Không Cần Trốn

Chương 51: Mang thai

Ban ngày thời điểm Tần Thâm không đi làm, hắn sẽ mang cô đi dạo khắp, buổi tối cơm nước xong còn cùng cô chăm sóc tiểu Cáp.

Tuy rằng thái độ Bạch Ti Ti không thể nói là quá tốt, nhưng giữa bọn họ không còn loại không khí giương cung bạt kiếm như vậy nữa.

Nội tâm cô thực rối rắm, cô rõ ràng hẳn là nên kháng cự hắn, nhưng sau khi cô chân chính bị hắn ôn nhu giam lỏng, tâm cô chậm rãi bị ăn mòn.

Bị từng giọt từng giọt ôn nhu của hắn ăn mòn, từ trong tới ngoài đều cam tâm tình nguyện ở nơi này.

Đang lúc cô vẫn không biết phải làm thế nào mới tốt, cô phát hiện một chuyện đáng sợ.

Bà dì của cô đã lâu không tới.

Tính đi tính lại cũng đã hai tháng, trước kia thời điểm Tần Thâm làm đều cố ý bắn ở bên trong, tỷ lệ trúng chiêu của cô rất lớn.

Bạch Ti Ti có chút hoảng, nhưng cô không thể nói cho hắn, nếu hắn biết nhất định sẽ thật cao hứng, cũng sẽ có thể danh chính ngôn thuận ép cô ở bên người hắn, hắn nhất định sẽ không cho cô bỏ đi đứa nhỏ.

Vì sao theo bản năng cô lại không muốn đứa nhỏ này? Đây rõ ràng cũng là con của cô mà.

Việc cấp bách bây giờ chính là muốn xác nhận cho rõ ràng, nhưng không có cách nào, cô chỉ có thể lẳng lặng chờ tới ngày hẹn ước, hy vọng hắn có thể buông tha cô.

Nếu vào ngày cuối cùng ước định đó, cô không yêu hắn, cô mới có thể rời đi, cô thật sự không yêu hắn sao?

Lúc trước Bạch Ti Ti thích chính là bộ dáng hắn ôn nhu, săn sóc, thích hắn cẩn thận tỉ mỉ.

Tần Thâm lúc ấy thương tổn cô, kỳ thật cũng không có mang đến thương tổn thật sự đối với cô, sau đó hắn cũng nhiều lần xin lỗi cầu được cô tha thứ.

Cô tuy rằng vẫn luôn tức giận, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, hắn vẫn luôn dùng hành động thực tế của mình để chứng minh hắn thật sự thay đổi.

Tâm của cô bắt đầu lung lay.

Chỉ là cô sẽ không thừa nhận, cô mới không yêu Tần Thâm.

“Làm sao vậy, từ khi bắt đầu ăn cơm em vẫn luôn thất thần.” Ánh mắt Tần Thâm nhìn cô vẫn luôn mơ hồ, có chút lo lắng hỏi.

Bạch Ti Ti lấy lại tinh thần, trong chén đặt rất nhiều món ăn cô yêu thích, nhưng cô hôm nay cô lại cảm thấy thực tanh, cô nếm một ngụm liền ăn không vô, thậm chí dạ dày có chút quay cuồng.

Cô bị phản ứng hôm nay của mình dọa sợ, cô cưỡng chế cảm giác ghê tởm, ăn một ngụm cơm sau đó nói với hắn, “Không có việc gì, có chút choáng váng đầu mà thôi.”

Quả nhiên là thân thể không thoải mái, “Muốn gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra một chút hay không, xem sắc mặt em gần đây vẫn luôn không tốt.”

“Không cần.” Nếu phát hiện cô thật sự mang thai, đó chính là một chuyện vô cùng phiền toái.

Tần Thâm nhìn sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, vẫn không yên tâm như cũ “Thật sự không có việc gì sao, nếu không em trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Bạch Ti Ti buông đũa xuống, nhanh chóng chạy về phòng. Cô vào phòng liền trực tiếp vọt vào phòng vệ sinh, nhịn không được nôn khan.

Không ăn gì nên cũng không phun ra cái gì, bất quá điều này càng thêm xác minh suy đoán của cô, cô đỡ lấy bồn rửa tay, cả người lạnh toát.

Những hình ảnh phải chịu ngược đãi trước đây lập tức hiện lên trong lòng, muốn chạy trốn, nhất định phải trốn, mặc kệ cô yêu hay không yêu hắn, cô đều không thể thừa nhận, cô không muốn cùng hắn ở bên nhau.

Nhìn sắc mặt trong gương không chút máu, ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định.



Gần đây thân thể Bạch Ti Ti không tốt, rất ít khi ra cửa, Tần Thâm cố ý thuê hai người giúp việc tới chiếu cố cô.

Hắn đã lâu không trở lại, tính thử, đã năm ngày, cô cảm thấy hắn có khả năng lại đi công tác, cũng không có nghĩ nhiều.

Chờ đến ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười, hắn vẫn không có một chút tin tức.

Bạch Ti Ti không thể tránh né tâm có chút luống cuống, hắn chưa từng đi đâu lâu như vậy mà không trở về, chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?

Cô muốn biết hắn làm sao, nhưng biệt thự trừ bỏ người giúp việc cũng không có ai khác, hai người họ lại không biết chuyện của hắn.

Vốn dĩ cô vẫn luôn bị nôn nghén tra tấn, cơm cũng ăn không vô, hơn nữa hắn cũng thật lâu không trở về, cô cũng ngủ cũng không tốt.

Đến buổi tối ngày thứ mười một, Tần Thâm rốt cuộc đã trở lại, mang theo một thân gió sương trực tiếp chui vào trong ổ chăn cô.

Hương vị trên người hắn quá lớn, huân đến cô có chút kịp không thích ứng, hắn không có cưỡng bách cô, chỉ là ôm cô.

Bạch Ti Ti cảm thấy hắn hôm nay thực khác thường, thẳng đến khi hắn mang theo thanh âm bi thương ở bên tai cô vang lên, “Ti Ti. . . ba anh qua đời rồi.”

Hắn thống khổ vùi vào trong lòng ngực cô, nghe thanh âm tim cô đập, hắn càng thêm khó chịu, “Ti Ti, anh chỉ có mình em, đừng rời khỏi anh có được không.”

Cô rốt cuộc cũng biết nguyên nhân gần đây hắn biến mất, bất quá cô không biết phải làm thế nào an ủi hắn, tùy ý hắn ở trong lòng ngực cô xâm chiếm.

Dưới ánh đèn mờ nhạt hai người lẳng lặng ôm nhau, chứa đầy tâm sự, một bi thương, một rối rắm.

Cuối cùng Tần Thâm cẩn thận hỏi, “Ti Ti, cho anh, có được không.”

Bạch Ti Ti không cự tuyệt, lần đầu tiên cô bồi hắn phóng túng, mang theo nhung nhớ tận sâu trong đáy lòng của cô đối với hắn, hai người tiến hành rồi một hồi tính ái vui sướиɠ tràn trề.