Không Cần Trốn

Chương 36: Mang cô rời đi

Bạch Ti Ti tỉnh.

Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở ngày hôm qua, ở trên xe Tần Thâm cô muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng rồi cô lại có chút xúc động, chọc giận Tần Thâm, sau đó hắn trở nên thực đáng sợ, ở trong xe cưỡng bách cô làʍ t̠ìиɦ.

Cô nhớ rõ cô là bị đau đến ngất đi, khi đó ý thức cô đã mơ hồ, nhưng cô không có cầu xin hắn bất kì điều gì lúc ấy, cô cực kỳ hận hắn, cũng một lần nữa nhận thức được con người thật của hắn.

Cùng chung chăn gối lâu như vậy, người bên gối vậy mà từ đầu tới cuối đều là giả, cô thật sự khó có thể tiếp thu, cô muốn tìm kiếm một cách giải thích hợp lý, nhưng hắn không nói bất kì điều gì về trước đây. Cho dù cô thích hắn, nhưng cũng không có thích đến mức có thể chấp nhận chuyện hắn lừa gạt cô mấy lần.

Gian phòng này không phải căn chung cư vẫn thường ở, nơi này so với chung cư còn muốn xa hoa hơn nhiều, cô phát hiện cô không có mặc quần áo, phía dưới khả năng cũng đã được hắn bôi thuốc, không có đau đớn như ngày hôm qua.

Nhưng cô vẫn không xuống giường được.

Tần Thâm mang đồ ăn đi đến, hắn nghĩ kỹ cả đêm, mới biết được ngày hôm qua thương tổn mà hắn gây ra cho cô có bao nhiêu lớn.

“Ti Ti, có cảm thấy tốt hơn chút nào hay không, chuyện ngày hôm qua là do anh không tốt, làm em bị thương.” Hắn khôi phục bộ dáng trước kia, cầu xin cô tha thứ.

Bạch Ti Ti đối với hai loại tư thái này của hắn thật sự cảm thấy thán phục, “Làm cũng đã làm, nói những lời này có ích lợi gì sao.”

“Ti Ti, anh là quá yêu em, em vừa nói muốn cùng anh tách ra, anh… anh mới mất khống chế.” Vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, có chút thấp hèn.

Bạch Ti Ti khinh thường, làm việc xong lại lấy cớ cho mình là có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?

“Đây là cách mà anh yêu tôi sao?” Bạch Ti Ti cảm thấy buồn cười, chất vấn hắn.

Tần Thâm nói như thế nào, cô cũng sẽ không tin tưởng. Hắn yêu cô, yêu đến tận xương tủy, nhưng cô không yêu hắn, chút yêu thích này, phỏng chừng cũng chẳng còn dư thừa được bao nhiêu.

Hình thức ở chung lúc trước đã không có cách nào thỏa mãn du͙© vọиɠ chiếm hữu càng lúc càng lớn của hắn, hắn thậm chí còn không muốn để cho cô đi học.

Hắn chính là người như vậy, nhưng cô không biết, bởi vì cô không thích, lúc trước hắn đóng dịch chỉ là bộ dáng mà cô thích.

Hiện tại chuyện tới rồi mức này, hắn cũng không có cách nào tiếp tục diễn tiếp, hắn cũng không muốn tiếp tục mang mặt nạ.

“Đúng vậy.”

“A.” Bạch Ti Ti cười đến không còn gì để nói.

“Anh đang nói giỡn sao? Cho dù tôi có thể tha thứ chuyện anh gạt tôi, hiện tại tôi cũng không thể tha thứ chuyện anh làm tổn thương tôi.” Yêu cô, thương tổn cô?

“Không, anh không muốn tổn thương em, anh chỉ là muốn chiếm hữu em.” Tần Thâm đi về phía cô.

Hắn ngồi vào mép giường, nâng tay cô lên, hôn lên chiếc nhẫn kia, “Anh chỉ muốn em thuộc về anh.”

“Thuộc về anh? Làm sủng vật của anh sao?” Bạch Ti Ti cảm thấy buồn cười, hắn có ý tứ gì?

Không phải sủng vật, chỉ là khi Tần Thâm nghe cách cô lý giải, cũng một loại xúc động có như vậy, hắn cảm thấy ý muốn dưới đáy lòng mình muốn nói cũng không thể nói rõ ràng.

Tần Thâm chỉ nhìn cô, không nói chuyện.

Bạch Ti Ti cho rằng hắn cam chịu, đối với việc hắn chấp nhận như vậy làm cô cảm thấy cả người vô lực.

“Ăn cơm đi, một chút nữa anh sẽ đến tìm em.”

Ngày hôm qua trở về muộn, hắn chỉ lo chiếu cố Bạch Ti Ti, không để ý đến ba hắn, chuyện của hắn cùng cô giấu không được, hắn cũng không muốn giấu nữa, ba hiện tại cũng không có năng lực quản hắn.

Sớm muộn gì cũng đều phải ngả bài.

Tần Thâm gõ cửa phòng ba, đi vào.

“Con sao lại còn cùng con gái Bạch gia ở bên nhau?” Sắc mặt Tần Như Hải khó chịu, bởi vì tuổi lớn, thoạt nhìn phá lệ uy nghiêm.

Hắn không có giấu giếm bất luận thứ gì, “Con yêu cô ấy, đương nhiên muốn cùng cô ấy ở bên nhau.”

Tần Như Hải cầm lấy quải trượng đánh vào lưng hắn, “Con đã quên ba đã cảnh cáo con cái gì sao? Nếu có một ngày con bé đã biết chuyện giữa hai nhà, con bé sẽ nghĩ như thế nào?”

“Không phải ba không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, cho dù cái chết của ba con bé cùng ba không có quan hệ, nhưng nó sẽ tin tưởng sao!” Ngữ khí Tần Như Hải hòa hoãn, khuyên hắn.

Tần Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, “Không có vấn đề gì, cô ấy sẽ không có cơ hội biết.”

“Con có ý tứ gì?”

“Chuyện này ba không cần lo cho con, ngày mai con sẽ mang theo cô ấy rời khỏi nơi này.”

Chuyện mà Tần Thâm muốn làm, hắn không cần thiết phải nói cho ba, cái ý tưởng này là vừa mới nghĩ ra, cũng là chuyện mà hắn luôn muốn làm.

Chỉ là nghĩ thôi, cũng cảm thấy thỏa mãn.

……

Thân thể mới là tiền vốn của cách mạng, cô không muốn bạc đãi bản thân, ăn no mới có thể mau chóng khỏe mạnh, mới có thể cách xa hắn.

Cô không mặc quần áo, cũng không biết đây là chỗ nào, cũng không có biện pháp ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong phòng nhàm chán chờ Tần Thâm.

Không có việc gì để làm, cô nằm một lát liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Chờ đến khi cô tỉnh ngủ, đã là buổi chiều, cô mở mắt ra, phát hiện Tần Thâm ở trong phòng, “Tôi muốn mặc quần áo.”

“Mở chân ra, anh giúp em bôi thuốc.” Tần Thâm không có trả lời cô.

“Tôi muốn mặc quần áo.” Bạch Ti Ti lặp lại.

“Ngoan, trước bôi thuốc cho em, bôi thuốc xong liền cho em được không.” Hắn hống cô, làm cô ngoan ngoãn mở chân ra.

Cô không muốn để hắn chạm vào “Tự tôi làm.”

Tần Thâm mạnh mẽ bẻ ra, ở trên ngón tay lấy một chút thuốc mỡ, đầu ngón tay chen vào âʍ đa͙σ ấm áp của cô.

Thuốc mỡ có chút lạnh, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên một chút, gắt gao kẹp lấy ngón tay hắn.

Tần Thâm biết nơi đó có bao nhiêu mất hồn, nhưng bởi vì hắn mất khống chế, hắn lại không thể mặc kệ tất cả mà đem du͙© vọиɠ hắn đi vào.

Hắn chuyển động ngón tay làm thuốc mỡ bôi đều bên trong, khi rút ra, thế nhưng lại mang ra một chút chất lỏng sền sệt.