Nhìn một màn thối nát trước mắt.
Côn ŧᏂịŧ An Kỳ Đông bởi vì bắn tinh mà mềm nhũn trong phút chốc trở nên sung huyết lớn mạnh lần nữa. Nhưng anh không định tiếp tục, anh không muốn vĩnh viễn chìm vào đáy vực không thể xoay người. Dừng lại một chút, anh đưa tay muốn nhặt lên qυầи ɭóŧ vì hoạt động kịch liệt mà rớt xuống.
Mắt thấy côn ŧᏂịŧ An Kỳ Đông lại đứng thẳng, An Noãn cong mi cười cười, cô vươn đầu lưỡi hồng hào liếʍ liếʍ tàn lưu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi.
Một bàn tay để trên bộ ngực tròn trịa của mình nhẹ nhàng vuốt ve, hai chân cô khép chặt lại cọ xát…
An Kỳ Đông nhìn, anh nắm chặt bàn tay sắp nhặt lên qυầи ɭóŧ, gân xanh trên cánh tay nổi lên…
“An Noãn.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Baba, con… Muốn người…” An Noãn cười duyên, phảng phất như yêu tinh mê hoặc người, muốn đem tất cả mọi người kéo vào nɧu͙© ɖu͙© hắc ám…
Hai chân thanh mảnh hơi mở ra, An Noãn chậm rãi kéo ra qυầи ɭóŧ.
Chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm lôi ra từng sợi chỉ bạc sền sệt trong không trung…
Dần dần để lộ hình dáng cửa động, lông mao đen che phủ nơi thần bí, hộŧ ɭε sung huyết hơi nhô lên, đen hồng đan xen tạo thành hình ảnh tuyệt mỹ khiến người xem hoa mắt.
Lông đen ẩm ướt, khi nhìn kỹ còn có thể thấy hoa huyệt e thẹn động tình chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, từng dòng chảy xuống mất hút dưới kẽ mông…
Đến khi An Kỳ Đông phản ứng lại, tay anh đã đυ.ng phải hoa môi An Noãn, hoa môi mềm mại bị ngón tay thô ráp của An Kỳ Đông sờ vào có chút run lên, anh nổi lên ý xấu ấn ấn vào hộŧ ɭε, chọc cho người con gái yêu kiều rêи ɾỉ, làn da trên người cô nổi lên một tầng hồng phấn…
Một tay An Kỳ Đông mở ra cánh mông An Noãn, cánh mông thịt đàn hồi làm anh không nhịn được dùng sức véo một cái. Một tay kia anh đưa một ngón tay, cắm vào hoa huyệt cô chậm rãi khuấy động…
“Òm ọp òm ọp…”
Hoa huyệt chặt đến kinh người, nóng kinh người, nước càng nhiều kinh người…
Trong lòng An Kỳ Đông hừ lạnh, cho nên đây là da^ʍ oa đúng không?
Nghe tiếng hoa huyệt An Noãn xáo động, An Kỳ Đông lại đưa tay bỏ vào thêm hai ngón tay, ba ngón tay bắt chước động tác giao hoan mà ra vào, làm tiếng nước vang dội, An Noãn thoải mái “A…” một tiếng, ôm chầm cổ anh, vươn đầu lưỡi câu lấy môi anh hôn lên, anh ngậm lấy đầu lưỡi cô mυ'ŧ lấy…
Tơ bạc mai mối… Dưới ánh đèn điện trở nên rực rỡ.
Càng ngày càng ướt, trên tay An Kỳ Đông tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠ An Noãn chảy ra, hoa huyệt mở rộng gần được rồi…
Anh chậm rãi rút ngón tay ra.
An Noãn “Ưm” một tiếng, thân mình khó chịu vặn vẹo, cô nâng mông đưa về phía trước, mị thịt bên trong cắn chặt ngón tay, liên tiếp co rút lại, tựa như cầu xin ngón tay đừng rời khỏi nó…
Cái trán An Kỳ Đông toát ra mồ hôi mỏng, anh không cách nào tưởng tượng được, tiểu huyệt khít khao như vậy ngon miệng đến nhường nào, vật tượng trưng cho du͙© vọиɠ đã sớm trướng đau… Gấp không chờ được tiết ra chút nước bọt sền sệt trắng sữa…
Qυყ đầυ nóng ướt mạo hiểm để ở cửa huyệt của An Noãn, An Kỳ Đông cúi đầu nhìn bộ dạng An Noãn ý loạn tình mê, trái tim anh đau như sắp hít thở không thông, anh cong môi, tựa như bi thương lại tựa như châm chọc. Dường như có chút giận dỗi anh cắn đầu ngực đong đưa trước mắt anh, để giữa hai hàm răng nghiền nhẹ.
Cô chịu đau “A” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, eo anh đột nhiên hạ xuống, cả côn ŧᏂịŧ vọt vào trong tiểu huyệt cô.
Trong nháy mắt màng mỏng bị xé rách…
Hoa huyệt chưa bao giờ khai phá bị gậy thịt thô tráng thành thục của người đàn ông hung hăng tách ra, mang theo cảm giác thật đau đớn, khiến An Noãn vốn là dung nhan đỏ hồng kiều mị trong phút chốc trắng bệch, cơ thể cô cứng đờ, nước mắt như chuỗi ngọc rơi xuống…
Nhưng An Noãn cắn chặt môi, không phát ra một tiếng kêu đau.
Giây phút An Kỳ Đông tiến vào kia, lối đi nhỏ hẹp nóng ướt làm anh thiếu chút nữa tinh quan thất thủ.
Thật chặt, đặc biệt là lúc đột phá trở ngại kia, An Noãn bởi vì đau đớn mà co chặt…
Quá sung sướиɠ, dường như anh chưa bao giờ có kɧoáı ©ảʍ như vậy, anh luôn tự biết kiềm chế, cũng rất tôn trọng vợ anh, mỗi lần hoan ái đều hết sức suy nghĩ cho cảm nhận của vợ.
Làm sao giống bây giờ, không màng tất cả, tức giận dùng sức để mình vọt vào…
Anh nghĩ trong lòng mỗi người dù ít dù nhiều điều có máu ngược, có người biểu hiện ra bên ngoài, trở thành M, có người lại che dấu, có lẽ cả đời này sẽ không có cơ hội phát tiết…
An Kỳ Đông nhìn An Noãn bị đau khiến cái trán ướt nhẹp và cánh môi trắng bệch, trong lòng anh dâng lên một loại du͙© vọиɠ nồng đậm, loại du͙© vọиɠ muốn phá hỏng, muốn bạo da^ʍ, cấm kỵ và trầm luân đan chéo dung hợp lại tạo thành loại du͙© vọиɠ mãnh liệt!
Anh có chút ác độc rút ra, dịch thể màu trắng ngà hòa trộn với máu màu đỏ tươi… Anh lại lần nữa hung hăng tiến vào…
Anh nhìn An Noãn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, người dưới thân anh, là con gái của anh, nhưng anh lại dùng côn ŧᏂịŧ thao nhục huyệt chính con gái mình… Dùng vật đã từng tạo ra cô, tiến vào thân thể cô….
Tràn ngập bi ai và cực hạn kɧoáı ©ảʍ khiến An Kỳ Đông không nghĩ được gì, anh nhắm mắt lại, dưới thân va chạm mãnh liệt, cũng không nhìn xem vẻ mặt của An Noãn lúc này.
Chuyện tới lúc này, không gì có thể vãn hồi.
Không phải là muốn kéo anh chìm vào đáy vực sao?
Vậy đừng buông tay.
Cùng nhau trầm luân đi…