Chết Cũng Không Buông Tha Ngươi

Chương 2

Chương 2:

Đan Đan mở sách vở, cau mày quay lại.

Không thể phản ứng lại hắn, càng phản ứng hắn càng hăng hái.

Hứa Lương Châu cũng không phải người vội vàng, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ, đôi mắt hắn vừa mới nhắm lại, bạn ngồi cùng bàn đã chọc chọc ngón tay hắn.

Hắn mở mắt ra, không kiên nhẫn.

"Bạn.. bạn cùng học, cục tẩy của tớ.." Nam sinh sợ hãi rụt rè nói.

Hứa Lương Châu khép mí mắt lại, chậm rì rì nói: "Tự nhặt."

Nam sinh cúi đầu, không dám nói gì nữa, bộ dạng kia không phải dễ chọc.

Sau khi Hứa Lương Châu tỉnh ngủ, đã vào giờ học, giáo viên ngữ văn huyên thuyên không biết đang nói cái gì, hắn cũng không thích nghe, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào gương mặt hắn.

Hắn duỗi eo, đứng dậy, kéo ghế dựa, ma sát trên mặt đất tạo thanh âm thực đột ngột.

Rồi thoải mái hào phóng đi ra ngoài từ cửa sau.

Sắc mặt giáo viên rất không tốt, giáo viên trẻ tuổi tính tình không kiên nhẫn lắm, "Đứng lại!"

Hắn quay đầu lại, nhướng mày hỏi: "Lão sư, có việc gì sao?"

Sắc mặt giáo viên chuyển từ trắng sang xanh, "Nếu cậu đi ra ngoài, về sau tiết của tôi cũng đừng học nữa."

Hứa Lương Châu cười khẽ ra tiếng, xoay người, hời hợt nói. "Đã biết."

Hứa Lương Châu lảo đảo lắc lư ra khỏi khu dạy học, cởϊ áσ khoác đồng phục vắt ở trên vai.

Thời tiết tháng tư dần dần nóng lên, bên trong hắn chỉ mang một cái áo chữ T màu trắng ngắn tay, thân hình thiếu niên cao gầy, gương mặt soái khí tuấn lãng khiến người ta chú ý.

Tống Thành ngồi xổm ở góc tường, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, thấy Hứa Lương Châu, ánh mắt sáng ngời, nhảy dựng lên, chạy đến bên người hắn, cánh tay lại không tự giác bám lấy cổ hắn, "Cuối cùng mày cũng đi ra, tao chờ lâu lắm rồi, đi, tao đã hẹn người, chúng ta đi chơi bóng."

Giọng Hứa Lương Châu lạnh lẽo, "Bỏ tay ra."

Tống Thành cười khan, ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

Hắn biết, Hứa Lương Châu không thích người khác chạm vào mình.

Hai người chậm rãi đi đến sân bóng rổ.

Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, ở trên sân bóng đổ mồ hôi.

Thời điểm Hứa Lương Châu chơi bóng rất đẹp, hắn rất trắng, ở dưới ánh sáng mặt trời thì có vẻ càng trắng hơn.

Đám người thở hồng hộc, chỉ có mình hắn nhìn qua không hề mệt mỏi.

Hứa Lương Châu cầm lấy chai nước khoáng đặt trên mặt đất, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Một bên Tống Thành đột nhiên hỏi nói: "Này, mày ở ban nhất đúng không?"

Hứa Lương Châu không chút để ý nói: "Hình như vậy."

Ngay lập tức Tống Thành kêu to: "Bố mày có ý gì thế, cho mày học ở ban nhất, đây là muốn tra tấn chết mày."

Hứa Lương Châu nghiêng người, hỏi, "Làm sao vậy?"

"Cả năm cấp thì ban nhất giám sát chặt chẽ nhất, mày phải cẩn thận một chút."

"Ừ."

Đánh bóng rổ xong còn rất sớm, Tống Thành bò tường ra cổng trường đi chơi game.

Hứa Lương Châu không thích chơi những cái đó, hắn không thích đi chơi, chỉ là không thích ngồi nhàm chán trong phòng học, hắn nằm trên mặt cỏ của sân thể dục ngủ cả buổi chiều.

Không ngờ, toàn bộ ban nhất nhanh chóng nổ tung.

Một nhóm học sinh ngoan theo khuôn phép cũ, có khi nào gặp được bạn cùng học giống như hắn chứ.

Hắn quá cá tính. Muốn không chú ý cũng khó.

Các nữ sinh mặt đỏ tai hồng nói về hắn, nói đến bạn mới này, trước hết chú ý tới chính là gương mặt điển trai của hắn.

Đan Đan nghe muốn đau lỗ tai.

Hết tiết, Tây Tử ngồi cùng bàn nắm lấy tay cô, hưng phấn hết sức, "Đan Đan, cậu thấy bạn mới tới không? Thật đẹp trai."

Đan Đan biểu hiện không mấy hứng thú, "Không chú ý lắm."

Hắn ấy à, bất kể khi nào cũng lóa mắt.

Đan Đan chống cằm, ánh mắt nhìn không trung, cô nhớ tới lúc ấy cô bị hắn dụ dỗ đi Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn, sổ hộ khẩu để ở nhà.

Hứa Lương Châu từ cửa sổ bò vào nhà cô, trộm sổ hộ khẩu đi mất.

Cô đứng dưới gốc cây chờ hắn, khẩn trương muốn chết.

Hắn nhảy xuống từ cửa sổ, cười hì hì ôm cô, hung hăng hôn một cái ở trên mặt cô, sau đó hỏi, Đan Đan, anh có lợi hại không?

Cô thẹn quá thành giận véo eo hắn, hắn lại cười càng vui vẻ.

"Đan Đan, tớ đang nói chuyện với cậu đấy."

"Hả, Tây Tử cậu nói cái gì?" Đan Đan hoàn hồn.

Tây Tử trợn mắt, "Tớ nói tớ vừa mới thấy bạn mới bị thầy Trần kêu lên văn phòng."

Thầy Trần chính là Chủ Nhiệm Giáo Dục.

Mập mạp, nghiêm khắc.

"Ừm."

Tây Tử phiền muộn, "Haiz, cũng không biết thầy Trần sẽ dạy dỗ cậu ấy như thế nào."

Đan Đan lại càng lo lắng cho thầy Trần, không ai hiểu Hứa Lương Châu hơn cô.

Hắn nhìn qua quạnh quẽ, nhưng tính tình thật sự không tốt.

Tuổi còn nhỏ, hắn không biết thu liễm, thù hận đều xử lý ngay, sau này tâm tư hắn càng thêm thâm trầm, mặt ngoài cười với bạn, thật ra ở sau lưng làm cho bạn táng gia bại sản.

Quả nhiên, buổi chiều tan học, Đan Đan liền nghe nói thầy Trần bị đánh.

Hứa Lương Châu vung ghế dựa văn phòng ghế quăng qua, thầy Trần bị thương không nặng, nhưng bị chọc tức điên.

Chỉ vào mũi Hứa Lương Châu kêu hắn cút.

Trên hành lang đứng đầy bạn học xem náo nhiệt, Đan Đan cũng bị kéo ra ngoài.

Hứa Lương Châu vẫn tỏ vẻ không quan tâm, mặt mày lạnh nhạt, lúc hắn đi qua người Đan Đan, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.

Đan Đan hô hấp cứng lại, cổ họng khô khốc.

Hứa Lương Châu nhìn cô trong chốc lát, cười cười, "Hôm nay là lần thứ ba gặp cậu, chúng ta thật có duyên."

Ngữ khí tùy tiện, làm người nghe không thoải mái.

Đan Đan xoay người trở về phòng học, mặc kệ người khác ở sau lưng phê bình.

Hứa Lương Châu híp mắt nhìn nhìn cô, rồi thu hồi tầm mắt, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi trường học.

Hứa Lương Châu tới ngày đầu đã nổi danh.

Hơn nữa với gương mặt làm người khác kinh ngạc của hắn, cơ hồ không có ai không biết hắn.

Đan Đan cũng không lo lắng cho Hứa Lương Châu, đánh thầy Trần thì sao? Ngày mai hắn vẫn có thể tới trường học đi học bình thường.

Hứa Lương Châu và Tống Thành là hai người làm người khác hận đến ngứa răng.

Gia thế tốt, đầu óc tốt.

Tống Thành đứng đầu trong khoa học tự nhiên, sét đánh mưa dông vẫn không thay đổi được vị trí này.

Còn Hứa Lương Châu, Đan Đan biết, tương lai hắn thi đại học cũng hơn đa số người.

Chỉ là hắn giỏi che dấu thôi.

Hết tiết tự học buổi tối, Đan Đan thu dọn cặp sách chậm rãi trở về nhà.

Đại khái đi bộ khoảng mười lăm phút.

Trong ngõ nhỏ đại bộ phận đều là giáo viên công nhân viên chức ở, bà Hứa Lương Châu lúc trước là phó hiệu trưởng trường này, vẫn luôn ở Giang Nam dạy học.

Đan Đan đã rất lâu không được tự do như vậy, đi dưới đèn đường, có cảm giác không chân thật.

Sau khi cô kết hôn với Hứa Lương Châu, mâu thuẫn càng ngày càng sâu, hắn quá cố chấp, cô nhường nhịn đến không còn đường lui.

Đan Đan không muốn lặp lại bi kịch đời trước, cô không muốn bị Hứa Lương Châu nhốt lại, chỉ có thể ở nhà, nơi nào cũng không thể đi.

Ngã ba đường đèn lắc qua lắc lại, ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân Đan Đan nghe càng rõ ràng, cô cúi đầu, thấy trên mặt đất một bóng dáng dong dong sát sao đi theo phía sau.

Tin tức xã hội thoáng hiện trong đầu cô, cô đi nhanh bóng dáng phía sau cũng đi nhanh.

Dây đeo ba lô Đan Đan bị người đằng sau kéo, cô ngã vào một l*иg ngực cứng rắn, cô kêu to lên, đôi tay nhỏ đánh lung tung.

Hứa Lương Châu bị móng tay cào xước gương mặt, hắn "Úi" một tiếng, lập tức liền khống chế đôi tay cô, thấp giọng nói: "Đừng kêu, đang nửa đêm muốn dọa người à."

Đan Đan ngừng hô hoán, sau khi thấy rõ hắn, đạp hắn một cước, đôi mắt hồng hồng, "Buông tôi ra."

Hứa Lương Châu thả tay, cô bước nhanh về phía trước, mím môi một chữ cũng không nói thêm.

Hắn đuổi kịp cô, cùng cô sóng vai, ghé mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ banh ra, hỏi, "Này, giận rồi à?"

Đan Đan vẫn không hé răng, cúi đầu, chỉ mong có thể về đến nhà thật nhanh.

Hứa Lương Châu chắn trước người cô, chặn đường, hơi mất kiên nhẫn.

Đan Đan tức giận, lạnh lùng nói: "Cậu tránh ra."

Hứa Lương Châu trông bộ dạng tức giận của cô, cảm thấy rất đáng yêu, nghĩ đến lời nói nào đó của ca sĩ thần tượng, "Ngươi nói tránh ra liền tránh ra, ta còn gì mặt mũi?"

Đan Đan muốn khóc, đời trước hắn chỉ biết chơi xấu với cô, rõ ràng hiện tại là ngày đầu tiên nhận thức.

Đan Đan thật sự khóc, nước mắt như hạt châu rớt xuống.

Ủy khuất, sợ hãi, đủ loại cảm xúc hỗn hợp ở bên nhau.

Hứa Lương Châu trên mặt nghiêm trang, trong lòng.. Kỳ thật cảm thấy cô yên lặng lau nước mắt..

Quả thực..

Đáng yêu..

Kinh khủng..

"Đừng khóc." Hắn nghiêm trang nói.

Không ai đáp lại.

Hắn nghiêng người, kêu lên: "Ta tránh ta tránh, để ngươi đi, đừng khóc đừng khóc được rồi đi."

Đan Đan lau khô nước mắt, nói đi là đi, nắm chặt cặp sách chạy xa.

Hứa Lương Châu tức giận bật cười, ánh mắt một thâm trầm, nhấc chân đá góc tường.

"Mẹ nó."