Không Cần Trốn

Chương 44: Kìềm chế

Cô không biết bản thân làm thế nào từ căn phòng dạy dỗ trở lại phòng ngủ, chỉ là thời điểm cô tỉnh lại, cả người đau nhức, hai huyệt phía sau vừa hồng lại vừa sưng, cô căn bản không xuống giường được.

Tu dưỡng hai ngày mới tốt hơn một chút. Ngày đó Tần Thâm thật sự quá điên cuồng, hắn tựa như muốn khiêu chiến cực hạn thân thể cô vậy.

Bạch Ti Ti tự giễu nghĩ, hiện tại tố chất thân thể cô thật sự tốt đến không được, hắn để cô tu dưỡng hai ngày liền trở nên bình thường.

Tương lai có thể hay không có một ngày, cho dù hắn chuyện quá mức nào, thân thể của cô đều có thể tiếp nhận?

Cô càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, nghĩ tới có thể hay không sẽ có một ngày thân thể của cô không thể rời khỏi hắn.

Mỗi ngày Tần Thâm đều sẽ bôi thuốc cho cô, hiện tại nơi bôi thước đã biến thành đầṳ ѵú cùng hai huyệt trước sau.

Sau khi bôi thuốc xong, hắn sẽ thành thành thật thật ôm cô ngủ, mấy ngày nay hắn đối với cô ôn nhu muốn mệnh, phảng phất như kẻ tàn bạo mấy ngày trước không phải hắn vậy.

Thời điểm nửa đêm ngày hôm qua, trong lúc cô ngủ mơ mơ mơ màng màng nghe được thanh âm hắn, hắn nói cái gì đó, hình như là “tha thứ cho anh, Ti Ti?”

Thật là nói giỡn, cô tha thứ hắn?

Khoảng cách hai tháng ước định còn dư lại hơn bốn mươi ngày, cô tò mò hắn lấy ở đâu ra tự tin, sẽ cho rằng cô ở trong hai tháng này sẽ yêu hắn.

. . .

Tháng mười, trong phòng đã có chút lạnh lẽo.

Tần Thâm sau đó thật không làm gì cả, hắn thật sự thực đơn thuần ôm cô ngủ.

Trong phòng lạnh như vậy, cô ngủ một mình xác thật là rất gian nan, chỉ cần hắn không cưỡng bách cô làʍ t̠ìиɦ, hoặc là không cưỡng bách cô dùng phương thức kỳ kỳ quái quái làʍ t̠ìиɦ, cô đối với hắn cũng không phản như vậy cảm.

Không phản cảm, chỉ là vô cảm.

Sau đó, hắn lại không hạn chế cô chri ngồi đợi trong phòng, hắn cho phép cô có thể đi lại trong viện một chút, cũng có thể đi ra trong hoa viên ngồi một chút.

Bạch Ti Ti cười lạnh, hắn cho rằng hắn làm như vậy cô sẽ cảm kích hắn sao?

Tuy rằng cô cảm thấy hắn không có hảo tâm gì, nhưng xác thật bị giam cầm lâu rồi cô rất muốn đi ra ngoài một chút, cô đi tới hậu hoa viên.

Trong hoa viên giống hệt như khi còn nhỏ, loại đều là cẩm chướng hồng nhạt cô yêu nhất, chỉ là ở trong góc, cô phát hiện một cái cây nho nhỏ.

Cai cây thực vật này ước chừng cao1 mét, hẳn là một loại cây nở hoa, bất quá hiện tại đã qua mùa nở hoa, chỉ còn lại có lá cây xanh mượt, trên cây một đóa hoa cũng không có.

Cô không có đem chuyện này để ở trong lòng, trong hoa viên có thể nhìn ra thường xuyên được người xử lý, hắn hẳn là đã điều tra cô, biệt thự cũng là cố ý mua đi.

Chỉ là cảm tình của hắn đối với cô thật sự không thể hiểu được, cô thật sự không nhớ rõ hai người bọn họ từng có tiếp xúc gì, cô cũng không biết hắn từ khi nào đã bắt đầu thích cô.

Bạch Ti Ti cảm thấy chuyện này là chuyện duy nhất mà cô không nghĩ ra.

Vừa lúc là buổi chiều, Tần Thâm đi làm đã trở lại, cô từ xa đã thấy xe hắn, xe của hắn ở hiện tại đắt tiền hơn so với trước kia rất nhiều, xem ra trước kia hắn thật sự vẫn luôn ngụy trang, bao gồm rất nhiều chi tiết cô không chú ý.

Cô ngồi ở trong hoa viên, không có ý định nghênh đón hắn, biệt thự sẽ định kỳ xuất hiện một ít người hầu tới quét tước, nhưng bọn họ sẽ không ở nơi này, bởi vì Tần Thâm không thích bọn họ quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Ngay cả dì nấu cơm đều là mỗi ngày hắn phái tài xế đến đón.

Hôm nay hắn trở về còn mang theo một cái thùng rất lớn, không biết đựng cái gì, Tần Thâm thấy cô, hắn xách theo cái thùng hướng về phía cô đi tới.

“Thời tiết lạnh như vậy, sao lại không mặc nhiều quần áo thêm một chút.” Tần Thâm nhìn trên người cô chỉ có một kiện áo khoác hơi mỏng, khẽ nhíu mày.

Bạch Ti Ti không muốn cùng hắn nói chuyện, cô rất ít phản ứng hắn, cô gom lại áo khoác, ngồi ở trên bàn đu dây hờ hững quét mắt liếc hắn một cái.

Tần Thâm không ngại, hắn đi qua hôn cô một chút, đem áo khoác cởi ra đắp lên trên người cô, trên người hắn chỉ còn lại có một kiện áo sơmi màu trắng.

Trước kia cô thực thích xem hắn mặc sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, có một khoảng thời gian hắn mỗi ngày đều mặc như thế, cô nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Hiện tại cô đã không có cảm giác gì, hắn cho rằng cô còn thích sao?

Tần Thâm đem cái thùng đặt ở trên mặt đất, hắn mở cái nắp ra, một con Husky ngốc manh nho nhỏ từ bên trong chạy ra tới

Husky khẽ nhìn quanh, đi vào hoàn cảnh xa lạ, nó vẫn luôn an tĩnh một trận, nó sợ hãi nhìn Bạch Ti Ti.

Tần Thâm biết cô thực thích vật nuôi nhỏ, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, cô vẫn luôn không nuôi được, hắn đã sớm suy xét ý tưởng đưa cho cô một con, đưa đến một còn Husky hoàn toàn là bởi vì rất nhiều người nói nuôi loại chó này sẽ khiến người ta tràn ngập sung sướиɠ.

Hắn mạnh mẽ đem cô giam giữ ở chỗ này, cô đã thực buồn, trước đó hắn còn làm. . . Sau khi nghe bác sĩ nói, hắn cũng hiểu rất nhiều chuyện, trước kia hắn làm thật quá đáng, cho dù trong lòng hắn có vấn đề, chuyện này cũng không thể trở thành cái cớ.

Ngày đó phát tiết qua đi, hắn nhìn Bạch Ti Ti dấu vết đầy người, hơi thở thoi thóp, nhất thời khó có thể tin hắn vừa làm cái gì.

Cho nên hắn lui một bước, hắn không thể cưỡng bách cô, hắn để bác sĩ kê đơn thuốc cho hắn, làm cho hắn có thể trấn định một chút, sẽ không giống như trước kia mỗi lần nghĩ đến cô không yêu hắn, hắn liền không chịu khống chế mà làm một ít chuyện quá mức.

Nhưng là bác sĩ kiến nghị hắn thả Bạch Ti Ti, chuyện này hắn làm không được, nếu đến thời gian bọn họ ước định, hắn khả năng sẽ suy xét một chút, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể.

Con chó nhỏ này, vừa lúc có thể xua tan đi sinh hoạt nhàm chán của cô, nói không chừng ở trong quá trình bọn họ cùng nhau nuôi chó cũng sẽ tăng tiến cảm tình.