Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 33

Trạch quỷ 4

Ngôn Lệ thị lòng dạ độc ác sao có thể bị một câu áy náy đơn giản làm cảm động, Ngôn thiên sư lạnh lùng vô tình lại càng muốn tra hỏi nó xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần thiên sư để làm gì!

Tiếng quỷ khóc thay đổi âm điệu lắp bắp quanh quẩn trong phòng, Ngôn Hành Yến nghe đến phiền hơi hướng mũi kiếm về phía trước không chút lưu tình đâm vào bên trong bóng quỷ, "Nói tiếng người đi, không thì để ta cho mi mãi mãi không cần phải nói."

Lệ Nam không nhìn thấy bóng dáng con quỷ, cũng không biết đối phương phản ứng ra sao. Khóe mắt hắn liếc quanh quan sát căn phòng, tuy rằng vẫn tỏa ra mùi vị thối rữa mục nát trước sau như một nhưng lại gọn gàng ngoài ý muốn.

Mỗi món đồ khác nhau hẳn là đều được đặt ở những nơi chúng nên ở, mặc dù trên bề mặt dính đầy bụi. Lệ Nam vừa cẩn thận nhìn quanh một vòng mới nhận ra đây là một căn phòng ngủ, hiện tại bọn họ đang ở trong một buồng nhỏ, nếu lùi lại hai bước mới có thể mới có thể thấy được cả gian phòng.

Chiếc giường màu xám đặt trong một góc, trên tủ đầu giường chỉ để một cái cốc duy nhất có công dụng hứng bụi, bên cạnh còn có mấy chiếc bình thủy tinh đã xỉn màu cùng với một cái hộp giấy bám đầy bụi mờ cả chữ bên trên.

Lệ Nam nhìn về phía góc nhà, ở đó có một cái bảng đen cũ nát không chịu nổi, bên dưới còn đặt một chồng sách vở vàng ố, còn có một thứ trông có vẻ là bút máy cùng với một hộp phấn viết bảng vì được đặt dựa vàng bảng đen nên mới có thể miễn cưỡng nhìn ra.

Giằng co không quá nửa giây Lệ Nam tóm lấy cái con Phong Ly phía sau đang cáo mượn oai hùm, cùng Ngôn Hành Yến ngươi hát ta và đe dọa bóng quỷ lên rồi nhấc móng vuốt của nó ra khỏi cái bìa sách mốc meo.

"A a a Lệ Nam, ngươi căn bản không phải con người á á!!!"

Mặc kệ tiếng hét bên tai Ngôn Hành Yến dùng kiếm trúc ghim trạch quỷ vào tường, y tiến tới hỏi Lệ Nam có phát hiện gì, Lệ Nam lại hỏi Ngôn Hành Yến: "Con quỷ có dạng gì? Người lớn hay trẻ con?"

Ngôn Hành Yến vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía góc phòng: "Người lớn."

"Đây là sách vở dùng cho học sinh tiểu học, tranh minh họa bên trong mang đậm hơi hướng dân quốc, đối tượng sử dụng là những đứa bé từ tám tuổi trở lên." Lệ Nam lại hỏi: "Trạch quỷ là nam hay nữ? Cậu hỏi xem nguyên nhân cô ta không chịu rời đi là gì, là vì con của mình sao?"

"Quỷ... chắc là nam? Tôi cảm thấy tuổi không lớn, không giống dáng vẻ của người làm cha... Nhưng cũng chưa chắc, thời dân quốc sinh con cũng sớm." Ngôn Hành Yến đi đến chỗ trạch quỷ, "Hỏi mày đó, có con không?"

Tiếng khóc xa xôi mờ mịt của Trạch quỷ lại vang lên lần nữa, rất lâu sau chỉ có thể nghe thấy mơ hồ: "Đợi... người... đợi... người."

"Một trăm năm rồi, đất nước cũng thay đổi phát triển toàn diện, mày còn có thể đợi được ai chứ?" Ngôn Hành Yến rút ra Hắc Vô Thường Phù, "Còn bây giờ mày đã là ác quỷ, mất đi quỷ quyền tự chủ, để Hắc Vô Thường trực tiếp đưa mày về mười tám tầng địa ngục, mày đi tù thì nhớ biểu hiện cho tốt, sớm ngày được xếp hàng đi đầu thai..."

"Không!" Lúc này Trạch quỷ phản ứng rất nhanh, ngay sau đó lại liên tiếp: "Không không không không được!"

"Dù có là con của mày thì trăm năm trôi qua chậm rãi hơn nữa thì cũng phải xếp hàng trước mặt Mạnh Bà, càng không nói thời dân quốc cũng không nhiều người lắm, nó nhất định đã sớm đầu thai rồi." Lệ Nam khuyên nhủ, "Mày không đợi được ai đâu, sau khi chuyển thế sẽ là một người khác hoàn toàn, cuộc sống mới cũng không còn liên quan gì đến mày nữa."

Phong Ly trả thù giẫm cái móng vuốt dơ bẩn lên tay áo trắng tinh của Lệ Nam, nó động động mũi rồi ngẩng đầu bỗng nhiên nói: "Nếu quỷ cũng có nước mắt... ta nghĩ nó nhất định đang khóc."

"Ta... phải... đợi..." Trạch quỷ vẫn là câu nói kia, chấp niệm đã che mờ lí trí vốn có của nó, ở lại nhân gian quá lâu vốn dựa vào chấp niệm chống đỡ, ngôn ngữ không có cách nào khuyên được nó.

Lệ Nam sờ lên dây đỏ đeo trên cổ tay, nhỏ giọng hỏi Ngôn Hành Yến, "Xóa bỏ chấp niệm tiễn nó đi đầu thai cho cậu bao nhiêu âm đức? Tôi muốn xem có đáng giá để lấy ơn báo oán không."

"Rất nhiều... Rất nhiều rất nhiều." Ngôn Hành Yến nhìn về phía Lệ Nam, "Nhưng nó suýt hại chết cậu đó, nói thật, tôi không hề muốn giúp nó, còn đang muốn cho nó tắm dầu sôi dưới lòng đất đây."

Lệ Nam thở dài một hơi, "Làm việc này mà không có tấm lòng bao dung của cha đúng là sống không nổi, lúc giao Hắc Phù cậu nhớ nói cho Hắc Vô Thường, để ngài ấy nhắc Phán Quan châm chước một chút, xử mấy hình phạt giày vò đủ vốn rồi đưa đi luân hồi."

Phong Ly ý thức được cái gì dùng hai móng vuốt ôm lấy cổ Lệ Nam, đôi mắt vàng nhạt tròn như viên ngọc nhìn Lệ Nam quay người đi xuống tầng dưới. Sau khi đi vào trong phòng rồi nằm xuống, hắn cởi vòng tay ra, ngửi một cái theo sát phía sau Lệ Nam hơi híp mắt lại, cứ như con mèo ngửi thấy mùi cỏ mèo nằm chết dí bên cạnh Lệ Nam, còn tiến lại gần cổ của hắn hít hà một cái.

"Ý ý ý --- Ngôn Hành Yến là đồ biếи ŧɦái!!!" Phong Ly kêu lên, nhưng giây tiếp theo nó kinh ngạc thấy Trạch quỷ thế mà cũng đi theo phía sau, thậm chí từng bước hiện hình.

Đúng là một người đàn ông nhỏ gầy, dung mạo cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ánh mắt tan rã, nó hé miệng, đại khái là nguyện ý nói chuyện với Lệ Nam có sức hấp vô cùng lớn, lời nói ra khỏi miệng của nó cũng lưu loát hơn rất nhiều, từ ngữ cũng phong phú hơn, "Chào ngươi, thơm, ngươi là người tốt..."

"Đúng, ta là người tốt." Lệ Nam bình thản nói, yên lặng xem Trạch quỷ muốn làm gì, Trạch quỷ lại rất ngốc, qua ba bốn giây sau vẫn lặp lại một lần, "Ngươi là người tốt... Ta đang đợi một người, cũng là... người tốt."

Chờ con quỷ này nói rõ mọi chuyện mà Lệ Nam muốn đánh người, hắn nhíu mày, "Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi tìm người này? Chuyển kiếp rồi cũng được? Người đó là ai?"

Quỷ mờ mịt trợn to hai mắt, "Hắn là... hắn là..."

Đang khi Ngôn Hành Yến, Lệ Nam, Phong Ly bị con Trạch quỷ này làm cho gấp muốn chết thì trong nháy mắt hình ảnh trước mặt bỗng nhiên thay đổi, ánh nắng mặt trời chói chang buổi trưa chiếu thẳng xuống đất, Lệ Nam nhắm mắt lại để thích ứng, đến khi chậm rãi mở mắt ra, khỏi cần phải nói, cảnh vật trước mắt suýt chút nữa nhấn chìm hắn, không nói không rằng đã đưa người ta vào mộng luôn, Lệ Nam thật sự không có bất kì hảo cảm nào với con quỷ bị chướng ngại giao tiếp này.

Không đợi Lệ Nam quan sát nơi mình đang ở trước mắt hắn đã có hai cô gái trẻ tuổi mặc áo vải đi tới, các cô thấy Lệ Nam thì khuôn mặt tràn đầy nụ cười cúi người, "Chào buổi sáng Trương Đa Ca Đặc."

Trương Đa Ca Đặc? Lệ Nam mặt không thay đổi cũng chào lại hai người, trong logng thì lại gió nổi mây phun, đây là cái tên bốn chữ mẹ ranh gì vậy? Hắn cúi đầu phát hiện vào trong mộng rồi mình cũng đã thay một bộ quần áo khác, là tây trang màu nâu vô cùng đẹp trai, trên tay còn xách một cái cặp da.

Lệ Nam lại ngẩng đầu, hắn phát hiện mình đang ở trong một hành lang, trên tường treo những bức tranh sơn dầu, trên cửa sổ còn treo một chậu cây tươi tốt được cắt tỉa rất ra dáng, những món đồ sứ tinh xảo đứng cách nhau một đoạn bên cạnh tủ trang trí bằng gỗ lim, không dính một hạt bụi, hiển nhiên bất cứ lúc nào cũng có người xử lý.

Nếu đoán không sai, đây chính là căn biệt thự 100 năm trước? Bên tai tuy an tĩnh nhưng vẫn có tiếng bước chân hỗn loạn, nhân số không ít, đúng là căn nhà vào thời điểm hưng thịnh nhất.

Lệ Nam còn đang tỉ mỉ thu thập manh mỗi bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo người hầu chạy nhanh tới tìm hắn, "Trương đại phu, Trương đại phu mau tới, tiểu thiếu gia lại phát bệnh rồi."

"Hả? À." Lệ Nam nhận ra Trương đại phu là chỉ mình vội đuổi sát chạy chậm theo người đàn ông, theo đến tầng ba giữa đường còn không cẩn thận va phải một người đàn bà, người đàn bà mặc tạp dề, vải vóc quần áo bên trong lại vô cùng đẹp đẽ, có lẽ là một bảo mẫu đứng đầu có thân phận, lúc này bà ta tức giận nói: "Đại Thành! Đi không có mắt nhìn à!!!"

"Xin lỗi xin lỗi." Đại Thành vội vã cúi người nói xin lỗi, "Tiểu thiếu gia lại phát bệnh rồi, tôi đang đưa Trương đại phu đến, đi vội chút."

"Trương đại phu cái gì, là bác sĩ Trương! Đúng là không thể nào dạy nổi nông dân mấy người..." Bà ta phủi phủi đất không tồn tại trên vai, chợt kéo Lệ Nam lại rồi cười, "Được rồi, không được trễ nải chuyện khám bệnh cho thiếu gia, hai người mau đi đi."

Lệ Nam gật gật đầu với người đàn bà rồi nhấc cái va li tiếp tục lên lầu với Đại Thành. Người đàn bà có vẻ rất bất kính với cậu ấm, nghe tiểu thiếu gia lại phát bệnh cũng không hề vội vã, lại còn rảnh rang nhắc nhở phải gọi bác sĩ, phía sau câu nói 'không được trễ nải' cũng rất kì lạ... Nhưng với Lệ Nam đang sắm vai Trương Đa Ca Đặc lại rất khách sáo.

Căn phòng của tiểu thiếu gia quả nhiên chính là căn phòng có trạch quỷ kia, so với khung cảnh rách nát chẳng thể so với hai tầng dưới của trăm năm sau, thì lúc này phòng của thiếu gia đúng là đẹp đẽ sạch sẽ.

"Trương đại... bác sĩ Trương đến rồi!" Đại Thành la lỗi vọt vào cửa, một đám người vây quanh ở bên giường nhưng Lệ Nam lại để ý đến một người trong góc tường, một người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả, tựa như những người khác không liên quan đến y.

Ngôn Hành Yến cũng nhìn thấy Lệ Nam trước tiên, ngón tay y còn đang cầm một cục phấn viết, cái chụp mắt không cánh mà bay, hai con mắt sâu thẳm có thần, trên sống mũi y đeo cặp kính gọng vàng càng làm nổi bật nét phác họa trên khuôn mặt nho nhã lịch sự của y, y đóng vai một thầy giáo.

Hai người liếc nhau, đáy lòng an ổn hơn rất nhiều.

Là Ngôn Hành Yến, lại như không phải Ngôn Hành Yến, vì người đàn ông trước mặt này lịch sự tuấn nhã muốn chết, không biết là do gọng kính hay do bộ quần áo sơ mi tương đối hợp tôn lên eo nhỏ, quần bên dưới cũng tôn lên cái mông mượt mà khiến Lệ Nam không dời mắt nổi, l*иg ngực căng đầy cũng đến là cực phẩm, càng chưa nói đến đôi môi nhạt màu cùng cặp lông mi đen dài.

"Bác sĩ Trương mau tới đây!" Đại Thành kêu la ầm ĩ, lúc này Lệ Nam mới phản ứng được nhìn về phía tiểu thiếu gia, kết quả cái nhìn này trực tiếp khiến cho Lệ Nam phải lùi về sau một bước, lưng đập lên tường.

Trên giường làm gì có tiểu thiếu gia nào, một đám gã sai vặt luống cuống tay chân vây quanh một sâu béo mập mạp như heo, nếp uốn xanh trắng còn đang không ngừng phun ra thứ nước dinh dính, nó giãy dụa khiến toàn thân Lệ Nam nổi da gà, mặt hắn nhăn đến cực hạn, "Ngôn... Hành Yến!"

"Hử?" Ngôn Hành Yến quái lạ liếc mắt nhìn Lệ Nam, như là không hiểu vì sao hắn lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

"Bác sĩ!" Đại Thành sắp vội muốn chết, gã chạy tới túm lấy cánh tay Lệ Nam dùng sức kéo hắn về phía con sâu béo, "Bác sĩ đừng ngẩn người nữa, tiểu thiếu gia bệnh chết đến nơi rồi!"

Lệ Nam vội vàng không kịp chuẩn bị bị gã kéo một cái trực tiếp tiếp xúc gần gũi với khuôn mặt của con sâu béo xấu xí trên giường. Lệ Nam nhịn không được kiềm nén tiếng gào chực trào ra từ trong cổ họng, tiếp đó cơ thể hắn phản kháng theo bản năng, hắn vung cái cặp da đập lên mặt con sâu, lại hung tợn dương quyền đấm mấy lần, đám kia làm chất lỏng phun ra ác liệt vượt xa sự chấp nhận của con người, thẳng đến khi Ngôn Hành Yến xông lên ôm lấy ngăn hắn lại.

"Cậu làm gì đấy! Hận Trạch quỷ thế à?" Ngôn Hành Yến kéo Lệ Nam ra phía sau, "Lại nói tiểu thiếu gia này chắc gì đã là Trạch quỷ, lỡ đâu đây là người mà nó đang đợi thì sao?" Y sờ soạng bên hông nửa ngày cũng không thấy sáo trúc, không thể làm gì khác hơn là thuận tay chép một xấp bùa phòng thân để ngừa đám người hầu trung thành này lao tới bắt Lệ Nam mang đi báo quan.

Sau khi bác sĩ Trương thân thủ khỏe mạnh điên cuồng hành hung, vài gã người hầu sai vặt thảm thiết kêu lên tiểu thiếu gia! Thiếu gia!

Đại Thành bị hành động bỗng nhiên tấn công của bác sĩ Trương làm cho choáng váng, hơn nửa ngày chỉ có thể trợn to mắt kêu gào: "Gϊếŧ người rồi! Trương đại phu gϊếŧ người rồi!"

"Người nào! Đó chỉ là một con sâu!" Lệ Nam cũng bắt đầu ảo não cho sự manh động của mình, nhưng tình huống lúc đó căn bản không cho hắn thời gian để suy xét, hắn tóm lấy tay Ngôn Hành Yến bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy cửa sổ chạy trốn, "Đây là tình huống gì, thế gia yêu quái?"

"Yêu quái gì? Đó là một người, không phải sâu!" Ngôn Hành Yến mở cửa sổ, hiển nhiên cũng có dự tính giống Lệ Nam, "Cái vai bác sĩ này của cậu bị trúng tà à?"

Đến cùng là tình huống gì? Lệ Nam khó hiểu quay người lại nhìn giường, muốn xác định xem là hắn và Ngôn Hành Yến rốt cuộc ai mới là kẻ đui mù, nhưng hình ảnh trước mắt hắn lại đột nhiên thay đổi, hắn chưa kịp phản ứng đã đứng trên một đoạn hành lang, cả người vẫn còn đang ngây ngốc lại có hai người hầu nữ trẻ tuổi mặc áo vải đi tới, thấy Lệ Nam các cô lại cúi người cười nói: "Chào buổi sáng Trương Đa Khắc Đặc."

Lần này cuối cùng Lệ Nam cũng nghe hiểu, là Đốc tờ Trương, bác sĩ Trương, thế nhưng phát âm đúng là sai quá sai.

Lệ Nam lại đứng ngây ra, Đại Thành lại vội vội vàng vàng xông tới từ cuối hành lang, "Trương đại phu, Trương đại phu mau tới, tiểu thiếu gia lại phát bệnh rồi."

"..." Lệ Nam có cảm giác như vừa chết sau một màn game lại quay lại điểm ban đầu đọc lại thông tin lưu trữ, hắn cắm đầu chạy theo Đại Thành lên tầng, trên đường lại đυ.ng phải trò khôi hài với bảo mẫu một lần nữa, tiếp theo lại một lần nữa nhìn thấy căn phòng của tiểu thiếu gia.

Ngôn Hành Yến vẫn khoanh tay đứng trong góc nhà, lần này sớm biết Lệ Nam sẽ quay lại, ánh mắt y vẫn chăm chú nhìn ra cửa phòng từ trước cả khi Lệ Nam tới, mi tâm y nhíu chặt, mở miệng liền hỏi: "Vì sao lại lặp lại một lần nữa?"

"Không rõ lắm, có lẽ tôi tuyệt đối không được gϊếŧ chết người." Lệ Nam hít thở sâu một hơi, ôm suy nghĩ mãnh liệt tự tẩy não đó là một người trong đầu rồi chậm rãi tiến về giường --

Đúng là một người, chỉ là rất béo, ít nhất cũng bốn trăm cân, ngoại trừ thịt thì không thể nhìn thấy cái gì nữa, quần áo siết vào trong thịt, ngũ quan cũng bị chèn ép thành khe hở nhỏ, khuôn mặt xanh tím như không thở nổi.

"Bác sĩ mau tới." Đại Thành tận chức tận trách nhắc nhở, Lệ Nam không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi lên trước, ở đầu giường mở cái cặp da trong tay ra, chai chai lọ lọ hộp hộp túi túi bên trong được sắp xếp chỉnh tề khiến Lệ Nam kinh ngạc... vì hắn không biết gì hết.

Là suyễn? Hay bệnh tim? Mập quá không thể thở nổi nên thiếu máu? Lệ Nam điên rồi, hắn cũng đâu phải là bác sĩ, ngay cả một chỉ dẫn cho tân thủ hay chọn đáp án đúng cũng không muốn cho hắn sao?

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Tác giả: Có thể tính là đi vào giấc mộng rồi đấy! Vì có tuyến tình cảm nên số lượng từ phải nhiều hơn các phó bản khác, là một phó bản lớn.