Sáng sớm hôm sau, trên đường Triệu Hoành đến công ty nhớ lại việc chơi đùa của đêm hôm qua, nên lần này vừa thấy Văn Đình côn ŧᏂịŧ cũng không bị dựng thành lều trại nữa.
Buổi sáng hôm nay, anh đến công ty khá sớm, từ bãi đỗ xe ngầm vào thang máy rồi đến lầu một, Tu Văn Đình và một đồng nghiệp khác đang đứng trước cửa thang máy nói chuyện, vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng chào hỏi “Triệu tổng."
Vóc dáng của Văn Đình không cao, chỉ đứng tới cạnh bả vai của Triệu Hoành, gương mặt trái xoan trắng nõn, thêm đôi mắt rất to, khi cười bên trái miệng còn có đồng điếu nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Triệu Hoành cũng không dám nhìn thẳng cô, hơi gật đầu liền đứng thằng người.
Sáng sớm người đông nên thang máy quá số lượng, tiếng "ting ting" vang lên, mấy người đứng gần cửa thang máy lề mề không muốn đi ra, làm cho một số người phẫn nộ. Triệu Hoành đứng ở trong thang máy cao nhất, như hạc giữa bầy gà, Văn Đình liền đứng ở trước mặt anh, hôm nay cô mặc một thân y phục màu trắng chất lụa mỏng, tóc cột kiểu đuôi ngựa. Mà Triệu Hoành lại cao hơn Văn Đình, chỉ cần rũ mắt nhìn xuống liền có thể thấy từ cổ áo đến đồ lót màu da của cô. Áo ngực xinh xắn bao bọc lấy hai vυ' tuyết trắng rất tròn, dù chỉ có thể nhìn thấy rãnh ngực không sâu và nửa vòng tròn tuyết trắng của vυ' cũng đủ làm cho Triệu Hoành chịu không nổi.
Cổ áo của Văn Đình cũng không hề rộng rãi, mà cô còn cố gắng che giấu, Triệu Hoành ngắm trộm vài lần cũng không nhìn được phong cảnh, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, rất muốn kéo tay cô ra nhìn cho đã ghiền, tốt nhất là có thể xoa xoa chơi đùa.
Hai người dựa vào gần như vậy nên mùi hương ngọt ngào trên người cô xông thẳng vào chóp mũi, Văn Đình cố gắng ép mình không dựa vào gần người khác, đuôi tóc đảo qua áo sơ mi của Triệu Hoành, cách áo sơ mi, Triệu Hoành cảm thấy trên ngực hơi ngứa, phía dưới càng không cần phải nói, Triệu Hoành dùng túi xách máy tính ngăn cản, vậy mà nó vẫn dựng thành một khối nhanh chóng đâm vào thắt lưng Văn Đình, Triệu Hoành nghĩ, thật muốn đâm sâu vào trong thân thể cô, ấn cô ở dưới thân mình, tư vị đó chắc chắn là sướиɠ ngất trời.
Thời gian ngắn ngủi vài phút làm Triệu Hoành nhẫn nại đến đỏ mặt, lúc vào văn phòng, anh khóa cửa lại rồi vọt vào nhà vệ sinh, kéo khóa quần xuống làm côn ŧᏂịŧ thô dài liền nảy ra, phía trên đã tiết ra một chút chất lỏng.
Triệu Hoành nhịn không được mắng “Người có thể chơi thì không thích, cái người không thể chạm vào mày lại nhớ mỗi ngày, mày xứng đáng bị vậy. Trong hộp đêm nhiều gái cho mày chọn như vậy lại không chọn, người ta đã có chồng rồi, đừng nghĩ nữa."