Ban đêm.
Gió lạnh thổi hiu hiu, ngoài cửa sổ ngân nga tiếng ve sầu.
An Noãn tắm xong đứng trước tủ quần áo, cô nhìn quần áo nhiều màu rực rỡ hồi lâu, cuối cùng lấy ra một cái váy màu vàng nhạt bằng bông và thêu đường viền hoa sen dài đến đầu gối.
Đêm nay cô không đặt đồng hồ báo thức.
Sáng sớm, từng ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm màn chưa đóng kín rơi trên giường màu hồng phấn, phía trên có một cô gái đang ôm búp bê, mỗi hồng mềm mại theo hô hấp mà hé mở, lông mi cô cong vυ't, làn da trắng nõn phiếm hồng đầy khỏe mạnh.
Như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
An Kỳ Đông làm xong điểm tâm mới phát hiện An Noãn còn chưa rời giường, bèn cất bước đến phòng An Noãn.
Anh đứng bên ngoài cửa gõ, nhưng cửa không khóa, gõ một cái cửa đã bị đẩy ra.
“Noãn Noãn.”
Đập vào mắt An Kỳ Đông là cô gái nhỏ như thiên sứ đang ngủ say, làn váy vàng nhạt càng tôn lên vẻ mềm mại trắng nõn của cô, nhưng cô lại ngủ không nề nếp, một chân thon dài gác lên trên búp bê, còn váy nhỏ xinh xắn bị vén lên trên bụng.
Mông nhỏ mượt mà được qυầи ɭóŧ màu trắng bọc lại, vểnh lên thoạt nhìn thật đáng yêu.
Lại nhìn kỹ một chút, ẩn hiện có thể thấy phía dưới bụng cô là vài sợi lông tơ bị đè dưới mép qυầи ɭóŧ, như chờ đợi người nào phóng thích chúng nó.
Cổ áo rộng thùng thình, còn có thể nhìn thấy nửa cặp ngực đáng yêu đè bị ép có chút biến dạng.
Thuần khiết và quyến rũ.
Trong đầu An Kỳ Đông chợt lóe qua những từ này, cơn gió xuyên qua tấm màn thổi vào, cô gái nhỏ trên giường sắp tỉnh giấc hệt như người cô công chúa xinh đẹp được hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn vậy.
Không biết vì cái gì, đột nhiên An Kỳ Đông có chút hồi hộp.
Anh nhìn cô gái trên giường khẽ nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nước bọt lấp lánh dính trên bờ môi, lông mi khẽ run. Cuối cùng cô mở mắt ra, lộ ra con ngươi xinh đẹp hồn nhiên. Dường như còn chưa tỉnh ngủ nên đôi mắt cô ngập tràn sương mù nhìn An Kỳ Đông, miệng nhỏ hơi chu, tựa như đang chờ đợi một nụ hôn.
Chờ đợi một nụ hôn?
An Kỳ Đông bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, anh có chút bối rối muốn rời khỏi phòng.
Đúng lúc này.
Giọng nói yểu điệu làm nũng của cô gái trên giường truyền đến, “Ba ba, con muốn ôm.”
Tim của An Kỳ Đông run lên rồi lập tức mềm nhũn, anh yên lặng thở dài.
“Noãn Noãn, mau rời giường đi, sắp muộn rồi.” Vừa định xoay người lại thì thân hình mềm mại trẻ trung của cô liền phủ lên lưng anh.
Bộ ngực mềm mại của An Noãn như gần như xa cọ cọ ở sau lưng, An Kỳ Đông chỉ cảm thấy lưng mình có một dòng điện xẹt qua.
Chờ khi anh phản ứng lại muốn đẩy An Noãn ra thì An Noãn đã buông tay đi ra cửa.
Vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Ba ba thật nhỏ mọn, ôm một cái cũng không cho, nhanh lên nhanh lên, con sắp muộn rồi.”