Ba Của Tôi

Chương 17: Đút cho ba ăn bánh ngọt

An Noãn và An Kỳ Đông thật sự rất giống nhau, đều là kiểu người mà bên ngoài ấm áp nhưng thực ra bên trong lại cực kì lạnh lùng, bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, nhưng nội tâm lại rất vô cảm.

Trong công ty, mọi người đều nói An Kỳ Đông giống như quý tộc Anh thời trung cổ, bề ngoài tao nhã, kỳ thật trong xương cốt lại là một sự lạnh lùng khắc nghiệt.

Nếu không... một người tao nhã, khiêm tốn hiền lành, làm sao có thể cùng bằng hữu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ mất chưa đến mười năm đã đứng ở vị trí cao nhất trong thế giới lợi ích này, đem tập đoàn Tế Nguyên phát triển thành một công ty lớn không ai không biết.

Mọi người vừa cảm thấy tôn kính và yêu quý An Kỳ Đông nhưng đồng thời cũng lại sợ hãi anh, đương nhiên, vẫn có không ít phụ nữ thích đi đường tắt, muốn quyến rũ anh để có thể thăng tiến.

Cho dù An Kỳ Đông đã kết hôn, nhưng vẻ ngoài xuất sắc của anh và khối tài sản khổng lồ mà anh tích lũy được vẫn đủ khiến không biết bao nhiêu phụ nữ không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng An Kỳ Đông từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, đây cũng coi như là một chuyện lạ hiếm gặp trong giới.

Nghe nói, từng có một đối tác của công ty hẹn An Kỳ Đông tụ tập ăn uống, lén đưa một người phụ nữ đợi ở trong phòng khách sạn của anh, kết quả đêm đó An Kỳ Đông vào phòng được chưa đầy hai phút liền thấy người phụ nữ kia liền khóc lóc thảm thiết chạy ra ngoài.

An Kỳ Đông không thích chạm vào người phụ nữ bên ngoài, có hai lý do: thứ nhất, bản thân An Kỳ Đông là một người rất kỷ luật, huống chi anh và vợ tình cảm còn êm ấm, không muốn chạm vào những người phụ nữ khác.

Thứ hai, tâm lý của anh thích sạch sẽ, anh cảm thấy những người phụ nữ bên ngoài quá bẩn, cho dù nói là em gái sinh viên gì đó thì anh cũng cảm thấy giả dối cùng ghét bỏ.

Trong mắt An Kỳ Đông, trên đời này tựa hồ cũng chỉ có ba người phụ nữ anh không ghét bỏ, một là mẹ hắn, một là người vợ ở nhà, còn có một người nữa - chính là con gái nhỏ của anh.

Văn phòng của anh được thiết kế hai màu chủ đạo là đen và trắng, sắc màu lạnh lùng cứng rắn phối hợp với các đồ dùng bày trí tinh xảo, làm nổi lên hương vị tao nhã và lạnh lùng của chủ nhân nó.

An Noãn lần đầu tiên đến đây, con ngươi to tròn chăm chú nhìn khắp nơi.

"Noãn Noãn đang nhìn gì vậy?" An Kỳ Đông đặt An Noãn lên sofa, xoay người định rót cho An Noãn một ly nước.

"Không nhìn gì cả, ba, con không uống nước, đã mua cà phê rồi."

An Noãn thu hồi tầm mắt, cầm lấy túi giấy đặt lên bàn nhỏ, mở ra, lấy ra hai tách cà phê.

"Baba, mau tới đây, con gái mang cho ba một ly."

"Cám ơn Noãn Noãn..." Tâm tình của An Kỳ Đông trở nên vui vẻ, lại có chút vui mừng, cảm thấy con gái mình đã lớn rồi, biết quan tâm ba hơn.

An Noãn kéo An Kỳ Đông ngồi bên cạnh, dùng thìa một thìa bánh ngọt tiến đến bên môi anh, "ba ba, ăn bánh ngọt."

"Ba không ăn, con ăn đi!" An Kỳ Đông mỉm cười từ chối, lại nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh cầm thìa bánh ngọt, móng tay mềm mại trong suốt chưa từng bôi qua sơn móng tay hóa học, thoạt nhìn so với cái bánh ngọt nhỏ kia còn ngon miệng hơn.

"Há miệng ăn một cái thôi ba! Đi mà... a..." Cô cười tủm tỉm, dỗ dành người đàn ông như con nít.