Nghĩ đến sắp tới phải cùng một nam nhân xa lạ ở cùng nhau, cô có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, sợ hãi là bình thường, còn chờ mong sao, có thể là bởi vì Tần Thâm quá đẹp trai, hơn nữa lại vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô, cho nên đối với việc cùng hắn chung sống, cô lại có một tia chờ mong như vậy.
Nghĩ đến sắp tới phải trở thành giúp việc, cô tạm thời xin nghỉ công việc ở quán bar, thời điểm cô rời đi, quản lí còn hỏi cô có hứng thú bồi rượu hay không, nói rằng với diện mạo này của cô, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.
Cô tính tính, hai tháng kiếm hai mươi vạn, xác thật có chút khó khăn, chỉ là trước mắt cô không có thời gian, cũng không định đáp ứng, liền bảo rằng mình sẽ suy xét lại sau.
Quản lí cười đáp ứng.
Tới ngày trong hợp đồng, trước tiên Tần Thâm gọi điện thoại cho cô, nói muốn tới đón cô, cô còn có chút ngượng ngùng, một tháng này quan hệ của Sở Mộng cùng cô càng ngày càng tốt, đối với tình huống của cô cũng chút hiểu biết, tự nhiên là biết cô muốn đi làm giúp việc.
Sở Mộng trêu ghẹo cô, “Nhìn dáng vẻ chủ nhà kia nhất định không phải là đại thúc đáng khinh, nhìn cậu thẹn thùng lại chờ mong như vậy kìa.”
“Mình đây là đi giúp việc, lần đầu cùng nam nhân xa lạ ở cùng, còn không thể để cho mình khẩn trương một chút sao!” Cô đỏ mặt phản bác.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, cô cũng chỉ gặp qua Tần Thâm hai lần, lúc gặp mặt cũng không có cảm giác gì, nhưng mà thời gian này lại thường hay nghĩ đến hắn, Sở Mộng nói loại tình huống này của cô gọi là thiếu nữ hoài xuân. . .
Mới không phải!
Cô tuyệt đối không thừa nhận.
Sở Mộng giúp cô đem đồ vật dọn đến dưới lầu, liền thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần đen từ trên xe bước xuống, Sở Mộng nhìn nhìn, cảm thấy diện mạo này đúng thật là không tồi, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, tiểu bạch thỏ Bạch Ti Ti này cùng người đàn ông này đứng chung một chỗ, cũng thật rất xứng đôi.
Bất quá cô tiếp xúc nhiều với đàn ông, nhìn qua ánh mắt người đàn ông này, đương nhiên cũng biết, người này sẽ không đơn giản giống như bề ngoài của anh ta, hơn nữa, người đàn ông này tựa hồ có chút hơi quen mắt.
Giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Trong khoảng thời gian ngắn cô cũng thật nghĩ không ra.
Tần Thâm đem hành lý của Bạch Ti Ti nâng lên, chuẩn bị để lên trên xe, Bạch Ti Ti vội vàng ngăn lại, “Không cần phiền toái Tần tiên sinh, tôi tự mình làm là được.”
Tần Thâm không nói chuyện, trực tiếp đem đồ vật đặt lên trên xe, “Lên xe.”
Vài lần trước rõ ràng rất khách khí, hôm nay sao lại lạnh nhạt như vậy nha.
Bạch Ti Ti nhìn tâm tình hắn giống như không tốt, cùng Sở Mộng nói lời tạm biệt rồi liền lên xe.
Sở Mộng nhìn xe đi xa, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, vừa rồi, ánh mắt cái vị Tần tiên sinh nhìn cô thật đáng sợ, như là phải dùng ánh mắt gϊếŧ chết cô.
Mà ánh mắt ấy lúc nhìn Bạch Ti Ti càng đáng sợ hơn, như là muốn. . .
Ăn cô.
……
“Nóng hay không? Có muốn bật điều hòa lên hay không?” Tần Thâm nhìn trên đầu Bạch Ti Ti toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đột nhiên hỏi.
Bạch Ti Ti dọc theo đường đi vẫn luôn suy nghĩ, có phải hành lý của mình quá nhiều hay không? Khiến Tần tiên sinh không cao hứng, nếu không thì vì cái gì nãy giờ vẫn luôn xụ mặt.
Càng nghĩ càng nhiều, cô cảm thấy bản thân nhất định không thể chọc Tần tiên sinh tức giận. Bằng không, hắn trở mặt đòi lại bốn vạn tệ kia, vậy cô phải làm sao bây giờ.
Mà mồ hôi trên trán của cô, không phải do nóng quá, mà là do sợ quá.
Hết thảy những điều này, Tần tiên sinh đầu sỏ gây tội cũng không hề hay biết, còn tự nhận là săn sóc thăm hỏi Bạch Ti Ti có nóng hay không.
“Không nóng không nóng, thật sự không nóng, không cần phiền toái Tần tiên sinh.” Vừa rồi hung dữ như vậy, hiện tại lại nhiệt tình a.
Tần Thâm chỉ nghĩ là cô khách khí, săn sóc đem điều hòa hạ nhiệt độ xuống lạnh hơn một chút, “Không nóng sao, tôi nhìn trán cô đều ra mồ hôi rồi kìa.”
“Cảm ơn. . . Tần tiên sinh.” Còn tốt, thoạt nhìn Tần Thâm cũng không dọa người giống như vừa rồi, hẳn là sẽ không đòi tiền của cô đi.
“Yên tâm, tiền đã đưa cho cô, tôi sẽ không đòi về, mặc kệ thế nào, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy.” Xin hỏi Tần Thâm là con giun trong bụng cô sao?
Xuống xe, hành lý của cô cũng là Tần Thâm phụ trách cầm, cô căn bản giành không lại hắn.
Cô cũng chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau hắn, lần này cùng hắn tiến vào tiểu khu quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, cô cảm thấy lúc bảo an tiểu khu nhìn cô, vẻ mặt đều ôn hoà hơn lần trước
Cô cùng hắn vào nhà, phát hiện đại khái cũng chỉ ba ngày cô không có tới, trong căn hộ này lại có thay đổi lớn, đồ dùng trong nhà nhiều hơn, hơn nữa cũng có nhiều rất vật trang trí, thoạt nhìn lại thêm vài phần không khí gia đình.
Tần Thâm đưa cô đi tới phòng của cô, cô đẩy cửa, “Tần tiên sinh, này. . .”
“Mấy ngày hôm trước tôi có gọi người tới trang hoàng một chút, tôi nói cho bọn họ phòng này là để cho phụ nữ ở, bọn họ liền thiết kế thành như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên thấy.” Tần Thâm nhìn thoáng qua, rõ ràng cũng có điểm kinh ngạc.
Trong phòng không có quá sến súa, là kiểu trang trí nghiêng về thiên nhiên, thực tươi mát, bàn trang điểm, tủ quần áo, tatami cái gì cũng đều có, Bạch Ti Ti nhớ rõ, mấy ngày hôm trước, thời điểm cô tới quét tước, trong phòng cũng chỉ có một chiếc giường.
Tuy rằng không phải do Tần Thâm bố trí, nhưng là cũng là Tần Thâm thực dụng tâm.
“Cảm ơn Tần tiên sinh.” Câu cảm ơn này của cô là thực tâm mà nói.
Ánh mắt cảm kích của cô hiển nhiên đã lấy lòng Tần Thâm, Bạch Ti Ti phát hiện khóe miệng của hắn cũng treo lên một tia mỉm cười không rõ ràng.
Tất cả dụng cụ trong căn hộ cô đều rất quen thuộc, ngược lại, Tần Thâm thoạt nhìn giống như là lần đầu tiên dọn vào.
Bất tri bất giác cũng đến giữa trưa, cô định đi làm cơm trưa, lúc này nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng là rất nhiều, rau dưa thịt cá tôm đều có, đồ ăn cô biết làm không nhiều lắm, thời gian này xem video nấu ăn cũng học được một chút, nhưng là còn chưa từng làm thử.
“Tần tiên sinh, anh muốn ăn cái gì?” Trong lòng cô nghĩ nghĩ, ngàn vạn lần đừng nói ăn cái gì cũng được.
Lúc này Tần Thâm đang ngồi ở trên sô pha xem báo chí, trên bàn trà trước mặt còn đặt một ly trà, rõ ràng tuổi còn trẻ, lại giống như một lão cán bộ.
Hắn tựa như không có nghe được lời cô nói, vẫn luôn chăm chú nhìn tờ báo chí trước mắt kia.
Bạch Ti Ti tăng lớn thanh âm, lại nói lại một lần, lần này Tần Thâm nâng đầu, nhìn cô một cái, “Cô nói cái gì?”
Bạch Ti Ti: . . .
“Tiên sinh, anh muốn ăn cái gì, hoặc là anh nói cho tôi biết khẩu vị của anh, tôi hiện tại phải làm cơm trưa.”
Hắn chậm rãi khép tờ báo lại, chậm rãi phun ra hai chữ.
“Đều được.”
Phạm vi lớn như vậy, Bạch Ti Ti không biết đây có được coi như một đề toán nan giải hay không.