Nháy mắt xe ngừng, bởi vì theo quán tính bị tác động mà cả người cô đổ về phía anh, cơ thể chăm chú ôm chặt người anh ta, lớp quần áo bằng vải sợi tổng hợp không thể ngăn cản được sức nóng như thiêu đốt của anh, còn có đường cong cơ thể nữa.
Tay cô vô tình đặt lên một đống lớn mềm gì đó, vị trí này, cô biết rất rõ đó là cái gì...
Đi một vòng lớn, cuối cùng bọn họ vẫn trở lại quỹ đạo, dựa theo quá trình của app, nếu họ vượt qua kiểm tra "phỏng vấn" sẽ cùng nhau lên xe, tiến hành "kiểm tra thân thể", trong lúc nhiều người chen chúc trong xe, hai bên tiến hành kiểm tra sơ bộ cơ thể nhau, sau khi hợp yêu cầu mới tiến tới quá trình tiếp theo.
"Chen vào một chút đi! Còn hai người!"
Đột nhiên một thanh niên cường tráng gần ba trăm cân cùng một cô em gái tám mươi cân leo lên tàu, không gian bị chèn ép nghiêm trọng, người đàn ông bị người ở phía sau xô đẩy, hơi đè lên người cô, thứ đồ lớn bên trong kia càng thêm rõ ràng hơn.
Xe khởi động một lần nữa, thân xe hơi lắc lư, trong lúc chen lấn xô đẩy thứ kia chậm rãi bành trướng, dần dần trở thành một vật có hình đầu to lớn, không cần đo cũng biết rất kinh người, mà túi trứng phía dưới cũng rất khả quan.
Lớn như vậy mà đưa vào chắc sẽ rất thoải mái...
Giữa lúc đó truyền đến cảm giác thiếu dưỡng khí, huyệt nhỏ tiết ra luồng khí nóng, cô cảm thấy rõ bên trong ướt đẫm, không khỏi kẹp chặt đùi, mà người đàn ông như điềm nhiên như không có việc gì, bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô tên là gì?" Anh dán bên tai cô hỏi, có lẽ bởi vì động tình nên giọng nói hơi khàn khàn theo đó, nghe rất quyến rũ.
"Tôi tên..." Thiếu chút nữa cô lại thốt ra, kịp thời dừng lại: "Vậy anh tên là gì?"
"Hình Bạch Hàn."
“Ồ!" Tô Nhuế hoàn toàn không ngờ anh thành thật nói tên như vậy, có một chút hoài nghi, ấy tốc độ phản ứng của anh cũng không giống nói dối.
"Vậy còn cô?" Hình Bạch Hàn lặp lại câu hỏi.
"Không nói cho anh." Đã bị lộ địa chỉ, cô phải cẩn thận, không thể để lộ bản thân nữa.
Anh không tiếp lời, xe sắp đến trạm, cô muốn bắt đầu với anh hay là... Kết thúc?
Nếu như bỏ lỡ, cô sẽ không gặp lại một người như anh nữa, ngoại trừ có chút gian xảo, tất cả đều rất tốt.
"Cho tôi mượn túi dùng một lát."
"Anh muốn làm gì?" Tô Nhuế cảm thấy kỳ lạ đối với yêu cầu của anh, toàn thân anh toả ra mùi tiền, cho dù cô không phải hiểu mấy nhãn hiệu cao cấp lắm, nhưng cũng nhìn ra chất liệu quần áo tương đối tinh xảo, cho dù chỉ là một chiếc áo sơ mi.
"Cái này..." Hình Bạch Hàn hơi cúi người, đúng lúc thứ kia đã hoàn toàn cương cứng cọ trên người cô —— tương đối dựng thẳng!
Hiểu rồi...
"Được." Cô lấy túi đặt vào tay anh.
"Cô tin tưởng tôi vậy sao?" Anh cười nhận lấy túi.
Đúng vậy, lỡ anh thật sự cướp lấy thì phải làm sao... Dù sao trong túi ngoài điện thoại, còn có hơn trăm tệ, cùng thẻ ưu đãi thành viên tích góp từng tí một bấy lâu nay.
Tô Nhuế đã hối hận, đưa tay muốn cầm lại.
"Cầm giúp tôi." Anh nhìn thấu cô, cầm ví của mình đặt lên tay cô.
Tô Nhuế cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quyết đoán cầm lấy, cảm nhận với loại da của chiếc ví này chắc chắn đủ đỡ được quần áo và trang sức của mình, không lỗ.
Cuối cùng đã tới trạm, anh dùng túi che hạ bộ của mình, kéo eo cô xuống xe, đi tới nơi ít người, Tô Nhuế không khỏi tò mò hỏi: "Bình thường nếu anh cứng mà không có đồ che thì phải làm sao?"
"Chạy nhanh một chút, người khác sẽ không nhìn rõ."
"Nhưng mà chạy nhanh như vậy, lúc đung đưa có đau không?" Cô chạy, chắc chắn sẽ đau muốn đứt ra.
"Có đung đưa, vì vậy tôi đặc biệt mặc quần trong có tác dụng cố định."
Quần trong được làm đặc biệt, thế giới kẻ có tiền thật sự quá phong phú, cô cũng muốn có tác dụng cố định tiền triệu này!
"Tô Tô..."
"Ơ!" Nghe thấy tên mình bị gọi, Tô Nhuế sửng sốt một chút, bị dọa sợ.
"Tôi nhớ hình như nhân viên trong quán gọi cô như vậy."
Thì ra là thế, vậy xem ra cô hoàn toàn bại lộ, cái cảm giác tôi ở ngoài sáng, người đang trong tối thật sự rất không thoải mái.
Đi tới đường phân nhánh, Hình Bạch Hàn ngừng lại hỏi: "Cô ở đâu?"
"Anh về đi, tôi có thể tự về được." Tô Nhuế không muốn để anh biết chỗ ở của mình, không đi tiếp về phía trước, còn trả lại ví da cho anh.
"Nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng chưa làm."
"Chuyện gì?" Tô Nhuế hoàn toàn không nghĩ ra được là chuyện gì.
Người đàn ông đưa mắt nhìn bốn phía, gần rạng sáng, đèn đường lờ mờ, phòng ốc san xát nhau, người đi đường thưa thớt, âm thanh chơi mạt chược ngẫu nhiên xen lẫn cùng tiếng chó sủa, anh tiến đến bên tai cô: "Kiểm tra cơ thể."