Anh từ giữa hai chân An Noãn ngẩng đầu lên, chất lỏng trong suốt dính nhớp từ sống mũi anh trượt xuống, hòa cùng chất lỏng óng ánh bên khóe miệng, nɧu͙© ɖu͙© mà thối nát.
An Noãn vặn mông nhỏ, đôi mắt lấp lánh, nói:
“Baba… Ăn no không?”
An Kỳ Đông không nói, rũ mắt nặng nề nhìn cô.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh cúi đầu.
Anh vừa khom người xuống, cánh môi non mềm của cô liền dán lên, liếʍ sạch chất lỏng bên khóe môi anh.
Thân hình anh khựng lại, liền nghe thấy cô nói:
“Baba, Noãn Noãn cũng đói bụng… Muốn uống sữa bò của người…”
Yết hầu anh khô khốc, lạnh giọng nói: “Muốn uống sữa bò gì, hửm?”
An Noãn cầm lấy cự thịt đang bắt đầu giương oai, đôi mắt càng ngày càng sáng rực, mà giọng cô càng ngày càng thêm kiều mị:
“Muốn uống sữa bò do nơi này chảy ra.”
Dây lưng đã bị cởi bỏ, bên trong là qυầи ɭóŧ đen thuần, vải quần bao lấy du͙© vọиɠ bành trướng của anh, phác họa thật kĩ bộ dáng dươиɠ ѵậŧ.
An Kỳ Đông không hề chớp mắt nhìn động tác của cô gái nhỏ, cả người không động đậy.
Vừa định móc ra dươиɠ ѵậŧ cực nóng…
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt quét sạch không khí ái muội.
Ngón tay An Noãn dừng lại, mà hô hấp An Kỳ Đông cũng cứng lại.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vẫn vang lên, An Kỳ Đông chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt dần thanh tỉnh.
Anh ngồi dậy, mắt nhìn cô gái dưới thân.
Không nói gì, mà là cầm dây lưng của mình mang lại, xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn trà.
Vợ.
Bỗng An Kỳ Đông ngơ ngẩn, giữa lúc đang hoảng hốt, thoáng cái chưa kịp nghe thì tiếng chuông ngừng lại.
An Noãn ngước mắt nhìn lên, thấy An Kỳ Đông vẫn đứng ở kia, không nhúc nhích nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay mãi đến khi nó ngừng reo.
Tựa hồ như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ của An Noãn vừa rồi còn hồng hào trong nháy mắt có chút trắng bệch, cô đang sợ hãi, sợ người đàn ông trước mắt này sẽ trở về bộ dáng lúc trước, sợ hết thảy ướŧ áŧ kiều diễm này sẽ biến mất như một giấc mơ.
Một tiếng chuông điện thoại đâu chỉ phá vỡ không khí ái muội, nó còn phá vỡ sự phóng túng lừa mình dối người giữa họ.
Không khí bốn phía bắt đầu ngưng lại, cô gái bình tĩnh nhìn người đàn ông, không chớp mắt.
Anh vẫn còn đang cầm điện thoại.
Thật lâu sau, anh nhấc chân đi ra ban công, ngón tay lướt qua màn hình, dường như đang gọi lại.
Thân hình anh cao ngất, tấm lưng rộng rãi mà vững chắc, đôi chân thon dài. Bộ âu phục màu xám bạc kia, bởi vì vừa động tình mà có chút hỗn loạn.
Song, anh không quay đầu lại, dù là liếc nhìn cô một cái.
Ngoài ban công truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp, rất êm tai.
Anh nói: “Về nhà sớm một chút, chờ em ở nhà.”
……
Cô ôm hai chân co lại trên sô pha, ánh mắt An Noãn trống rỗng, trong đầu lướt nhanh qua những hình ảnh, giống như kính vạn hoa, làm người ta loá mắt choáng váng.
Lỗ tai cô động đậy, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân và lời nói bình tĩnh của anh: “Giữa trưa muốn ăn ngó sen giấm đường phải không?”
Cô quay đầu, bởi vì góc độ này anh đứng ngược ánh sáng ngoài ban công, cô không thấy biểu cảm trên mặt anh.
Hồi lâu, cô chợt rũ xuống con ngươi, đứng lên. Đưa tay cầm quần áo của mình, cười một cách tự nhiên dịu dàng: “Dạ, baba vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Giọng anh đồng dạng không nghe ra cảm xúc gì, có điều anh ngừng một chút, tiếp tục nói: “Vậy hôm nay sẽ làm nhiều một chút, chiều nay mẹ con sẽ về.”
Đứng ngược sáng nhìn anh lâu rồi, đôi mắt cô có chút cay cay, cô dời mắt, giọng thật nhẹ: “Dạ.” Ngón tay cô túm góc áo, “Con lên lầu trước.”
Không đợi anh gật đầu, cô xoay người liền chạy lên lầu.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng cô mãi đến khi biến mất ở bậc thang cuối cùng, lúc này mới nhấc chân đi vào trong phòng bếp.