Ba Của Tôi

Chương 7: Sự đụng chạm ngắn ngủi

“Noãn Noãn, xuống ăn cơm đi.”

“Dạ.”

An Noãn dọn dẹp phòng, mở cửa ra để xua tan đi mùi vị tìиɧ ɖu͙© trong phòng. Rửa mặt xong, còn chưa lau khô cô đã đi xuống tầng.

“Baba, chào buổi tối.” An Noãn vui vẻ đi vào phòng ăn ôm cổ An Kỳ Đông, thân mật cọ cọ vào ngực anh.

“Sao vậy? Hôm nay Noãn Noãn có gì vui vẻ sao?” An Kỳ Đông xoa đầu An Noãn, không bao lâu anh liền cảm thấy trước ngực ươn ướt, sự mềm mại và độ ấm của cô gái nhỏ xuyên qua lớp áo sơ mi ướt truyền đến rõ ràng.

Thân thể An Kỳ Đông bất chợt run lên rất nhẹ, môi cô vô tình hơi ngậm lấy đầṳ ѵú của anh.

“Hôm nay con và bạn đã hẹn cuối tuần này sẽ đi nấu nướng dã ngoại.”

An Noãn như có như không dùng đôi môi cọ sát đầṳ ѵú người đàn ông, cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của cơ thể anh, cô vừa chạm vào liền nhanh chóng rời khỏi.

Cô buông tay ôm cổ anh, đổi thành ôm cánh tay.

Làm nũng nói: “Baba, con muốn đi dã ngoại.”

“Đúng là nên thư giãn một chút, nhưng chuyện này không được nói với mẹ con nhé.”

“Con biết rồi, baba là tốt nhất!”

Anh nhìn thấy lông mi An Noãn còn vương nước, rung động trông thật nghịch ngợm.

Ngón tay anh có chút ngứa, muốn chạm vào những hạt nước đó.

Nhưng lại giả bộ nghiêm túc: “Lần sau rửa mặt xong nhớ phải lau khô mặt.”

Nói xong, anh đưa tay gạt đi những hạt nước còn chưa khô trên mặt An Noãn, làn da mềm mại của tuổi 18 dưới tay anh trở nên đỏ ửng.

An Kỳ Đông vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của An Noãn.

Con gái của anh thật đáng yêu.

“Kỳ Đông, anh đã bao nhiêu tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy, mặt của Noãn Noãn bị anh xoa đỏ cả rồi.” Người phụ nữ đi ra từ nhà ăn, “Đi rửa tay ăn cơm đi.”

Bà đánh gãy sự thân mật riêng tư mà An Noãn và An Kỳ Đông hiếm khi có được. Cho dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, lôi kéo tay áo anh đi đến bàn ăn.

“Ba ba, chúng ta đi ăn cơm.”

Tại phòng ăn.

“Kỳ Đông, ngày mai em phải đến thành phố A khảo sát một chuyến, sẽ vắng nhà một tuần, Noãn Noãn đã có anh rồi, anh giúp đỡ nó nhiều một chút.”

“Một đứa nhỏ thông minh hiểu chuyện như Noãn Noãn cũng không thể cần phải lo lắng nhiều, hơn nữa Noãn Noãn đã lớn rồi, em không cần quản chặt như vậy.”

“Kỳ Đông, lúc trước chúng ta đã nói qua, thành tích và việc học của Noãn Noãn là do em quản lí. Em quản nhiều năm như vậy, nuôi An Noãn thành một đứa bé thông minh lanh lợi, bây giờ anh lại nói em không nên làm vậy là sao?” Bà bị người khác chỉ trích sự giáo dục của mình có vấn đề liền mẫn cảm nổi giận nói.

“Anh biết em nuôi dạy con rất tốt, nhưng em có phần vất vả quá rồi.” Tuy rằng An Kỳ Đông cảm thấy con gái cần phải được quản nghiêm, nhưng vợ anh rõ ràng đã quá nghiêm khắc đối với An Noãn.

Lúc sinh An Noãn cũng là lúc sự nghiệp của An Kỳ Đông đang ở thời kỳ mấu chốt, không có nhiều thời gian để chăm sóc cô, chờ khi công việc của An Kỳ Đông ổn định, An Noãn cũng đã bốn, năm tuổi rồi.

Còn nhớ có lần anh ngủ trưa dậy thì trông thấy thân hình nhỏ bé của An Noãn ngồi bên bàn học, cặm cụi vừa viết bài vừa lặng lẽ khóc, bài tập đó rõ ràng vượt quá kiến thức mà mấy đứa trẻ ở tuổi đó được học.

An Kỳ Đông vô cùng đau lòng, hỏi ra mới biết mẹ con bé đã lên lịch học tập mỗi ngày cho cô, chi tiết từ lúc thức dậy cho đến lúc đi ngủ, mỗi việc nhỏ đều sắp xếp rõ ràng.

Không phải anh chưa từng nói chuyện này với vợ, nhưng mỗi lần nhắc tới, vợ luôn lấy chuyện anh bận rộn không hiểu rõ con ra, còn cô nuôi dạy con tốt như thế, vì vậy đừng nên tùy tiện bác bỏ hay nhúng tay vào cách dạy con của cô.

An Kỳ Đông quả thật bởi vì công việc nên thời gian dài xem nhẹ chuyện gia đình, mỗi lần nhắc đến đề tài này đều trong không vui, cuối cùng chẳng đạt được kết quả gì…

An Kỳ Đông không muốn cãi nhau với vợ, vậy nên chỉ có thể yêu thương An Noãn hơn một chút, nhưng anh vẫn là tổng giám đốc của một công ty lớn, công việc dày đặc, quả thật không thể có nhiều thời gian dành cho An Noãn.

Cũng may, Noãn Noãn dần lớn lên, trở thành một cô bé vừa kiên cường, độc lập lại thực dịu dàng, hiểu chuyện.