Triệu Hoành gọi điện đến nhà của Văn Đình, chính bố mẹ của Văn Đình đã trả lời cuộc gọi, Triệu Hoành lấy cớ nói mình là đồng nghiệp của cô và có việc muốn tìm cô. Cha mẹ của Văn Đình nói rằng họ vừa biết tin Văn Đình đã ly hôn, tâm trạng cô đang rất buồn nên muốn tìm một nơi để thư giãn, mà bọn họ cũng không biết cô đi đâu nữa.
Một tuần sau, Triệu Hoành đến một ngôi làng nhỏ ở phía bắc. Đây là một ngôi làng nhỏ với giao thông kém phát triển, chỉ có một chiếc xe buýt đi từ thị trấn vào hai ngày trước, nhiều người trong làng đã chuyển lên thị trấn, nhiều ngôi nhà trong làng trống rỗng và trông rất mục nát.
Triệu Hoành bước đến ngoài ngôi nhà có cây đại thụ giữa làng, anh đầy cửa sân ra, nghe thấy tiếng động bên trong, lặng lẽ đi vòng ra cửa sảnh, từ cửa sổ nhìn thấy Văn Đình vẫn đang dọn dẹp. Đánh giá tình hình trong nhà, cô gần như đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà lâu không có người ở này. Triệu Hoành đẩy cửa ra, Văn Đình kinh ngạc xoay người "Anh, sao anh có thể tìm tới đây?"
"Anh đã nói rồi, đừng cố thoát khỏi lòng bàn tay của anh."
Văn Đình cắn môi, nước mắt chảy ra "Tôi trốn ở đây, anh muốn thế nào tôi cũng không nghe không nhìn thấy, tôi không trở về với anh."
Bất cứ giá nào, những ảnh chụp và video clip anh có thật sự gửi đi, cô không nghe không nhìn tới xem như không biết, cứ trốn ở thôn này là được.