Bắt được tên biếи ŧɦái rồi! Là một đàn anh năm ba.
Thành viên câu lạc bộ Thể thao vui mừng khôn xiết, chỉ kém chưa túm hung thủ dần cho một trận. Mọi người mở đại hội thẩm vấn ở văn phòng Hội học sinh, cùng thẩm tra tên đàn anh biếи ŧɦái này, tra hỏi anh ta vì sao lại chụp những bức ảnh khi bọn họ lúng túng nhất.
“Bởi vì các em đẹp trai lắm, anh rất muốn chụp các em.”
Đàn anh biếи ŧɦái hồng cả vành mắt, nói ra những lời khiến mọi người khó lòng tin nổi. Toàn bộ thành viên câu lạc bộ Thể thao —– Từ trước đến giờ được gọi là “Bọn cay mắt”, là chất cách ly với những từ đẹp trai, tuấn tú —— sau khi được nói là rất đẹp trai, tất cả oán hận bỗng chốc lui hết.
“Vậy sao chỉ không chụp Funabashi Hikari? – Mọi người cùng hỏi ra tiếng lòng của mình.
Lời đàn anh nói ra còn mạnh bạo hơn nữa:
“Bởi vì Funabashi Hikari xấu lắm, chụp tốn phim.”
Câu này nói ra khiến thành viên câu lạc bộ Thể thao tươi như hoa xuân, lập tức xưng anh gọi em với anh ta, cũng vừa nói vừa cười, thậm chí có vài người bắt đầu nghe theo yêu cầu của đàn anh, bày ra tư thế buồn cười để anh ta chụp được những bức ảnh hài lòng nhất. Ai bảo bình thường ai ai cũng nói dung mạo của Funabashi Hikari đẹp hơn bọn họ cơ chứ? Hiện tại rốt cuộc cũng có một người có mắt nói dung mạo của bọn họ dễ nhìn hơn Funabashi Hikari!
Funabashi Hikari không thể làm gì, nhưng giờ anh đang trong thời kỳ ngọt ngào với Takeda Keita, bình luận của người khác đối với anh mà nói thì cũng không quan trọng, dù sao đàn ông cũng không dựa vào bề ngoài.
Sau sự kiện đó, đàn anh còn đi ăn mì ở quán mì với mọi người trong câu lạc bộ, Funabashi Hikari bảo mọi người mình có việc không đi bởi vì Takeda Keita đang đợi anh.
“Hikari!”
Funabashi Hikari vòng đến phòng để đồ tìm Takeda. Đa số học sinh đã về hết, nơi phòng để đồ càng vắng vẻ hơn, anh đặt một nụ hôn lên môi Takeda, nhẹ giọng kể lại chuyện ban nãy.
“Tìm ra đàn anh chụp trộm rồi, kết quả bọn họ cũng rất vui vì đàn anh nói do bọn họ đẹp trai quá nên mới chụp trộm bọn họ. Những người này nghe xong vui muốn xỉu luôn! Còn anh không bị chụp trộm bởi vì anh xấu quá.”
Nghe kết luận xong, Takeda Keita ôm bụng cười ngang ngửa nói:
“Mới là lạ í, Hikari nào xấu đâu, Hikari đẹp trai lắm á!”
“Còn cười à? Anh đẹp trai bao nhiêu hả, nói anh nghe xem nào!” – Funabashi Hikari nói, một tay tóm lấy bụng Takeda Keita, cào liên tục khiến Takeda Keita cười không ngừng được, suýt ngã ra sàn.
“Anh không đẹp trai, anh xấu trai lắm, được chưa? Đừng cù, đừng cù em nữa!” – Takeda Keita cười không thở nổi, đã nửa quỳ trên sàn.
Funabashi Hikari kéo mắt cá chân cậu, thuận thế đè cậu lại. Ý cười đã trở thành kí©ɧ ŧìиɧ, anh liếʍ môi Takeda Keita, cho cậu một nụ hôn sâu, lại như kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn lên hàm răng cậu.
“Không, không muốn, Hikari, sẽ bị nhìn thấy…” – Takeda Keita thở dốc nhẹ giọng nói, càng khiến hai người kích động hơn.
“Không đâu, mọi người về nhà hết rồi, không thì đến phòng nghỉ của câu lạc bộ Bóng rổ đi.”
Kéo Takeda Keita bước nhanh về phía phòng nghỉ của câu lạc bộ Bóng rổ, Funabashi Hikari hôn lên môi Keita lần nữa. Takeda Keita “ưm” lên, vốn chán ghét những nụ hôn ướt dính này nhưng giờ đây khi Funabashi Hikari hôn cậu khiến cơ thể cậu nóng lên, tiểu huyệt mặt sau cũng co rút.
Kiểu thân thể rất thích hợp để đàn ông ve vuốt này sau khi gặp phải Funabashi Hikari mới trở nên như vậy.
“A! Hikari, không muốn, không muốn đâu… em bắn ra mất…”
“Keita thật nhạy cảm, cắn chỗ này thì có cảm giác sao?”
Funabashi Hikari vốn chỉ thích ngực bự giờ đang liếʍ cắn bờ ngực phẳng của con trai nhưng lại cảm thấy tìиɧ ɖu͙© tăng đến mức tối đa. Nửa người dưới của anh căng lên trong quần, căng đến mức anh cảm thấy muốn rách cả quần.
Cúc áo của Takeda Keita bị tháo ra, sau đó anh mυ'ŧ lấy đầu nhũ của cậu, mỗi lần mυ'ŧ là một lần nghe thấy tiếng thở yêu kiều của cậu.
“Còn không phải… phải anh hại em à, do anh khiến thân thể của em thành thế này đấy…”
Lời oán hận ngọt ngào của Takeda Keita khiến máu nóng của Funabashi Hikari tràn lên đầu. Đương nhiên là do anh hại chứ ai, anh cũng không cho phép người khác hại Keita! Kiểu oán giận này của Keita khiến anh vô cùng mừng rỡ, cũng khiến anh vênh váo kiêu ngạo.
Anh cởϊ qυầи của Keita ra, cởi cả qυầи ɭóŧ luôn. Ngón tay đưa vào đoá hoa kín chỗ sâu, tiểu huyệt lập tức tham lam giữ lại, bên trong cũng nóng ướt vô cùng.
Ngay trên bàn phòng nghỉ, hai tay anh nâng cặp mông trắng mịn của Keita lên, hít sâu một cái tiến vào nơi mềm ướt đấy. Bên trong ngậm thật chặt, sướиɠ đến mức suýt nữa anh choáng váng.
“A a… Hikari, tê quá à!”
Đầu nhũ dựng cao bởi vì động tác nên thô lỗ ma sát trên mặt bàn. Chỉ bị Funabashi Hikari tiến vào thôi mà nửa người trên của Takeda Keita đã không còn chút sức nào, hai tay không đỡ được mình, chỉ có thể ngả mặt xuống bàn rêи ɾỉ. Khi Funabashi Hikari rút ra rồi đâm vào, chân bàn phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’, môi Takeda Keita cũng không thể nhịn được tràn ra nước miếng, chảy lên mặt bàn.
Biểu tình ngây ngốc này chắc chắn cực kỳ dâʍ đãиɠ, nhưng Takeda Keita không thể phủ nhận, từ lần đầu đi khách sạn với Funabashi Hikari, mỗi lần cậu cao trào sẽ kéo dài rất lâu; sau này thậm chí có một lần còn rất mất mặt do lúc bị Hikari tiến vào từ phía sau thì phía trước đã bắn ra rồi.
Sao có thể chỉ dựa vào mặt sau, chỉ bị nơi nam tính của Hikari tiến vào thôi đã cao trào chứ? Rõ ràng là chuyện rất đau đớn mà. Chắc chắn do Hikari cực kỳ dịu dàng, sẽ cẩn thận dùng ngón tay xoa bóp cho đến tận khi cậu không nhịn được nữa mới tiến vào nên mới không đau chút nào, chỉ có cảm giác tê dại thôi.
Ở mặt này Funabashi Hikari cực kỳ săn sóc, có lẽ do cậu từng nói lần đầu tiên hai người làm, hôm sau rất đau khiến cậu chịu không nổi nên Hikari mới ghi nhớ trong lòng.
“Keira, em ướt và mềm quá, cứ hút chặt anh thôi…”
Xung kích từ nửa người dướt truyền đến càng mạnh thì Funabashi Hikari đâm rút càng mạnh mẽ hơn. Chuyện tình ái gần đây, Funabashi Hikari luôn đòi hỏi rất nhiều lần, thậm chí Takeda Keita còn cảm thấy cơ thể này của cậu hình như chỉ chạm vào Funabashi Hikari là sẽ nóng lên, sau đó hậu huyệt sẽ trở nên ướŧ áŧ, chỉ vì nghênh đón Hikari mạnh mẽ đâm vào.
“A a… Hikari…”
Funabashi Hikari đâm thêm lần nữa, đi vào nơi rất sâu. Takeda Keita ngửa đầu sung sướиɠ kêu, đầu nhũ ma sát trên mặt bàn đã trở nên hơi đau, nơi ướt dính do mồ hôi và dịch phát ra tiếng nước khó chịu. Khi hai thân thể đυ.ng vào nhau sẽ vang lên tiếng ‘bạch bạch’ ngượng ngùng.
Funabashi Hikari gầm nhẹ một tiếng, Takeda Keita để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt bàn, lần giao hoan này mới kết thúc.
“Ghét anh, ghét anh, ghét anh nhất, Hikari cứ phát tình lung tung quài.”
Bởi vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình làm ướt mặt bàn nên Takeda Keita cảm thấy ngượng chết đi được.
Tay chân cậu như nhũn ra —– Tình huống bị Funabashi Hikari làm đến mềm người lần đây xảy ra càng nhiều. Bây giờ Funabashi Hikari rất ít khi nói chuyện với cậu, toàn bắt đầu làʍ t̠ìиɦ luôn khiến cậu cũng bắt đầu nghi ngờ Funabashi Hikari chỉ muốn thân thể đã bị huấn luyện tốt của cậu mà thôi.
“Ai bảo Keita đáng yêu quá, khiến anh choáng váng ngay tức khắc cơ chứ.”
Funabashi Hikari đỡ cậu ngồi lên ghế, cầm lấy khăn ước lau đi vết bẩn trên mặt bàn. Takeda Keita mắc cỡ không dám nhìn cảnh tượng này, cứ như còn thấy cảnh mình quỳ nằm trên mặt bàn, bị Funabashi Hikari yêu đến mức không ngừng rêи ɾỉ, dâʍ ɭσạи vặn vẹo eo mông vậy.
“Anh vốn là quỷ háo sắc, đồ da^ʍ dê!” – Cầm lấy hộp giấy lau bên cạnh, Takeda Keita nổi tính thiếu gia, ném lên đầu Funabashi Hikari. Trước đó còn có thể săn sóc thân thể bị bệnh của Funabashi Hikari, nhưng giờ giận quá, tính thiếu gia cũng không nhịn nổi nữa.
“Đau lắm đấy! Ban nãy không phải em cũng sướиɠ lắm à?” – Funabashi Hikari bị đánh đau, quay người, cũng không vui hỏi nhỏ.
“Anh nói gì hả? Tên quý háo sắc khốn nạn này, chỗ này ướt hết rồi đây này, khó chịu chết được.”
Takeda Keita dùng giấy vệ sinh lau sạch hai mông. Funabashi Hikari nuốt ngụm nước bọt đến gần, dưới quần lại căng lên. Takeda Keita còn chưa kịp mắng anh, thì anh đã tìm đến giữa hai chân cậu, ngón tay phải cắm vào, chất lỏng từ cuộc vui vừa nãy vẫn còn lưu lại, lập tức khiến Keita mẫn cảm đến mức cong chân.
“Hikari, không được, không được, ban nãy đã làm rồi!”
Funabashi Hikari hôn lên đôi môi từ chối của Takeda Keita, thêm một ngón tay quấy phá quả nhiên lập tức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của Keita, cảm giác được bên trong cậu ngọt ngào co rút.
Bọn họ làm thêm một lần nữa. Sau khi làm xong, Takeda Keita cơ hồ không đi nổi nữa, tức giận mắng Funabashi Hikari một trận to. Funabashi Hikari không thể làm gì khác hơn là cõng cậu về nhà, mỗi bước đi lại bị Keita gõ đầu một cái.
“Anh đúng là đồ da^ʍ dê mà, cứ như chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là sao hả?” – Chịu bị đánh hơi đau, Funabashi Hikari hỏi lại.
Takeda Keita lời vừa tới miệng nhưng không nói ra, cậu quay mặt sang một phía, trong lòng lại đau nhoi nhói.
Cứ như Funabashi Hikari chỉ muốn thân thể của cậu thôi vậy.
Đã lâu rồi anh không nói thích cậu, cũng rất lâu chưa ra ngoài chơi với cậu, hai người gặp mặt là lại bắt đầu làʍ t̠ìиɦ. Không phải Funabashi Hikari gặp cậu chỉ để làʍ t̠ìиɦ thôi đâu nhỉ? Như những người đàn ông khác, cũng mơ ước thân thể non mềm trắng mịn như nữ sinh của cậu.
“Hikari, anh có thích em không?”
Funabashi Hikari nhíu chặt mày, không trả lời vấn đề này. Rõ ràng hai người vừa trải qua thời gian làʍ t̠ìиɦ nóng bỏng, Funabashi Hikari lại yên lặng. Mà ánh trăng chiếu lên sự yên lặng của anh khiến Takeda Keita đau lòng.
“Đừng hỏi mấy chuyện ngốc nghếch!”
Cuối cùng Funabashi Hikari ném ra cái đáp án chẳng phải đáp án này, không trả lời thích, cũng không nói không thích. Đây là một đáp án rất xảo quyệt, cũng là câu trả lời khiến người ta cực kỳ bất an.
“Phụt, há há há há…” – Thành viên câu lạc bộ Bóng chày là người bật cười đầu tiên.
“Takeda, cái này buồn cười quá, buồn cười chết được!” – Hội phó câu lạc bộ Tennis cũng ôm bụng cười to.
“Không ngờ dung mạo em đáng yêu vậy nhưng lại hài hước thế!” – Hội phó câu lạc bộ Bóng đá giơ ngón cái với cậu, cười sắp ngã ngửa.
Các thành viên khác của câu lạc bộ Thể thao có người đã cười lăn ra đất, đặc biệt là hội phó câu lạc bộ Sumo, dáng vẻ như quả bóng lăn trên đất vậy.
“Xin người, Funabashi Hikari bệnh á?”
“Tui tin người trên thế giới này mắc dịch chết hết thì Funabashi Hikari cũng không mắc bệnh. Tên kia vốn là tên nhà giàu mới nổi không thể đánh gục, hồi trước có bao nhiêu tên khốn của nhóm quý công tử gây sự với nó, một ánh mắt của nó thôi đã khiến mấy tên đáng ghét kia sợ đái ra quần rồi.”
“Cái gì? Tháng trước nó nằm một ngày trong phòng y tế á? Bị cảm thôi mà, chắc chắn nó muốn trốn tiết nên mới không đi học, nó lười thôi.”
“Huống hồ lần trường kiểm tra sức khoẻ trước, tui còn xem kết quả của nó, tất cả đều bình thường, ngay cả cô giáo kiểm tra cũng chảy nước miếng với thể trạng của nó.”
“Đúng rồi, nó quá bình thường luôn ấy. Lần trước lúc đi cửa hàng CD thuê phim tui còn thấy Funabashi Hikari thuê một đống phim 18+ ngực bự. Nó còn mặc đồng phục đi thuê, một đống luôn đấy, nhân viên cửa hàng còn tưởng nó là biếи ŧɦái, nó vốn cuồng ngực bự mà.”
“Nhưng mà nó cũng dũng cảm ghê đấy, mặc đồng phục đi thuê, chuyện này tui không làm được.”
“Chờ chút, nói đến Funabashi Hikari thì tui mới nghĩ ra, tên kia nào có thuê phim 18+ ngực bự đâu, nó thuê phim gay đó ô kê? Hơn nữa vai chính…” – Thành viên câu lạc bộ Bóng cửa nhớ lại chuyện mình thấy – “Vai chính kia giống Takeda lắm luôn ấy.”
“Takeda, em phải cẩn thận đó, Funabashi Hikari biếи ŧɦái lắm, nói không chừng sẽ áp tình tiết trên phim lên người em đấy. Nó cực kỳ thích nam diễn viên kia, lần trước còn đứng xem một lúc lâu trước tờ áp-phích mới, tui đi cùng nó, thực sự ngại chết đi được.”
Nói đến phim con heo, mấy tên nam sinh còn đang thời sung sức này bắt đầu cậu một câu anh một lời thảo luận với nhau. Sắc mặt Takeda Keita tái dần, đến lúc sau đã sụp đổ luôn.
Không ai biết bọn họ đang hẹn hò, mà thời gian bọn họ hẹn hò cũng rất ngắn ngủi. Từ lúc hai người bắt đầu hẹn hò đến này thì đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nhau, gần đây thì ngoại trừ quan hệ tìиɧ ɖu͙© ra chẳng có cái gì cả.
Sau khi cậu tan học, chờ Funabashi Hikari sinh hoạt câu lạc bộ xong, hẹn đợi anh ở cổng.
“Keita, xin lỗi, hôm nay hơi muộn.” – Funabashi Hikari thay quần áo, mặt mày xán lạn đi đến cạnh cậu.
“Anh khám bệnh ở bệnh viện nào? Anh khám khoa nào? Bác sĩ nào khám?” – Takeda hỏi liên tục một đống câu hỏi như bắn bong bóng.
Sắc mặt Funabashi Hikari lập tức trở nên buồn bã. Anh không trả lời, bởi vì anh không có đáp án.
Yên lặng, tức là nói dối!
Takeda Keita tát anh một cái:
“Anh vẫn luôn gạt tôi! Mấy cái này, tôi vừa đi mua, anh thích nam diễn viên này đúng không?”
Takeda ném bốn, năm bộ phim 18+ lên mặt anh. Cậu vừa cầm máy chiếu phim cỡ nhỏ xem một bộ, diễn viên trong phim quả thực có hơi giống cậu, Funabashi Hikari vốn dùng cậu để phát tiết tính dục thôi!
“Keita, em nghe anh giải thích…” – Linh cảm bất an gần đây rốt cục bùng nổ vào thời điểm này.
“Giải thích cái gì? Giải thích anh vốn không bị bệnh, chỉ muốn lên giường với tôi hay gì? Anh là người hạ lưu nhất, là tên nhà giàu mới nổi vô đạo đức nhất, sao tôi có thể ở bên tên lừa đảo như anh cơ chứ! Anh là tên khốn, cả đời tôi cũng không tha thứ cho anh!”
Câu “nhà giàu mới nổi” đâm vào trái tim của Funabashi Hikari. Nhà giàu mới nổi thì sao? Nhóm quý công tử bọn họ trừ có tiền có thế, may mắn sinh trong gia tộc giàu có ra thì có năng lực gì hơn anh? Hội trưởng hội học sinh Kitaoji Toji tán thưởng anh chẳng phải vì năng lực của anh là thực lực chân chính ư!
Sao anh cứ luôn bị dán lên những cái nhãn thấp kém hơn này? Như là chỉ cần là nhà giàu mới nổi, sẽ không xứng đứng bên cạnh cậu, cũng không xứng được hẹn hò với cậu.
Cơn giận dồn lên não, tức run cả người, khuôn mặt vặn vẹo. Từ khi bắt đầu hẹn hò đến nay —– không, nên nói từ khi anh bắt đầu chú ý đến Takeda Keita, ánh mắt nhìn thứ thấp kém của Takeda trước giờ chưa từng biến mất.
Hai người vừa bắt đầu tuy rằng có hấp dẫn lẫn nhau, nhưng mãi vẫn không tiến thêm một bước chẳng qua bởi vì Takeda Keita ghét bỏ anh là nhà giàu mới nổi đó thôi, mãi đến tận khi cậu nghĩ anh sắp chết rồi, hai người mới qua lại với nhau.
“Đúng, tôi là nhà giàu mới nổi, em xem thường nhìn tôi, xem thường việc đi cùng với tôi, ngay cả hẹn hò cũng phải lén lén lút lút chờ đến khi toàn trường không còn ai mới gặp tôi; dù có đi hẹn hò chỉ toàn chọn những nơi hẻo lánh, lúc vắng người, luôn sợ người khác nhìn thấy tôi ở bên em thì cười em!”
Khuôn mặt Takeda Keita đỏ lên. Cậu là tinh anh của nhóm quý công tử, không nói đến trong trường có rất nhiều người thầm mến cậu, ngoài trường cũng rất nhiều người chặn đường cậu tỏ tình. Cả đời này cậu cũng không thể nào tưởng tượng được mình sẽ qua lại với đám nhà giàu mới nổi thấp kém, nếu không vì tên nhà giàu mới nổi này lừa dối cậu thì sao cậu có thể đưa ra lựa chọn ngu ngốc nhất từ khi sinh ra đến nay chứ!
“Sao anh không nghĩ thử xem vì sao tôi lại phải lén lén lút lút đi? Đó là vì anh vốn không xứng với tôi! Nếu tôi không bị anh lừa, nghe nói anh sắp chết rồi, sao tôi có thể…”
Mặt Funabashi Hikari hiện lên sự nguy hiểm. Trái tim anh chia năm xẻ bảy nhưng trên mặt anh không biểu hiện ra. Không cần thiết để Takeda biết những câu nói này khiến anh đau lòng đến nhường nào, bởi vì đau lòng quá, anh bắt đầu trào phúng đoạn tình cảm với Keita này.
“Em nói sao em có thể hẹn hò với tôi nhưng chúng ta đây gọi là hẹn hò à? Che che giấu giấu, ngay cả bạn thân ở câu lạc bộ Thể thao cũng không thể nói cho họ biết chúng ta đang hẹn hò! Vậy vốn nào phải hẹn hò, chúng ta chỉ là bạn giường mà thôi!”
“Ai là bạn giường của anh, không biết xấu hổ!” – Mặt Takeda Keita đỏ lên vì giận dữ. Sao Funabashi Hikari lại dám nói thế cơ chứ! – “Anh chỉ muốn phát tiết du͙© vọиɠ trên người tôi thôi! Anh thích nam diễn viên hạ lưu kia, cái tên rác rưởi chỉ cần cho tiền thì sẽ cho người ta đè kia kìa.”
Funabashi Hikari gào thét:
“Tôi thích thì sao chứ! Em quản được à? Dù sao thì tôi cũng nào xứng với em đâu? Nhưng mà trước khi nói người khác, em hãy nhìn lại mình đi kìa! Em cũng thích làʍ t̠ìиɦ với con trai còn gì? Biết bao lần tôi vừa đi vào em đã cao trào, người bình thường nào ai như vậy! Thể chất em vốn dâʍ đãиɠ, nói không chừng mấy lần tôi cứu em vốn là chính em muốn mấy người kia cưỡиɠ ɧϊếp em thì có!” – Anh càng nói càng khó nghe – “Xin lỗi, tôi không nên phá hỏng chuyện tốt của em!”
Takeda Keita vừa giận dữ vừa xấu hổ, tức suýt khóc. Sao anh có thể nói cậu như thế cơ chứ? Cậu nhạy cảm bởi vì người đó là Funabashi Hikari mà! Takeda Keita chửi ầm lên, đến đây hai người trở mặt hoàn toàn.
“Hạ lưu! Chỉ có loại nhà giàu mới nổi hạ đẳng như anh mới có thể nói ra những lời hạ lưu như thế!”
Cậu hung hăng đánh Funabashi Hikari một cú, đánh Funabashi Hikari lung lay, đánh liên tiếp vài cú vừa độc ác vừa mạnh. Funabashi Hikari giơ nắm đấm lên, muốn phản kích, nhưng nhìn thấy đôi mắt ngậm nước của Takeda Keita, làm sao cũng không hạ tay được.
Do anh tự nói với Takeda mình mắc bệnh nan y. Takeda đúng là có quyền nói anh lừa cậu, dù cho là trời xui đất khiến thuận tiện nói một câu, nhưng dù sao ban nãy anh cũng không nên nói Takeda khó nghe như thế, chính mình thực sự giận đến mức không biết lựa lời.
Đánh hết sức rồi, Takeda Keita cố gắng đá cho anh một cú rồi khóc lóc chạy đi. Funabashi Hikari ngốc đứng tại chỗ, tiếng ‘tí tách’ vang lên, anh lau mặt mới biết mình bị Takeda đánh chảy máu mũi.
Anh cố gắng lau đi, không cảm thấy thân thể đau đớn, chỉ thấy thanh âm lạnh lẽo truyền đến từ trong lòng, còn có câu “nhà giàu mới nổi” hình dung cả người anh cứ không ngừng đảo quanh trong đầu kia.
Cứ như ngoài thân phận này ra, Funabashi Hikari anh đây cũng không có ưu điểm hay có gì hay hết, câu nhà giàu mới nổi này thôi là có thể bỏ qua hết tất cả những gì anh có.
“Này, nhóc Hikari, cậu sao thế? Nhìn như sắp chết vậy, có nữ sinh nào tỏ tình với cậu à? Còn là kiểu nữ sinh cực kỳ đẹp đẽ ấy?” – Kitaoji Toji trêu chọc anh lúc cùng rời khỏi văn phòng Hội học sinh, không chờ anh trả lời đã bước vào phòng học của mình trước.
Sáng sớm đã bị nữ sinh kia chặn ở cổng trường, không biết có bao nhiêu người đã thấy cô ấy tỏ tình với anh mà đến cả Kitaoji Toji cũng biết rồi.
Lần anh và Takeda Keita cãi nhau kia đã qua bao lâu rồi, Funabashi Hikari cũng không nhớ rõ nữa. Từ lần trở mặt đó, bọn họ chính thức chia tay. Lúc Takeda Keita đi ngang qua anh dù nhìn cũng không nhìn anh một cái, đương nhiên anh cũng chỉ nhìn thẳng phía trước mà thôi, không đời nào nhìn cậu.
Anh là nam tử hán cầm được buông được! Chỉ cần qua cửa ải này, anh hẳn có thể tiếp tục hẹn hò với nữ sinh. Funabashi Hikari cứ nghi ngờ tính hướng của mình vốn không phải thích nam sinh, trước đây anh từng thử hôn Kitaoji Toji, kết quả muốn ói chết đi được, còn thiếu chút nữa xen vào tình cảm của Kitaoji Toji và bạn nối khố Morizono Masato của anh ta. Xem ra anh thực sự không thích con trai, chỉ vừa khéo bị mê mẩn nhóc đậu hũ non kia mà thôi.
Sau khi tan học, Funabashi Hikari đi thẳng về phòng học của mình, chuyện anh được nữ sinh tỏ tình đã truyền khắp các câu lạc bộ Thể thao lớn, những tên nam sinh cay mắt này ai cũng chặn anh giữa đường.
“Funabashi Hikari, đừng tưởng rằng đẹp trai hơn tụi tui chút xíu thì kiêu ngạo nhá!” – Hội phó câu lạc bộ Tennis gào thét, còn ra vẻ muốn đánh anh.
“Nữ sinh tỏ tình thì sao chứ? Dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ chia tay với ông thôi!” – Lời nguyền rủa của hội phó câu lạc bộ Quyền anh không chỉ trong lời nói mà còn trong ánh mắt tràn ngập hận thù của cậu ta.
“Cô ấy gầy thế, nhìn như dân tị nạn! Người thì ai cũng thích đầy đặn, đầy đặn vạn tuế!” – Thành viên câu lạc bộ Sumo bị đả kích nói năng lộn xộn.
Hội phó câu lạc bộ Bóng đá vốn phải buông lời cay đắng, nói rồi rớt nước mắt:
“Mẹ kiếp, hoa khôi trường nữ sinh Suzuran tỏ tình với ông á? Rốt cuộc tôi kém ông chỗ nào? Vì sao người ta không tỏ tình với tôi cơ chứ…”
“Huhuhu, ngực bự đó, ngực cô ấy bự lắm! Chắc chắn đến cỡ F luôn! Cô ấy đáng yêu cực, tên biếи ŧɦái thích xem phim 18+ Funabashi Hikari cậu nào có xứng với cô ấy!” – Thành viên câu lạc bộ Bóng cửa cũng kêu trời kêu đất.
“Sau khi hẹn hò, tối đến nhà cô ấy, chắc chắn nó sẽ thò cái bàn tay ma quỷ đến ngực cô ấy, bắt đầu xoa ngực cỡ F của cô ấy… Funabashi Hikari, cầm thú, ông đúng là cầm thú!” – Thành viên câu lạc bộ Golf cũng khóc. Nói người khác là cầm thú, nhưng chính ảo tưởng của cậu ta càng 18+ hơn, xem ra người biếи ŧɦái nhất chính là cậu ta.
“Các ông thôi đi được không? Chỉ là một người đến tỏ tình thôi mà, làm như nữ sinh trên khắp thế giới này tỏ tình với tôi không bằng.” – Funabashi Hikari không chịu nổi bọn họ kêu gào.
Còn chưa nói hết, quản lý nữ của câu lạc bộ Tennis đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói với Funabashi Hikari:
“Đàn anh, xin hỏi anh có rảnh không ạ?”
Thành viên của các câu lạc bộ Thể thao trợn to mắt.
Mà đó chỉ là bắt đầu thôi. Buổi chiều, tỏ tình lúc tan học lũ lượt kéo đến, trong tủ giày của Funabashi Hikari chất đầy thư tình. Vốn những nữ sinh kia chỉ quan sát mà thôi, bởi vì Funabashi Hikari nhìn rất có khí thế phái nam, dáng vẻ không giống muốn hẹn hò lắm, các cô sợ mình bị từ chối, bởi vậy không muốn tỏ tình. Nhưng hôm nay cơ hội tỏ tình đầu tiên bị nữ sinh trường Suzuran cướp mất, nữ sinh Học viện Sakura sao có thể để nữ sinh trường khác cướp Funabashi Hikari đi! Vậy nên những nữ sinh này ai cũng cố hết sức mình!
“Không, không có thiên lý, thiên lý nơi đâu!” – Thành viên câu lạc bộ Thể thao khóc bay màu vì mình không có duyên với nữ sinh, còn vừa khóc vừa kêu không có thiên lý.
“Ai ai ngực cũng rất bự đó, đặc biệt là đàn chị Eri, ngực của chị ấy đẹp nhất.”
“Tại sao quản lý câu lạc bộ tui không tỏ tình với tui mà lại tỏ tình với ông chứ? Chắc chắn cậu ấy không biết bộ mặt thật cầm thú của ông.”
“Cô bé trong câu lạc bộ tui cũng vậy! Rõ ràng bình thường tui chăm sóc bé ấy thế, sao bé ấy lại thích ông cơ chứ?”
Nhưng lời kêu gào này khiến Funabashi Hikari phiền chết đi được, anh thẳng thắn than:
“Xin người, mấy ông đều là nhóm quý công tử, nào phải nhà giàu mới nổi như tôi! Chỉ cách thân phận này thôi, các ông đã hạnh phúc hơn tôi rồi.”
Lời vừa nói ra, những thành viên câu lạc bộ Thể thao đang ăn năn hối hận kia ai ai cũng cứng lại. Hội phó câu lạc bộ Tennis làm khó anh đầu tiên, đấm cho anh một cú.
“Có cái quần què! Chuyện này liên quan gì đến nhóm quý công tử và nhóm nhà giàu mới nổi? Funabashi Hikari, ông tỉnh táo đầu óc chút, trước giờ tụi tôi nào có để chuyện này trong lòng đâu! Kết bạn với ông vì tin tưởng và quý mến chính ông, chúng tôi chỉ thấy mình không có duyên với nữ sinh như ông mà thôi, ông nhìn cho rõ đi!”
“Đúng vậy, ông là nhà giàu mới nổi thì sao chứ? Hôm nay ông không nói, tôi còn không nhớ ra.”
“Ông có phải đàn ông không thế? Sao còn nghĩ mấy chuyện vô dụng yếu đuối thế này. Tụi tôi là bạn ông, không phải những tên khốn nạn thượng đẳng của nhóm quý công tử kia, ông nói thế này là đang xem nhẹ tình bạn của chúng ta, càng xem nhẹ phẩm chất của tụi tôi đấy!”
“Đúng thế, Funabashi Hikari, ông hơi quá đáng rồi đấy! Đừng tưởng rằng mình đẹp trai, có bạn nữ tỏ tình là có thể nói chuyện kiểu này với tụi tôi!”
Ông một quyền, tôi một cước, còn có người oán hận duyên nữ sinh của anh, nhân tiện đá thêm vài cái. Funabashi Hikari đau đến cúi người, nhưng không nhịn nổi, viền mắt hồng lên.
Những người này tuy rằng đều thuộc nhóm quý công tử, nhưng tình bạn dành cho anh thực sự không lời nào tả hết, Funabashi Hikari cực kỳ cảm động. Là đàn ông thì chắc chắn không thể để mất những người bạn này!
“Chúng ta tổ chức đại hội giao lưu đi.”
“Ồ?” – Các nam sinh của câu lạc bộ Thể thao hít vào một hơi.
Funabashi Hikari đứng lên:
“Tôi làm chủ trì! Tôi sẽ giúp tất cả các ông tìm được bạn gái, thậm chí cỡ ngực F mới được! Vậy đã đủ chí cốt chưa!”
Tất cả mọi người ở đây hoan hô lên, tiếng “Tui tham gia” vang tận trời xanh.
Tin “Funabashi Hikari là đàn ông đích thực” lan truyền nhanh chóng, danh dự của anh trong khuôn viên trường càng tăng cao.
-END-