Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 47

Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Đầu Mạnh Nhất loạn hết cả lên, có chút ngơ ngẩn, lại có một niềm vui không nói thành lời.

Cậu hỏi Chu Lâm: “Không phải chúng ta đã từng xem mắt sao?”

Chu Lâm đúng lý hợp tình nói: “Lần xem mắt đó không thành công lắm, làm lại một lần nữa đi.”

Mạnh Nhất biết nếu bức tranh xấu thì có thể vẽ lại một lần nữa, nếu tẩy không sạch có thể tẩy thêm, nhưng đây là lần đầu cậu nghe về chuyện xem mắt không thành thì có thể làm lại.

Mạnh Nhất hỏi: “Thế phải làm lại như nào?”

Chu Lâm nghe vậy lập tức đứng lên, vươn một bàn tay về phía Mạnh Nhất, nói: “Chào cậu, tôi tên Chu Lâm.”

Mạnh Nhất ngẩn người, cũng đứng lên phối hợp mà vươn tay, cầm tay hắn: “Chào anh, tôi tên Mạnh Nhất.”

Đầu ngón tay Mạnh Nhất có vết chai mỏng, hẳn là do cầm bút vẽ, Chu Lâm nhịn không được dùng ngón tay cái sờ sờ, trong lúc nhất thời đã quên buông tay.

Mạnh Nhất có ý nhắc nhở hắn: “Nơi công cộng phải chú ý cử chỉ.”

Chu Lâm đành phải yên lặng rụt tay về.

Chu Lâm tiếp tục đoan trang mà ngồi trở lại đối diện Mạnh Nhất, giờ phút này hắn ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc, Mạnh Nhất nhìn hắn một lát, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.

Hiện giờ đã qua ba tháng kể từ lần đầu cậu cùng Chu Lâm xem mắt, Mạnh Nhất còn nhớ rõ, khi đó Chu Lâm mặc áo bó sát người, lộ ra hai bên bắp tay, rót ly bia ở trước mặt cậu, cử chỉ vô cùng tục tằng.

Không giống hiện tại, trông hào hoa phong nhã, giống một thanh niên ưu tú kiệt xuất.

Nhưng Mạnh Nhất không biết, hôm nay thanh niên kiệt xuất ấy phải tốn rất nhiều công sức để đến được nơi này.

Buổi sáng Mạnh Nhất vừa ra khỏi nhà, Chu Lâm vội vàng ra ngoài theo, hắn gọi xe, khi bị tắc đường thì thúc giục tài xế luồn lách mới kịp đến nhà ăn mà Mạnh Nhất bảo này.

Nhưng lúc Chu Lâm đi thì quá sốt ruột, căn bản không nghĩ tới vấn đề ăn mặc, mặc quần xà lỏn tới, kết quả là bị bảo vệ ngoài cổng ngăn không cho vào.

Chu Lâm vừa gấp vừa bực, hắn muốn về nhà thay quần áo, nhưng lại sợ thời gian không kịp, hắn sợ chờ hắn tới thì có khi Mạnh Nhất đã chạy đi với người khác rồi.

Trong lúc nhất thời Chu Lâm rơi vào tình thế cấp bách, đành phải vào cửa hàng xa xỉ bên cạnh, bỏ vốn to mua bộ tây trang này.

Nếu đã tiêu nhiều tiền như vậy, Chu Lâm chắc chắn phải làm tròn hình tượng.

Hắn nâng tay ý bảo người phục vụ tới, nói: “Cho chúng tôi gọi một chai rượu vang đỏ.”

“Không được!” Mạnh Nhất đột nhiên đứng lên ngăn cản hắn.

Chu Lâm khó hiểu, ngay sau đó hắn thấy Mạnh Nhất vô cùng nghiêm túc mà giải thích với phục vụ: “Hôm nay chúng tôi lái xe nên không thể uống rượu, mang hai cốc nước chanh lên là đủ rồi.”

Chu Lâm: “……”

Sau khi phục vụ ghi xong danh sách đồ uống, Mạnh Nhất nhỏ giọng giáo dục Chu Lâm: “Anh xem thực đơn ở đây chưa, biết rượu ở cửa hàng này bao tiền một chai không, đừng phung phí, không thì phải bù lương tháng này của anh vào đấy.”

Chu Lâm chột dạ gật gật đầu, hắn không nói cho Mạnh Nhất, thật ra tiền hắn tiêu là lương tháng sau rồi.

Chu Lâm quơ quơ cốc nước chanh, trở về với vai là người xem mắt.

Dựa theo quá trình xem mắt, tự giới thiệu xong thì hỏi về công việc và thu nhập, nhưng hiện giờ Mạnh Nhất không có công việc, thu nhập của cậu lại chỉ là từ nguồn phụ, cho nên dứt khoát nhảy vọt qua đề tài này.

Chu Lâm thanh giọng nói, làm như thật mà hỏi Mạnh Nhất: “Không biết Mạnh tiên sinh thích mẫu người nào nhỉ?”

Mạnh Nhất nghĩ nghĩ nói: “Tôi khá thích những ai ấm áp lại hay nói một chút, tâm địa thì thiện lương, yêu động vật nhỏ.”

Chu Lâm vừa nghe thì hưng phấn không thôi: “Thế giống y hệt tôi rồi đúng không?”

Mạnh Nhất sửng sốt, trong lòng nghĩ có vẻ đúng là vậy.

Nhưng thật sự cậu không cố tình miêu tả dựa theo Chu Lâm, đúng thật là cậu thích loại hình đấy, lúc trước trên trang web tình yêu và hôn nhân cậu cũng để tiêu chuẩn như vậy, “Chị em cơ ngực” có thể làm chứng.

Chỉ là những đặc điểm đó vừa vặn ăn khớp với người nào đó.

Mạnh Nhất hỏi ngược lại Chu Lâm: “Vậy anh thích loại hình nào?”

Chu Lâm hơi do dự, có chút khó xử, thật ra dù hắn đã cong nhiều năm đến vậy nhưng chưa lần nào tự hỏi vấn đề này.

Chu Lâm nhận ra tính hướng của mình là vào khai giảng lớp 10, khi đó các nam sinh cao trung đang trong tuổi dậy thì tràn ngập tinh lực, thường xuyên thích lén lút trao đổi phim Nhật Bản, Chu Lâm vì để mau chóng hoà nhập tập thể, có ngày sau khi tan học, đi đến cửa hàng bán phim lậu ở bên cạnh chợ bán thức ăn, mua một đĩa năm đồng.

Trên bìa của đĩa là một người đẹp nóng bỏng ngực bự, Chu Lâm thật cẩn thận giấu nó trong sách tiếng Anh, một đường chạy như điên về nhà, nhân lúc ba mẹ đi đón Chu Tiểu Lâm còn chưa trở về, hoả tốc nhét vào máy tính tiến hành quan sát.

Nhưng mà hắn không ngờ được rằng, em gái ngực bự trên bìa không xuất hiện, chỉ xuất hiện hai người đàn ông dính lấy nhau.

Mười sáu tuổi Chu Lâm sợ hãi đến bay màu, cả kinh đến người anh em tốt cũng nhỏm dậy xem cùng.

Chu Lâm mất hơn nửa ngày mới trấn an nó xuống được, phí nửa cuộn giấy ăn.

Xem phim xong hắn nằm trên giường thở hồng hộc, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hoá ra đàn ông rêи ɾỉ còn gợϊ ȶìиᏂ hơn cả em gái ngực bự.

Bắt đầu từ ngày đó, Chu Lâm không thể tự kềm chế mà yêu thể loại phim này, mỗi khi các bạn học thảo luận nữ chính nào ngực lớn hơn, Chu Lâm sẽ cười lạnh trong lòng.

Đó là do bọn chúng chưa được nhìn các cậu con trai mông cong.

Sau khi tốt nghiệp cao trung Chu Lâm nói tính hướng của mình cho người anh em Vương Xảo Xảo, cũng thừa nhận mình muốn tìm một bạn trai.

Vương Xảo Xảo hỏi hắn: “Cậu muốn tìm người như nào?”

Chu Lâm dựa theo kinh nghiệm ba năm xem phim của mình, không cần nghĩ nói: “Da^ʍ da^ʍ.”

Thân là thẳng nam, Vương Xảo Xảo dễ dàng hiểu được điều này, cũng dựa theo yếu tố quan trọng này mà giúp Chu Lâm tìm không ít tiểu 0.

Nhưng nhiều năm như vậy qua đi, Chu Lâm không coi trọng một ai, vẫn độc thân như cũ.

Vương Xảo Xảo nảy sinh hoài nghi với việc này: “Cậu có thích đàn ông thật không đấy?”

Chu Lâm nói: “Thích chứ.”

“Vậy sao cậu với ai cũng chướng mắt thế?”

Chu Lâm nghĩ trăm lần cũng không ra.

Cho tới hôm nay gặp Mạnh Nhất, hắn mới phát hiện, có thể là tiểu chuẩn kén vợ của hắn có vấn đề.

Chu Lâm chậm rãi buông cốc nước trong tay, hít một hơi thật sâu, nói với Mạnh Nhất: “Anh cảm thấy, khả năng là anh thích loại hình như em.”

“A……” Mạnh Nhất chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên hoảng sợ, mặt nóng bừng lên, nói lắp bắp, “Chuyện này…… Tôi…… Anh……”

Chu Lâm thấy Mạnh Nhất hoảng như vậy, hắn cũng khẩn trương theo.

“Anh…… Anh không nói dối em, khoảng thời gian trước lúc em không ở đây, anh vẫn luôn nhớ em, tôi rất…… Rất thích em, Hay là…… Hay là chúng ta ở bên nhau thử xem nhé.”*

Mạnh Nhất thấy bụng với chân mình run rẩy, tim đập nhanh như vừa chạy xong 1000 mét.

Cậu nhìn đôi mắt chờ mong của Chu Lâm, không nghĩ nhiều, miệng đã tự chủ trương mà nói: “Ừm…… được.”

*Tỏ tình rồi nên từ đoạn này mình đổi xưng hô nhé