tình nhận ra cô, đã biết được hết thảy những điều này, vậy mấy chuyện trước kia cũng dễ giải thích.

Tần Thâm chính là anh trai nhỏ hàng xóm kia đi, chỉ là lúc ấy tên của hắn không phải là Tần Thâm, điều này cũng có thể giải thích vì sao mẹ cô không nhận ra hắn.

Nhà bọn họ bức chết ba cô còn chưa đủ, hắn còn tới trêu chọc cô, chẳng lẽ Bạch gia bọn họ cùng Tần gia có thâm cừu đại hận gì sao, hắn vì sao phải từng bước ép sát như vậy.

Hắn luôn miệng nói yêu, bây giờ Bạch Ti Ti lại cảm thấy thật là châm chọc, hắn chỉ là muốn đùa bỡn cô đi, chờ đến khi cô chân chính yêu hắn, lại bị hắn hung hăng ném bỏ.

Có điều không đợi tình cảm cô đối với hắn trở nên sâu đậm, cô đã phát hiện có điều không thích hợp, quấy rầy kế hoạch của hắn, hắn liền bắt đầu không kiêng nể gì đùa bỡn thân thể của cô.

Biết được hết thảy mọi việc, Bạch Ti Ti nằm liệt trên sô pha, trong lòng ẩn ẩn đau.

Nếu không có đứa nhỏ này, cô cũng không chạy trốn khỏi nơi đó, cô có phải sẽ một lần nữa yêu hắn hay không?

Không, phải nhanh chóng từ bỏ đứa nhỏ, cô không có khả năng sinh con cho kẻ thù gϊếŧ cha.

Nhìn Bạch Ti Ti khóc rống, mẹ cô đem cô ôm vào trong ngực, “Đứa nhỏ ngoan, mọi chuyện đều đi qua rồi, Tần Thâm đã buông tha con, hết thảy đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

Cô không cùng mẹ nói thật, Tần Thâm không có buông tha cô, bất quá lần này cô thật sự sẽ không cho hắn một chút cơ hội, cô muốn chạy trốn, cách hắn thật xa, sau đó sạch đứa nhỏ bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô cũng không có đem kế hoạch của mình nói cho mẹ, cô khóc trong chốc lát, lau khô nước mắt trở về phòng thu thập đồ đạc, mẹ cô thấy cô thất vọng, biểu tình trở nên âm lãnh.

Vô luận như thế nào, bà cũng sẽ không để cho Tần Thâm cùng con gái bà ở bên nhau.



Bạch Ti Ti ngồi trên một chiếc xe khách cũ, đây đã là tuyến xe thứ ba cô chuyển trạm, từ rất sớm cô đã mang theo hành lý đơn giản ra khỏi cửa, hiện tại đã giữa trưa, ngày hôm qua cô lập kế hoạch đơn giản một chút, chiếc xe này không cần dùng thông tin cá nhân để mua vé, chỉ là một chiếc xe khách bình thường, hiện tại càng đi càng xa, kế hoạch của cô là đi đến một vùng nông thôn nhỏ, chi phí thấp, chỉ cần có chút trình độ chữa bệnh tốt một chút là được, hiện tại cô có đứa nhỏ trong bụng, đi đến nơi đó cũng tiện.

Ở trên xe ngủ một giấc, tỉnh lại, lại phát hiện trên xe không có một bóng người, để cho cô kinh tủng chính là, ngồi bên cạnh cô thế nhưng lại là Tần Thâm đã lâu không gặp.

Tần Thâm tựa hồ cùng trước kia khác biệt, mặc một thân đen thẫm, tóc cũng cắt ngắn hơn, hiện tại cả người hắn tản ra hơi thở nguy hiểm sợ tới mức cô căn bản không dám tới gần hắn.

Hắn ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô tỉnh ngủ, một phen nắm cằm cô, bức bách cô nhìn hắn, “Như thế nào, muốn chạy đến chỗ nào?”

Hắn nhìn biểu tình Bạch Ti Ti không chịu khuất phục, tà ác cười, hung hăng cắn môi cô, Bạch Ti Ti ăn đau, cô căn bản tránh không thoát, thẳng đến khi trong miệng hai người tràn ngập mùi máu rỉ sắt.

Môi Tần Thâm bị nhiễm máu đỏ của cô, thoạt nhìn tựa như ma quỷ, cô nhìn hắn đáng sợ như vậy, thực tức giận, “Anh chính là một tên ác ma, ba tôi đều đã chết, các ngươi còn không chịu buông tha tôi sao!”

“Xem ra em đã biết thứ gì đó rồi.”

Hắn để sát vào cô, “Mẹ em đã nói gì với em?”

“Nhà tôi bức chết cha em sao?” Hắn nói thẳng ra lời mà mẹ cô nói.

“A, anh vậy mà còn có mặt mũi nói ra những lời này sao.”

Tần Thâm liếʍ máu dính ngoài miệng, ở trên xe khách yên tĩnh, thanh âm hắn sâu kín vang lên, “Tôi vì sao lại không thể nói? Bất quá không quan trọng, bởi vì về sau, em sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người tôi.”

Hắn để sát vào cô, đem cô ôm đến hàng chỗ cuối cùng ngồi, cô giãy giụa, lại bị hắn một phen kéo rách quần áo, hắn khảy khảy khuyên vυ' tinh xảo, cô lập tức thành thật.

Bạch Ti Ti bị đặt ở trên ghế ngồi cũ nát, bàn tay to Tần Thâm nắm lấy vυ' cô, dùng sức xoa, “Lần này tôi sẽ không mềm lòng, nếu em không muốn làm người, vậy làm chó đi.”