Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 60

Khai giảng 2

Lần đầu trong đời Lệ Nam gặp một người như vậy, huống chi là Ngôn Hành Yến chỉ quen lăn lộn với quỷ quái hiếm khi giao thiệp cùng vật sống.

Thiếu nữ trầm mặc ít nói tự bế trước mặt mọi người phô bày chứng bệnh sợ giao tiếp thời kỳ cuối, hai chàng trai mười tám tuổi hoàn toàn bó tay với trường hợp này. Phong Ly dựa vào vẻ ngoài vô hại của mình nhảy vào trong lòng Chu Nhạc Nghiên nhưng cũng chỉ nhận được một tiếng kinh hô của thiếu nữa và hai cái vuốt ve nhẹ nhàng, Chu Nhạc Nghiên vẫn câm như hến, cứ như lưỡi bị xẻo đi mất rồi.

Lệ Nam thật sự lo ngại nếu mình đứng gần Chu Nhạc Nghiên trong phạm vi 1m có khi cô nàng xỉu luôn, hắn không thể làm gì khác hơn là săn sóc đi bộ với Ngôn Hành Yến, thúc giục Chu Nhạc Nghiên mau lên, hai người một đường ngươi truy ta đuổi kéo dài khoảng cách hộ tống Chu Nhạc Nghiên lên xe từ xa.

Đưa mắt nhìn bác tài đạp chân ga phóng nhanh như chớp, ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Lệ Nam vui sướиɠ quay người hỏi: "Giờ về thế nào? Hay đi tàu điện ngầm?"

"Không thì chúng ta đi bộ về."

"... Cũng được."

Trước khi vào học Lệ Nam còn khờ dại muốn mua mấy cái chậu nhựa mang vào ký túc xá đại học, vất vả chọn xong hắn mới nhớ ra nhà họ Ngôn tài đại khí thô sẽ để Ngôn Hành Yến phải ở trong ký túc xá ư?

Quả nhiên nhà họ Ngôn nào đó đã mua một căn chung cư hai phòng trong một khu dân cư xa xỉ cách trường học một con phố, phòng 201 ở bên trái là của Ngôn Hành Thiện, 202 bên phải dành cho Ngôn Hành Yến, Lệ Nam làm Ngôn Lệ thị cũng được ké một căn phòng ngủ.

Nhà mới gần phố đi bộ dẫn thẳng đến phố ăn vặt, rất thuận tiện, nhưng vì con đường là trung tâm của cả khu nên rất yên tĩnh, Lệ Nam vô cùng vừa lòng. Còn Ngôn Hành Yến chỉ có một đánh giá duy nhất với căn nhà: Rất sạch sẽ.

Lệ Nam đã không còn muốn hỏi sạch cái gì.

Trên đường về nhà vì lúc tối nói chuyện nhiều nên miệng có hơi khô, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến quyết định đi mua trà sữa uống, đương nhiên Phong Ly giơ cả bốn chân lên tán thành, còn đòi cả kem phô mai.

Trong lúc xếp hàng Lệ Nam bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, mở ra xem, phát hiện thế mà lại là cô gái tự bế Chu Nhạc Nghiên.

Là Tiểu Nhạc đây: Xin xin xin lỗi!! QAQ, tớ không cố ý đâu, khi đối mặt với người khác tớ thật sự không nói nổi một câu.

Là Tiểu Nhạc đây: Anh Nam, tớ sai rồi, đừng giận nha...

Ánh mắt Ngôn Hành Yến vững vàng dừng lại trên hai chữ "anh Nam" chướng mắt, y chọc ống hút vào cốc trà sữa, hung dữ hút sạch lớp kem tươi vị dưa hấu, "Hừ, không biết còn tưởng tâm thần phân liệt."

Tôi rất Nam: Không giận, nhưng anh Yến...

Là Tiểu Nhạc đây: Anh! Yến! Xin! Lỗi!

Tôi rất Nam: Anh Yến cũng không giận đâu

Là Tiểu Nhạc đây: Hự

Lệ Nam nhịn không được bật cười trước lịch sử trò chuyện, hắn giơ điện thoại di động về phía Ngôn Hành Yến, "Được rồi, cũng gọi cậu là anh rồi đấy, cậu giận dỗi gì với một cô gái nhỏ chứ."

Ngôn Hành Yến cướp lấy điện thoại di động vừa đánh chữ vừa nhai đá rôm rốp, trong lòng oán thầm cậu thì biết cái gì.

Tôi rất Nam: Cậu thế này làm sao ở chung với bạn cùng lớp?

Là Tiểu Nhạc đây: Tớ ở bên ngoài trường, một mình thuê một phòng...

Tôi rất Nam: Bình thường đi học cậu còn có thể tránh, cuối tuần tổ chức hoạt động thì sao? Hoạt động tập thể sau này thế nào?

Là Tiểu Nhạc đây: Cố gắng hết sức xin nghỉ QAQ có thể tránh liền tránh

Tôi rất Nam: Trâu bò đấy

"Cậu nói xem, cô ấy như vậy làm sao có bạn trai được đây?" Lệ Nam đặt cằm lên vai Ngôn Hành Yến, chậm rãi uống phô mai xanh, không ngờ Ngôn Hành Yến nghe được câu này lại như con mèo xù lông, y nhanh chóng quay người lại đè Lệ Nam lên cánh cửa cửa một cửa hàng đã đóng, hung hăng chất vấn: "Mắc mớ gì tới cậu, cần cậu quan tâm à?"

Lệ Nam: "..."

Lệ Nam bất đắc dĩ dùng tay tách Ngôn Hành Yến ra nửa mét, "Ngôn Hành Yến tiểu ca ca ơi, tôi thật sự không có hứng thú với bạn ấy... Anh đừng có sồn sồn lên như vậy, tôi thật sự không thích kiểu như bạn ấy đâu."

"Cậu..." Ngôn Hành Yến đứng trong góc chết đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt không thể chiếu đến, màu đỏ nóng rực tràn lan trên hai gò má y, y không ngờ Lệ Nam sẽ giải thích những điều này, như là...

Như là Lệ Nam phát hiện ra mình thích hắn, cũng phát hiện ra mình đang ghen... Nếu không sao lại phải giải thích hắn không có gì với Chu Nhạc Nghiên?

Phong Ly vô cùng hứng thú với câu chuyện của hai người, nó rất muốn gia nhập nhưng bây giờ còn còn đang ở trên phố người đến người đi cũng chỉ có thể điên cuồng vung vẩy đuôi tỏ vẻ hưng phấn.

Tuy vẫn hi vọng tâm ý của mình được nhận ra, thậm chí y cũng đã nghĩ vào lúc này mình hẳn là nên mỉm cười rồi sờ lên mặt của Lệ Nam, hỏi một câu: Vậy cậu thích kiểu gì, kiểu như tôi sao?

Nhưng ngay khoảnh khắc tầng giấy che cửa sổ sắp bị chọc thủng... Ngôn Hành Yến vẫn xấu hổ lúng túng, y giả vờ không hiểu hỏi vặn lại: "... Cậu đang nói cái gì đấy?"

"Cậu không vui vì tôi và Chu Nhạc Nghiên thân nhau đúng không?" Lệ Nam một lần nữa dùng giọng nói hời hợt vạch trần tiếng lòng của Ngôn Hành Yến. Bây giờ Ngôn Hành Yến chỉ muốn cầm búa tạ đập lên ngực mình sau đó tìm vài con quỷ thắt cổ bảo nó kiếm cho mình một chỗ phong thủy đẹp để tự sát.

Thế nhưng đương sự hết lần này tới lần khác không hề cảm giác gì, tiếp tục nói: "Có phải cậu sợ tôi có bạn gái, lúc đó cậu sẽ rất xấu hổ không?"

"Đm... Xấu hổ, xấu hổ gì?" Ngôn Hành Yến không hiểu sao bắt đầu nói lắp, trực giác cho y biết tiếp theo Lệ Nam sẽ không nói ra điều mình mong đợi, nhưng việc này cũng không hề ngăn cản Ngôn Hành Yến trở nên vô cùng hồi hộp, hồi hộp như lần đầu tiên theo cha đi bắt quỷ.

"Thì... Ví dụ như tôi có bạn gái, tôi nhất định sẽ ra ngoài hẹn hò..." Lệ Nam cắn ống hút biến dạng, "Lỡ đâu đi chỗ nào tương đối xa, như đi du lịch nơi khác chẳng hạn, cậu ngại vì nguyên nhân cơ thể sẽ phải đi theo làm bóng đèn! Như vậy không phải xấu hổ muốn chết à?"

Ngôn Hành Yến tưởng tượng cảnh này, lập tức giận đến mức móc bùa vàng ra giật điện, tuy rằng hiện nay Lệ Nam vẫn chưa thể nhận rõ công dụng của mỗi tấm bùa từ đống chữ thất loan bát quải như quỷ gặm nhưng hắn vẫn nhạy bén hiểu rằng trong loại tình huống này Ngôn Hành Yến sẽ không lấy ra thứ tốt đẹp gì.

Một giây kế tiếp Lệ Nam đem theo Phong Ly bám trên đầu vai đập một cú lên mặt Ngôn Hành Yến rồi nhanh chóng chạy xa.

"..."

"..."

Ngày hôm sau là chủ nhật, huấn luyện quân sự đã kết thúc, chỉ còn lại lễ diễu hành, mỗi đội đứng thành một hàng đi đều ngang qua sân khấu.

Lệ Nam đẹp trai được chọn làm người cầm hồng kỳ, cũng là người đứng đầu hàng trong lễ chào cờ, kết quả sáng nay hắn vừa xuất hiện mái tóc ngắn xổ tung dựng đứng lên trời khiến cả đại đội lẫn huấn luyện viên đổ xô đến xem.

Cố vấn học tập cũng kinh ngạc, không chỉ vì... kiểu tóc này không cần keo xịt tóc đã đủ ngầu, mà còn vì mùi khét thoang thoảng, "Lệ Nam, em đây là..."

"Bị điện giật ạ."

"Trời ơi... Sao lại không cẩn thận như vậy? Cơ thể có sao không, có cần đi bệnh viện không?"

Lệ Nam liếc mắt lườm Ngôn Hành Yến đang thư thái hóng mát dưới sân khấu, "Không sao ạ."

"Thật sự không sao chứ?" Cố vấn học tập vẫn còn lo lắng, "Nếu ba ngày nữa vẫn không đỡ thì em nhớ xin nghỉ! Điện giật cũng không phải chuyện nhỏ đâu." "Thật sự không sao ạ." Lệ Nam không thể nói dòng điện này chỉ ảnh hưởng tóc mình, những chỗ khác không bị điện giật.

Cảm ơn cố vấn học tập nhiều lần căn dặn không khỏe nhớ đi bệnh viện xong Lệ Nam đội chiếc mũ rằn ri đang treo trên cánh tay lên đầu, khóe mắt liếc thấy Ngôn Hành Yến bỗng nhiên ngồi ngay ngắn không biết muốn làm cái gì, hắn ngẩng đầu, hơi nâng cằm nhìn người kia từ xa.

Ánh nắng sáng sớm sạch sẽ sáng ngời, mềm mịn như tơ lụa thượng hạng như vẩy mực trút xuống người Lệ Nam, Ngôn Hành Yến thấy mắt trái đau nhức nhưng tiếc nuối không nỡ dời mắt.

Chỉ chốc lát thiếu niên được mặt trời chiếu sáng nở một nụ cười với y, khóe miệng khẽ nhếch đồng thời con mắt cũng cong lên, bộ đồ rằn ri bọc lấy cơ thể cao ngất như cây bạch dương, chỉ một đoạn cổ lộ ra bên ngoài cũng có thể khiến cho người ta nhung nhớ.

Ngôn Hành Yến thấy Lệ Nam vẫy vẫy vành nón với mình sau đó quay người chạy về phía đội cờ. Trong nháy mắt y đang ngồi nghiêm túc bỗng nhảy dựng lên, vững vàng giẫm lên lưng ghế dựa chưa rộng bằng một đốt ngón tay.

Cô bạn bên cạnh bịu dị ứng ánh nắng nên được nghỉ giật mình, cô nàng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cậu bạn cùng lớp đang ngày đêm nổi tiếng vì nhiều bệnh, cô chỉ muốn lấy điện thoại ra chụp lại tư thế hoạt bát của y.



Địa điểm dã ngoại sau bao lần thương thảo cuối cùng được quyết định ở cạnh biển, không biết bao nhiêu nam sinh mang theo tâm tư dơ bẩn muốn thấy này đùi này áo tắm hai dây, đương nhiên cũng không loại trừ mấy cô gái vẻ mặt xấu xí muốn tham quan cơ bụng, cơ ngực.

Sau năm, sáu tiếng đường dài xóc nảy hiện thực nhất định sẽ khiến mọi người thất vọng, ở đất nước vừa truyền thống vừa bảo thủ như nước Z trang phục mát mẻ nhất của nữ sinh chính là quần sooc hoặc váy ngắn không tay, ngoài ra còn mặc quần áo chống nắng che kín hết; các bạn nam thậm chí còn không để lộ đầu gối, trang phục thuần áo gồm áo cộc tay và quần ống rộng, một đám bịt bùng kín mít cả trai lẫn gái vui chơi dọc theo bờ cát, ai nấy đều vui vẻ.

Đến khi cởi đồng phục huấn luyện quân sự mặc vào quần áo của mình những thứ như dây chuyền, vòng tay hoàn toàn không giấu được lộ ra ngoài, vòng tay đỏ như máu, lưỡi hái của Hắc Vô Thường nhìn qua còn dày nặng hơn kim loại bình thường.

Hay như mái tóc điện giật chỉ sau một đêm đi tìm thầy Tony đã thành kiểu tóc mới, lại thêm cả sinh vật lông nhung Phong Ly được lén ôm ra ngoài, quan trọng nhất vẫn là vóc người đẹp -- hiện giờ Lệ Nam đã là một cậu bé đẹp trai nuôi chồn, rất nhiều bạn nữ đều dính chiêu này, dọc theo đường đi mặc kệ đi đến đâu đều bị tiếp chuyện.

Ngôn Hành Yến vô cùng không hòa thuận đứng bên cạnh Lệ Nam đùa Phong Ly ăn, một lúc sau vẫn có cô gái không sợ chết ở bên cạnh sang tìm.

"Lời đồn nói cậu bị bệnh tim bẩm sinh, chốc nữa cậu có bơi được không?"

"Tôi không những có thể bơi, tôi còn có thể đánh nhau với cá mập."

"Ha ha ha, cậu thật biết đùa..."

Ngôn Hành Yến liếc mắt đồng thời từ chối lời mời add wechat của em gái dễ thương.

Định lực kém nhất không đỡ được mê hoặc chính là Phong Ly, nó bị các cô gái nhiệt tình ôm đi mất, mê muội lạc mất bản thân trong đại dương đồ nướng và kem tươi. Ngôn Hành Yến trở mình nằm trên ghế đi biển, thấy Lệ Nam đang cau mày cầm quả dừa, có chút lo nghĩ.

"Sao thế?" Ngôn Hành Yến nhấc chân đạp lên đùi Lệ Nam, nỗ lực dùng ngón chân bấu hắn, không có kết quả, chỉ để lại cái quần cát không. Lệ Nam túm mắt cá chân của y dùng sức nhéo nhéo, "Nghe cố vấn học tập nói lát nữa sẽ lên ca nô, hành trình hai mươi phút đến một hòn đảo nhỏ, tôi sợ dây đỏ dính nước."

"Hừ... Quá lắm thì đυ.ng phải mấy con thủy quỷ tìm người chết thay." Ngôn Hành Yến sung sướиɠ gác hai chân lên đùi Lệ Nam, "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ... Á!"

Gan bàn chân bỗng nhiên bị cào hai cái, Ngôn Hành Yến lập tức rụt chân lại, nhột đến mức ngã khỏi ghế, Lệ Nam bên kia cười đến mức không còn hình tượng nam thần, nước dừa văng hết nửa mặt bàn.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Yến: Quá lắm là thủy quỷ --

Tác giả: Hiểu, lập tức sắp xếp

Nam: Không!!!