Không Cần Trốn

Chương 30: Nam sinh năm đó

Tối hôm qua Tần Thâm đặc biệt điên cuồng, cảm giác như đã đói bụng thật lâu.

Cũng đúng đi, Bạch Ti Ti tính ngày, hình như một đoạn thời gian không hoan ái, năng lực thừa nhận của cô càng ngày càng lớn, vậy mà lại có thể tiếp thu hắn một đêm n lần. . .

Ngày hôm sau cô xoa eo đau nhức, thật vất vả mới từ trên giường bò dậy. Buổi sáng Tần Thâm vì cô mát xa một chút, sau đó cô ăn cơm sáng hắn làm xong, lại được hắn đưa về trường học.

Trong lòng Bạch Ti Ti như ăn mật, khen hắn, “Anh đúng là một người bạn trai nhị thập tứ hiếu.”

Tần Thâm nở nụ cười như có như không, cũng không thực vui vẻ, trước khi cô xuống xe Tần Thâm còn dặn dò cô, “Không cần gần gũi quá nhiều với nam sinh trong trường.”

“Được rồi, biết rồi.” Cô ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng cảm thấy hắn có điểm kì lạ, cùng bạn học bình thường giao lưu chẳng lẽ cũng không thể, biếи ŧɦái!

Tần Thâm ở trên trán cô hôn nhẹ “Ngoan, có rảnh lại tới thăm em.”

Bạch Ti Ti hối thúc Tần Thâm, mới vừa xuống xe đã thấy bạn cùng phòng Sở Mộng đã lâu không gặp.

Một đoạn thời gian sau khai giảng này, Bạch Ti Ti vẫn luôn không nhìn thấy cô ấy, các cô ngày thường cũng chính là dựa vào WeChat để liên hệ, cũng không thường gặp mặt.

Nguyên nhân sao. . .

Bởi vì Tần Thâm bá chiếm thời gian của cô, mà lý do Sở Mộng thoái thác chính là cô ấy còn đang bận kiếm tiền.

Gần đây Sở Mộng cũng không trả lời Wechat của cô, cô có chút lo lắng, hôm nay nhìn đến cô ấy, Bạch Ti Ti yên tâm hơn nhiều.

Bạch Ti Ti thực kích động đi đến bên người cô, “Cậu làm sao vậy, WeChat cũng không đáp trả, mình thật lo lắng cho cậu.”

Sở Mộng thoạt nhìn trạng thái không tốt lắm, nhưng cũng nỗ lực lên tinh thần giải thích nguyên nhân một chút, “Gần đây trong nhà mình có chút việc, tương đối vội, không nhìn thấy WeChat của cậu, thật là ngượng ngùng.”

“Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy a.” Bạch Ti Ti hào phóng.

Sở Mộng nhìn xe Tần Thâm đã không thấy bóng dáng, như là hạ quyết tâm, thật cẩn thận kéo Bạch Ti qua Ti.

“Ti Ti, mình có chuyện muốn nói cho cậu.”

Bạch Ti Ti bị bộ dáng thần thần bí bí của cô cảm thấy kỳ quái, “Nói đi, làm sao vậy?”

Sở Mộng rối rắm trong chốc lát, “Cái kia, là Tần Thâm đưa cậu trở về sao?”

“Ân ân, làm sao vậy.” Bạch Ti Ti nghi hoặc khó hiểu hỏi.

“Cái kia. . . Hai người đã ở bên nhau bao lâu?” Sở Mộng hỏi cô.

Bạch Ti Ti nghĩ nghĩ, “Đại khái cũng hơn một tháng rồi đi, mình không phải đã cùng cậu nói việc này rồi sao.”

“Ừ, chỉ là. . . Trước kia, cậu cùng hắn có quen biết gì không?”

“Đương nhiên là không quen biết, sao cậu lại hỏi như vậy?” Trước kia cô cùng Tần Thâm không quen biết a, bọn họ là bởi vì cái công việc kia còn có sự kiện bất ngờ đêm đó nên mới ở bên nhau.

Sở Mộng muốn nói lại thôi, “Ti Ti, mình cùng cậu nói. . . trước kia mình đã gặp Tần Thâm rồi, rất nhiều lần.”

“Cái gì? Cậu gặp hắn ở chỗ nào, không phải là quán bar đi?” Chẳng lẽ Tần Thâm là tra nam? Chỗ quán bar mà Sở Mộng làm việc, cô cũng ở chỗ đó gặp hắn, nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ, chẳng lẽ hắn thường xuyên ở quán bar lừa nữ sinh?

“Không không không, không phải, mình là ở trường học nhìn thấy hắn.”

Trường học?

“Trường của chúng ta sao? Hắn cũng đã hai mươi tám, không có khả năng là học sinh trường chúng ta.” Bạch Ti Ti cảm thấy không quá có khả năng, Tần Thâm sớm đã tốt nghiệp.

“Ti Ti, trước kia có lẽ cậu không chú ý, kỳ thật trước kia Tần Thâm thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh cậu.” Sở Mộng rốt cuộc nói ra suy nghĩ của cô.

“Có ý tứ gì? Cậu muốn nói hắn trước đó có quen biết mình?” Sao có thể.

Sở Mộng biết một chốc một lát cô sẽ không tin, định không cùng cô nói nữa, bất quá cô ấy lại hy vọng Bạch Ti Ti hiểu rõ chuyện này.

“Cậu khi lên lớp thường sẽ ngồi ở hàng ghế phía trước, hắn sẽ ở hàng phía sau nhìn cậu. Còn có đôi khi mình trở về muộn, sẽ thường xuyên thấy hắn ở dưới lầu, hắn đem xe chạy đến nơi khuất có thể nhìn đến dưới toàn kí túc xá của chúng ta, một khi nhìn là nhìn chằm chằm cả đêm. Còn có rất nhiều rất nhiều ví dụ khác mình không kể hết.” Sở Mộng không biết mục đích của Tần Thâm là gì, cô chỉ hy vọng Bạch Ti Ti đừng chịu thương tổn.

“Sao có thể! Cậu có thể nhìn nhầm rồi hay không? Hoặc là trùng hợp a, mình xác định lúc trước mình không quen biết hắn a.” Bạch Ti Ti bị lời nói Sở Mộng triệt triệt để để dọa tới.

“Lúc trước hắn không mang mắt kính, thường xuyên mặc một thân đồ đen, mang cái mũ lưỡi trai, thoạt nhìn cùng nam sinh bình thường trong trường học giống nhau.” Chỉ là hiện tại lại quá thành thục, quá ổn trọng, nếu cô ấy không cẩn thận suy nghĩ căn bản là nghĩ không ra.

Một thân đồ đen, mũ lưỡi trai màu đen. Bạch Ti Ti cảm thấy, cô hình như cũng có chút ấn tượng?

Cô nhớ rõ, năm trước có một lần cô đi làm thêm về ký túc xá, thời điểm đi ngang qua sân bóng đột nhiên có một trái bóng rổ bay ra, lúc ấy cô không chú ý tới, lúc bóng sắp chạm vào người cô mới thấy, căn bản đã không có cơ hội trốn rồi.

Nhưng lúc đó cũng không có đau đớn trong tưởng tượng, khi cô mở mắt ra, nhìn thấy bóng đã về tới sân, mà cô cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng nam sinh đã giúp cô cản bóng kia.

Lúc ấy cô đối với cái bóng dáng kia ấn tượng rất khắc sâu, một thân đồ đen, lãnh khốc. Vóc dáng của hắn cao, chân cũng dài, nhìn từ sau lưng còn có vẻ lạnh lùng, cô đuổi theo cảm ơn hắn, hắn chỉ đè thấp mũ, dùng tiếng nói trầm thấp nói một câu không khách khí.

Cô lúc ấy không thấy mặt của nam sinh đó, cũng không còn thấy hắn một lần nào nữa.

Ý của Sở Mộng . . . Tần Thâm chính là người năm đó đã đỡ bóng giúp cô, nam sinh lãnh khốc kia sao?