Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 5

Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Mạnh Nhất không hiểu tại sao đối phương lại hỏi mình như vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lại không trêu chọc gì hắn, mà hắn còn theo dõi mình?

Giáo viên âm nhạc bên cạnh cậu cũng vừa hết tiết, thấy Mạnh Nhất nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt có vẻ không tốt, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì à?”

Mạnh Nhất còn chưa hết sợ, trái tim đập bình bịch, mau chóng khoá màn hình, cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì, nhận được tin nhắn làm phiền thôi.”

Giáo viên âm nhạc hiểu rõ: ”À, tôi cũng thường xuyên nhận được mấy tin nhắn quảng cáo lô đề gì đó, cứ báo cáo là được ấy mà.”

Mạnh Nhất nghĩ thôi thì không báo cáo hắn nữa, dù sao người ta cũng làm trong mấy tổ chức bất lương, thường xuyên phải liên lạc.

Nếu báo cáo khiến WeChat của hắn sập, chẳng may đại ca của người ta giao việc gì quan trọng, thế sẽ không công bằng với hắn.

Mạnh Nhất không muốn ném bát cơm của người ta đi.

Mạnh Nhất uể oải mà gục xuống bàn, cậu thấy bản thân quá khổ, chỉ là đi xem mắt thôi, mà lại gặp phải chuyện phiền phức như này.

Không biết ai nhờ dì tầng trên giới thiệu người như vậy, về sau phải nói chút với dì.

Trong lòng Mạnh Nhất cầu nguyện, hy vọng đối phương không biết các thông tin cá nhân khác của cậu, nhưng cậu không ngờ rằng chỗ hàng hiên nơi cậu ở lại đang có quả bom nổ chậm.

Chu Lâm cầm điện thoại, nôn nóng chờ đối phương nhắn trả lời.

Hắn vốn không muốn tìm phiền phức, cũng không phải người hẹp hòi, chỉ là muốn hỏi đối phương cho rõ sao lại thế này và làm sáng tỏ sự thật rằng hắn không phải “lưu manh”.

Nhưng sau vài phút vẫn không thấy dòng chữ “Đang nhập tin nhắn”.

Chu Lâm xem lại tin nhắn lúc trước mình gửi đi, đọc lại đọc, cuối cùng tự kiểm điểm bản thân.

Dùng “ông đây” có hơi nặng nề quá không?

Có làm người ta sợ không?

Chu Lâm nghĩ nghĩ lại định gửi thêm emote, để giảm nhẹ ngữ khí đi.

Bình thường hắn nhắn tin không hay dùng emote, nên không lưu nhiều trong máy, đành phải click mở kho emote, định chọn thêm vài emote.

Sau khi lựa chọn kĩ càng, hắn nhìn trúng emote hình quả bóng nhỏ khá đáng yêu, đang muốn thêm vào máy thì mới biết cần phải trả phí.

Đây là lần đầu Chu Lâm biết muốn thêm emote phải trả tiền, do dự hai giây, vẫn ấn xuống, gửi cho đối phương.

Nhưng mà chờ đợi hắn chỉ có một dấu chấm than đỏ lạnh lùng.

Nội tâm Chu Lâm chấn động mạnh: Mẹ nó, bay tiền rồi!

Chu Lâm không hiểu, tên Mạnh Nhất này có ý định gì?

Không chỉ loan tin hắn giở trò lưu manh, lại còn không một lời giải thích mà chặn hắn.

Chẳng lẽ hôm qua lúc xem mắt thì để ý hắn rồi, cho nên mới muốn thu hút sự chú ý của hắn?

Hừ, loại chiêu trò cũ rích này, Chu Lâm hắn sẽ không mắc mưu đâu.

Chu Lâm hạ quyết tâm, quyết định sẽ ném chuyện này ra sau đầu, không thèm quan tâm nữa.

Chẳng qua để công bằng, trước khi thoát WeChat hắn cũng chặn đối phương.

Chu Lâm ném điện thoại, lại ngã vào sô pha, lúc này chưa đến ba giây đã ngủ rồi.

Tỉnh dậy đã là giữa trưa, Chu Lâm nhìn điện thoại, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, là người bạn cùng tiến của hắn.

Người bạn ấy tên Vương Xảo Xảo, là người anh em cùng mặc chung quần thủng đáy mà lớn lên với hắn.

Khi Chu Lâm còn nhỏ vì điều kiện trong nhà không tồi, phụ huynh lại bận rộn nên không để tâm đến chuyện học của hắn, từ khi học tiểu học đã đứng chót của lớp.

Mà Vương Xảo Xảo ấy à, bởi vì điều kiện trong nhà không tốt như Chu Lâm, nên so ra vẫn nỗ lực hơn một chút, đứng thứ hai đếm ngược của lớp.

Nói tóm lại, đó là thứ hạng mà Chu Lâm không thể với tới.

Sau khi tốt nghiệp trung học thì Chu Lâm cùng Vương Xảo Xảo cùng học tại một trường đại học không có tiếng ở bản địa, thấy bảo là do Trung và Anh hợp tác, nhưng sau khi tốt nghiệp mới phát hiện là trên trang web chính thức của bộ giáo dục lại không có tên của trường.

Chu Lâm mới biết rằng mình bị lừa, không cam lòng, hắn cảm thấy bản thân là loại hình có tài nhưng thành công tới muộn, không nên bị một chứng chỉ tốt nghiệp trói buộc, vì thế nên mượn của gia đình mười mấy vạn, lôi kéo Vương Xảo Xảo cùng gây dựng sự nghiệp.

Gây dựng sự nghiệp gì giờ? Bọn họ suy nghĩ thật lâu.

Ban đầu muốn mở cửa hàng trang sức trước trường học, nhưng tới lúc nghỉ hè và nghỉ đông sẽ không có khách, không quá lời nên từ bỏ.

Sau lại muốn mở cửa hàng xông hơi, nhưng sau khi khảo sát một thời gian, vài người trong tiệm lại có những giao dịch không chính đáng, Chu Lâm sợ vẻ ngoài của mình sẽ dẫn tới hành vi phạm tội, lại từ bỏ.

Cuối cùng bọn họ mở cửa hàng mạt chược.

Cửa hàng mạt chược mở ở ngoài khu chung cư cũ, công việc làm ăn cũng không tệ lắm, mỗi ngày vào sáng sớm bác trai bác gái gần đó đi siêu thị mua trứng gà xong sẽ tới đây chơi mạt chược, một ván thôi cũng mất cả ngày, ăn hết mười cân hạt dưa của Chu Lâm.

Chu Lâm làm ông chủ, không chỉ bưng trà đổ nước cho bác trai bác gái, lúc cần còn tự mình ra trận bổ sung chỗ trống.

Chu Lâm không có khuyết điểm gì lớn, chẳng qua không thích động não, chơi mạt chược thì lại càng khó, lúc mới ngồi xuống còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, sau vài giờ thì đầu óc choáng váng.

Tới một ngày, lỗ còn nhiều hơn lãi.

Nên sau một thời gian, con đường cờ bạc đã thất bại.

Mất hết tiền, người nhà Chu Lâm tất nhiên sẽ không đồng ý để hắn tiếp tục gây dựng sự nghiệp.

Chu Lâm bị tịch thu tài sản sở hữu, không thể đồng hành cùng Vương Xảo Xảo, ai đi đường nấy.

Sau khi Chu Lâm làm theo sắp xếp của gia đình, vẫn luôn an phận thủ thường, không còn có suy nghĩ muốn tự chủ gây dựng sự nghiệp.

Nhưng Vương Xảo Xảo lại không như thế, đến bây giờ vẫn còn quật cường mà lăn lê bò lết để gây dựng sự nghiệp.

Không biết gần đây lại nhảy vào cái hố nào, Chu Lâm nghĩ, gọi lại.

Điện thoại vang lên một tiếng, đối phương lập tức nhận máy.

Xảo xảo hỏi: “Này người anh em, trưa nay có rảnh không?”

Chu Lâm nói: “Không bận, có chuyện gì à?”

“Đi ăn trưa đi.”

Thật ra lúc ấy hắn phải đến tiệm, nhưng hôm nay hắn không muốn làm việc, liền đồng ý rồi đi.

Hai người hẹn ăn ở quán lẩu, Chu Lâm lập tức bò dậy rửa mặt, ngồi lên xe máy điện vội vã đi.

Vào ban ngày tiệm lẩu không có nhiều khách lắm, Chu Lâm đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được Vương Xảo Xảo.

Là một người đàn ông cao lớn thô kệch, đang ngồi ở chỗ đó tinh tế mà xem thực đơn.

Đúng vậy, cái tên Vương Xảo Xảo tuy nghe có vẻ tinh tế, nhưng lại là một người đàn ông mạnh mẽ cơ bắp.

Người ta có câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nghĩ lại thật ra cũng đúng.

Đầu óc của Vương Xảo Xảo cùng Chu Lâm đều rất đơn giản, cho nên tay chân sẽ phát triển hơn người bình thường một chút.

Về trí óc thì không có vấn đề gì, vẫn có đầy đủ những điều kiện tất yếu thôi.

Hai người gọi đồ ăn đầy một bàn, tay áo xắn lên đến vai hùng hổ ăn.

Vương Xảo Xảo ăn gan vịt, hỏi Chu Lâm: “Cậu vẫn còn làm môi giới bất động sản à?”

Chu Lâm ăn miếng thịt trâu, nói: “Không thì làm gì chứ, mỗi ngày ở nhà tôi bị mẹ nói nhiều quá.”

“Cũng phải thôi.”

“Còn cậu? Cậu đang làm gì?”

Vương Xảo Xảo cười hắc hắc hai tiếng: “Đang bán máy chạy bộ đây, thế nào, ủng hộ cho người anh em này đi, mua một cái chứ?”

Mí mắt Chu Lâm cũng không thèm nâng: “Thế cậu cũng giúp cho sự nghiệp của tôi đi, mua phòng nhé?”

Xảo Xảo: “……”