Sáng đó tôi dậy như bao ngày. Vệ sinh cá nhân xong, bước xuống nhà với bộ đồng phục.
"Cái quái gì đây?!?!"
Tôi há hốc miệng nhìn xuống dưới nhà. Sao thằng nhóc kia vẫn ở trong nhà tôi? Rồi còn có cả thằng nhóc đeo kính kia nữa. Sao lại??? Tôi quay sang nhìn kẻ duy nhất biết chuyện này
"Aniko, con dậy rồi hả? Mau lại ăn sáng đi."
Ăn thế nào khi trong nhà tôi xuất hiện thêm hai thành phần kì lạ. Thằng nhóc bị thương đầy mình kia là thằng nhóc hôm qua tôi mới cứu. Còn thằng bé kia là ai? Anh em gì với nhau à??
"Aniko, xin giới thiệu thành viên mới trong gia đình của chúng ta. Đây là Haitani Ran, và Haitani Rindou."
Ôi! Tôi xỉu ngay tại đây. Bác Yamoto đang làm cái quái gì đây? Sao lại rước hai củ nợ này về nhà? Nhà dư tiền nên kiếm chuyện làm à? Tôi quay sang nhìn bác ấy, lôi bác ấy vào trong bếp
"Bác làm vậy là sao?"
"Nhà chúng ta chỉ có cái thân già này với con. Ở chán lắm, thêm trẻ con cho thú vị."
Thú con khỉ, vị con đười ươi. Mặt tôi trông vui không?
"Với lại ở nhà có mình bác làm việc nhà, con phải cho người đến phụ chứ."
Đậu! Ai bảo bác làm việc nhà, việc nhà có người đến làm mỗi tuần mà. Ở nhà bác chỉ phụ trách trông nhà thôi. Có làm việc gì nặng nhọc đâu. Rảnh rảnh thì đi spa, mua sắm thôi. Có đυ.ng móng tay tới đồ trong nhà đâu. Đây là kiếm cớ mà.
"Con cũng đừng nghiêm khắc quá. Có em trai đời thêm vui mà."
Ờ...vui lắm. Chưa thấy vui đâu, thấy xui rồi đấy. Chưa kể đám bất lương hôm qua chạy theo thằng nhóc kia, lỡ tôi ra ngoài đường chúng dí theo tôi thì sao? Lại mang nghiệp vào mình mà. Chết thật. Cái cơ thể yếu ớt này lại mang rắc rối vào mình
Nguyên bàn ăn, tôi nhìn chằm chằm vào hai thằng nhóc ấy. Hình như cái tên Haitani này quen lắm, có nghe ở đâu rồi nhỉ?
"Chị tên là Aniko Kami, chủ nhân của căn nhà này."
Hai thằng bé đó gật đầu nhìn tôi. Cho dù có ghét thì cũng nên giới thiệu với nhau vài câu. Kiếm cơ hội rồi đuổi nó đi.
"Cảm ơn chị ngày hôm qua đã cứu em."
Nhóc tự bám theo tôi chứ tôi có ý định cứu nhóc đâu. Tôi mỉm cười hiền hậu như ông Bụt: "Không có gì."
"Aniko, nay con nghỉ ở nhà đi. Chơi với mấy em."
Ủa? Ai gảnh? Việc học ở trường quan trọng biết bao. Học là để trở thành cháu ngoan Bác Hồ, phục vụ đất nước chứ. Tôi định từ chối thì bác ấy nói câu làm tôi lặng người đi
"Bác biết hôm qua con cúp tiết đấy. Cô giáo văn có gọi điện về cho bác"
Sao bác ấy cười mà tôi cảm thấy lạnh sóng lưng vậy? Nhưng cái trường đó do tôi xây ra, thế mà nó dám đâm sau lưng tôi. Thù trường lần 1. Tôi quay sang nở nụ cười tỏa nắng
"Bác Yamoto, con sẽ ở nhà chăm sóc mấy em mà."
Bác ấy gật đầu, tôi quay sang nhìn hai ông nội kia. Chúng ngồi ăn ngon lành chưa kìa. Tôi bất lực ăn cơm chan nước mắt. Lát sau, bác Yamoto đi ra khỏi nhà
"Nè, sao hai nhóc lại ở đây?"
Chúng quay sang nhìn tôi. Ran lên tiếng: "Tại bác ấy nói rằng sẽ cho chúng em chỗ ăn, chổ ở. Nên tụi em sang đây."
Bác ấy yêu đời ghê? Nghĩ sao vậy? Tiền nuôi hai đứa này từ tài sản của tôi chứ của ai? Thế mà lại nói như thể bản thân mình nuôi hai đứa này vậy.
"Nhưng sao nhóc lại bị dí bởi mấy tên bất lương vậy?"
"Bọn chúng đánh lén em, sau khi vết thương khỏi em sẽ cùng Rin xử chúng."
Ồ...Trông chúng cũng máu mặt đấy. Nhưng mà hơi kì lạ nha...càng nói chuyện với đám này tôi còn thấy chúng quen thuộc. Nhưng quen sao thì chả biết nữa.
"Chị ơi, em muốn ăn pudding."
Rin kéo áo tôi, tôi quay sang nhìn. Pudding sao? Nhưng nhà không có pudding. Làm sao đây? Có nên nhờ người khác mua?
"Em muốn ăn loại gì? Bao nhiêu cái?"
"Loại nào cũng được ạ, chị mua nhiều nhiều xíu." Rin vui vẻ nói
Tôi mỉm cười cầm điện thoại lên.
"À, chị đừng mua cho anh Ran nha. Để anh ấy tự mua."
Ran: Mày có phải em tao?
Tôi cạn lời trước câu nói của Rin. Đây là lời mà em trai nên nói với người anh bị đánh không? Một lát sau, tôi cúp máy sau khi gọi cho người mua pudding.
"Lát nữa sẽ có pudding."
Rin hoan hô ôm lấy tôi. Trẻ con dễ dụ bằng đồ ăn nhỉ? Nói ra thì Ran với Rin cũng không xấu xa lắm. Hai đứa bé này dễ thương đấy chứ.
Chắc lúc đấy tôi không nghĩ rằng mình sẽ hối hận về sau đâu