Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 52: Gái ngoan sợ trai quấn lấy

Tuy nhiên, sự ái mộ của chính bản thân này đối với Giang Chi đã ăn sâu vào máu rồi.

Đường Chi cảm thấy không cần giải thích nhiều với người không hiểu, vì vậy cô dứt khoát không thèm trả lời tin nhắn của Tống Tiểu Tùng.

Lần thu hoạch này của cô đạt được không ít, nhận được vài lời mời đóng phim truyền hình và các gameshow.

Tống Sơ Tuyết đưa cho cô xem không ít kịch bản: “Xem thử xem em muốn nhận bộ nào?”

Đường Chi mở to mắt: “Nhiều như vậy cơ á?”

Cùng với bộ hit , độ nổi tiếng của cô càng tăng cao. Kịch bản trong tay Tống Sơ Tuyết cũng gần như không còn là mối tình đầu chết sớm của nam chính nữa, thậm chí cũng bắt đầu có một số kịch bản vai nữ ba, nữ tư.

Trong số những kịch bản này, có một nhân vật thu hút sự chú ý của Đường Chi. Đó là vai nữ thứ tư trong bộ tiên hiệp được chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ.

Nữ thứ tư Nguyên Lê là một tiểu tiên nữ tính tình cổ quái.

Ở giai đoạn đầu thì Nguyên Lê là một nhân vật khiến người khác chán ghét.

Từ nhỏ nàng đã được chiều chuộng cho nên tính khí rất ngang ngược, những lúc gặp nam chính thì thường thích trêu trọc nam chính, không chỉ vậy còn thường làm vật cản đường kéo chân nam chính lại, được nam chính cứu mà cũng không nói được lời tử tế tốt đẹp nào. Mà chỉ nói nam chính cần phải cứu nàng ta chứ không phải là nàng ta cầu cứu chàng. Đúng quả thật là không biết tốt xấu mà.

Mãi đến khi nàng ta vì cứu nam chính mà chết thì ý kiến một chiều mới dần dần được cải thiện.

Fans nguyên tác đối với nàng ta vừa yêu vừa hận.

Những việc xấu mà nàng ta đã làm ở đầu truyện đều là sự thật, Nguyên Lê ngang ngược, không nói đạo lý, tùy hứng, cực kỳ giống tiểu quỷ nhỏ đáng đánh đòn, fans nguyên tác ghét nhất nhân vật quyền lực.

Nhưng sau khi yêu nam chính thì cô ấy cố chấp như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, đem lòng ái mộ nhưng vì kiêu ngạo mà không chịu thừa nhận, cuối cùng lại vì chàng mà chết. Những ngày bình thường làm một tiểu tiên nữ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, vậy mà vào khoảnh khắc trước khi chết lại đặc biệt dịu dàng.

Sau cùng thì nàng ta đã học được cách yêu một người, nhưng lại chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.

Chính khoảnh khắc tỏa sáng đó, sau này Nguyên Lê đã trở thành nhân vật mà fans nguyên tác cảm thấy đau lòng nhất.

Kịch bản này có thể được đưa đến tay Đường Chi chủ yếu là vì hình tượng thần tiên của Đường Chi trước đó đẹp quá sức tưởng của mọi người.

Mặc dù tiết mục chính thức còn chưa được phát sóng nhưng video do fans couple cắt ghép chỉnh sửa có lượt like cao, không những thế lại còn được lên hot search nữa. Đó chính là lý do mà Đường Chi được mời đến thử vai.

Lúc đầu Đường Chi mang tâm lý cho rằng cô có thể thử vai diễn này, thế nhưng sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết thì lại cảm thấy hứng thú với nó.

Vai diễn Nguyên Lê này có thể sẽ một nhân vật thực sự tạo nên sự trưởng thành và tỏa sáng cho vai diễn của cô.

Nhưng không phải ở cuối cùng mà sẽ có sự biến đổi ở mỗi giai đoạn, phải thay đổi từng chút một. Mặc dù tình tiết liên quan đến nàng ta rất ít nhưng mỗi phân cảnh đều là tình tiết then chốt, quan trọng.

Nếu như muốn tạo ra sự tỏa sáng như vậy thì phải làm nổi bật toàn bộ thần thái, sức quyến rũ của nhân vật. Điều này đặc biệt kiểm tra sự hiểu biết của diễn viên đối với vai diễn và năng lực diễn xuất của mình.

Một thử thách như vậy khơi dậy sự hứng thú của Đường Chi.

Tống Sơ Tuyết nhìn thấy dáng vẻ đầy hào hứng của cô, lại nghĩ đến kỹ năng diễn xuất như bình hoa của cô liền an ủi: “Không sao, chúng ta thử một chút. Em cũng không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân. Không ít người tranh vai diễn đến sứt đầu mẻ trán, dù không được nhận thì cũng không có gì phải mất mặt cả.”

Đường Chi “Ồ” một tiếng, nhỏ giọng oán trách: “Ngược lại thì chị mong tôi được nhận đi.”

Cô không muốn nản chí trước khi có kết quả.

Đường Chi bắt taxi đến trường quay, đúng như lời Tống Sơ Tuyết nói, có rất nhiều người đến thử vai này, thậm chí còn có cả tiểu hoa tuyến hai Hứa Kiều Kiều.

Hứa Kiều Kiều được thiết lập là người yếu ớt mỏng manh trong làng giải trí, nhân vật này cũng khá phù hợp, trong số những người đến thử vai thì đoàn phái của cô ta là lớn nhất. Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, bốn người trợ lý bận tối mắt tối mũi vây quanh cô ta, có người bung ra một chiếc ô che gió, có người phụ trách vừa đưa nước nóng, vừa nói những lời hoa mỹ tâng bốc cô ta.

Đường Chi rất chỉ hận không thể chụp một khung hình của hai người để so sánh, để cho Tống Sơ Tuyết thấy được khoảng cách khác biệt rất lớn giữa cô và các nghệ sĩ khác.

Tuy không cần quá nhiều trợ lý chiếu cố chăm sóc, chỉ là chủ yếu vẫn có một chút ghen tị xuất hiện khi có người khác sắp xếp công việc cho mình.

Nói cho cùng thì hôm nay cô tự mình bắt taxi đến đây!

Đúng lúc này cô cảm thấy có người vỗ bả vai một cái, một giọng nói ngang ngược truyền vào tai: “Này, tôi cảm thấy cô rất quen nha.”

Đường Chi quay lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Hứa Kiều Kiều.

“Ừm, tôi là…”

Ngay khi Đường Chi định nói ra tên của mình thì Hứa Kiều Kiều đã ngắt lời cô: “À, tôi nhớ ra rồi! Là bạn gái cũ của Giang Chi đúng không? Tôi đã xem qua chương trình tạp kỹ của hai người rồi.”

Đường Chi sửng sốt một chút, cô không thích cái danh xưng này.

Nhớ lại lần trước Tống Chấp cũng là bộ dạng vỗ một cái cô như thế này, hình như cũng là “bạn gái của anh Chi”.

“Tôi là Đường Chi.”

Cô hướng về phía Hứa Kiều Kiều gật đầu một cái giới thiệu bản thân.

Hứa Kiều Kiều “Ồ” một tiếng, không quan tâm mà lớn tiếng nói với những người xung quanh: “Vai diễn này là vốn dĩ là tạo ra là dành cho tôi, không bằng các người cũng tranh thủ đi tìm vai diễn khác đi, đứng ở chỗ này cũng lãng phí thời gian.”

Đây đúng thật là nói một cách đầy phách lối, kiêu ngạo mà.

Thấy các nữ sinh khác tham gia buổi thử vai cũng đang hướng về phía này, Hứa Kiều Kiều nhìn bộ nail mới làm của mình đắc ý nói: “Bố tôi đã rót 300 triệu vào bộ phim này chỉ vì tôi thích nhân vật này. Các người nói xem, không chọn tôi thì chọn ai? Dùng đầu ngón chân nghĩ thử xem các người đều không có phần thắng, có đúng không?”

Dưới sự khoe khoang của cô ta, quả thật có mấy nữ sinh có chút dao động, trong đội ngũ bây giờ là một mảnh rối loạn.

Đường Chi không có cảm xúc gì quá lớn, vẫn bình chân như vại xếp hàng chờ đến lượt mình.

Rất nhanh đến lượt cô đi thay trang phục.

Khi Đường Chi thay xong trang phục và bước ra ngoài, toàn bộ hiện trường đều trở nên xôn xao.

Hầu hết những người vẫn còn ở lại đây đều thích thú vai diễn này. Họ cho rằng chính mình mới là người phù hợp nhất cho vai diễn này.

Không có bất kỳ tạo hình nào, chỉ riêng bằng việc mặc chiếc váy tiên nữ màu xanh nhạt thì bàn về nhan sắc hay tạo hình, Đường Chi cũng đã hạ gục không ít đối thủ cạnh tranh.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, may mắn cô cũng chỉ là bình hoa với kỹ năng diễn xuất hỏng bét.

Nếu không thì cạnh tranh vai diễn này với dáng vẻ của Đường Chi như vậy thì quả thật là hoàn toàn không có phần thắng.

Hứa Kiều Kiều cũng thay xong váy mà đi ra, khi bắt gặp thấy cũng không khỏi ghen ghét đố kỵ, hướng về phía nhân viên công tác bên cạnh mà châm chọc: “Quả thật cô ấy lớn lên rất đẹp.”

Những nhân viên kia tâng bốc cô ta: “Đâu có, Kiều Kiều cô mới xinh đẹp.”

Hứa Kiều Kiều không cảm thấy xấu hổ mà chỉ “Hừ” một tiếng: “Đẹp hơn nữa thì có ích gì? Vai diễn này đã định là của tôi rồi!”

Trong phân cảnh này, Nguyên Lê sẽ ngồi trên một cái cây.

Đối phương diễn thử cùng với các cô gái chính là diễn viên thế thân của nam chính, Phàn Hàng.

Sau khi chào hỏi với anh ta, Đường Chi bước lên cái thang để lên cây. Lúc bước lên cái thang, bắp chân cô không ngừng run rẩy, cũng may cành cây không cao nên nàng cố gắng nén nỗi sợ trong lòng mà ngồi trên cây.

Lúc này Phàn Hàng bị một đám người đánh đập điên cuồng ở dưới gốc cây.

Buổi thử vai chính thức bắt đầu.

Trong một giây Đường Chi đã nhập vai.

Cô đang ngồi ở trên cây cười híp mắt ăn nho, đôi chân vui vẻ đung đưa trên không trung, cứ như vậy mà vô cùng thích thú nhìn anh ta bị đánh, cũng không có ý định giúp đỡ anh ta thoát khỏi vòng vây. Thậm chí xem được một lúc dường như cảm thấy nhàm chán, liền nheo mắt ngáp dài buồn ngủ.

Đợi đến khi bị đánh xong thì Phàn Hàng bị thương tích đầy mình, khi anh cố gắng đứng dậy, cô liền nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh anh ta, trên người còn mang theo một mùi hương dễ chịu.

Phàn Hàng ngước đôi mắt lên nhìn thấy đôi mắt trong suốt linh động của cô hướng về phía những vết thương trên người anh ta. Tiểu cô nương nhanh chóng rơi nước mắt, thanh âm ngọt ngào nói: “A, huynh bị thương rất nặng!”

Vừa nói cô vừa lấy ra chiếc khăn tay, cố gắng lau đi vết thương đang chảy máu không ngừng của anh ta.

Phàn Hàng sững sờ nhìn vào đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của cô, không có động tĩnh gì mà đứng nguyên tại chỗ.

Cô cầm chiếc khăn tay nhanh chóng xoa xoa trước ngực anh ta, trong lúc anh ta đang thả lỏng thì một chân đá vào đầu gối buộc anh ta phải quỳ một chân xuống đất, cả người thẳng tắp ngã xuống trước mặt nàng.

Phàn Hàng không dám tin ngửa mặt lên nhìn.

Mới vừa rồi vẫn còn là tiểu tiên nữ nũng nịu hiểu lòng người, vậy mà giờ đây nụ cười quỷ dị sớm xuất hiện trên khuôn mặt nàng, nhìn hắn từ trên cao xuống với giọng điệu vừa khinh miệt vừa cay nghiệt:

“Tên khốn kiếp nhà ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nô tài hạ đẳng, vậy mà cũng dám nghĩ tới khăn tay của đại tiểu thư ta đây!”

Lúc nói những lời này, trên mặt cô vui vẻ cười tươi.

Như một đứa trẻ bị tùy ý dạy hư, vừa ngây thơ vừa xấu xa.

Một đoạn diễn xuất này hoàn toàn hạ gục tất cả các diễn viên đối thủ.

Hứa Kiều Kiều ở một bên quan sát cũng hoàn toàn bị choáng váng —

Từ khi nào mà diễn xuất của Đường Chi lại tốt lên như vậy?!

Nếu không phải đạo diễn hô “Cắt” thì chính cô ta còn tưởng rằng mình đang nhìn thấy Nguyên Lê phiên bản thực!

Như vậy cô ta còn có phần thắng sao?!

Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Hứa Kiều Kiều cắn răng kiên trì hoàn thành phần trình diễn của mình.

Không cần người khác phải nói, cô ta cũng biết rõ kỹ năng diễn xuất của mình quá tệ, hoàn toàn bị Đường Chi đánh bại!

Vốn dĩ vai diễn này không được yêu thích, cũng khá khó diễn, theo lý mà nói cô ta đập tiền để được tiến vào đoàn làm phim để có một nhân vật không có quá nhiều vai trò như vậy.

Thế nhưng diễn xuất của Đường Chi đã đánh bại tất cả mọi người ngay lập tức!

Hứa Kiều Kiều bĩu môi: “Thật muốn chết mà.”

“Đang yên đang lành như vậy lại gặp phải cô ta!”

Mặc dù Hứa Kiều Kiều không tình nguyện thừa nhận, nhưng nhân vật Nguyên Lê này, ngoại trừ Đường Chi ra thì không thể là người khác được.



Buổi thử vai của Đường Chi kết thúc suôn sẻ.

Thừa dịp Phàn Hàng đang nghỉ ngơi, cô nghiêng về phía anh ta, hỏi nhỏ:

“Thật ngại quá, vừa rồi đạp có khiến anh bị thương không?”

Phàn Hàng ngây người.

Hôm nay anh ta bị mấy nữ diễn viên đạp vào chân không biết bao nhiêu lần, có nặng có nhẹ.

Nhưng lại không có ai quan tâm anh ta có bị đau hay không, ngay cả chính bản thân anh ta cũng vậy.

“Không có.” Anh ta ôn hòa cười với cô: “Đều là diễn cả, cô không cần phải để trong lòng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Đường Chi thở phào nhẹ nhõm, cong mắt cười rồi đưa anh ta một quả táo: “An ủi một chút đối với bạn diễn ha.”

Cô nói một cách chân thành.

Điều này khiến cho một người đã quen với việc làm diễn viên đóng thế và bị phớt lờ như Phàn Hàng, giờ phút này cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

“Cảm ơn.” Anh ta nhận lấy quả táo Đường Chi đưa, cắn một miếng vừa nghĩ thầm trong lòng —

Hình như Đường Chi cũng không khó chịu, đáng ghét như bên ngoài đánh giá.

Ngược lại, cô ấy rất biết cách quan tâm và chu đáo.

Diễn xuất của cô cũng rất tốt.

Đợi đến khi tất cả các diễn viên đến thử vai rời đi hết thì đạo diễn Hoàng Trung Hoành gọi Phàn Hàng đến phòng khách riêng.

Tất cả tài liệu nữ diễn viên đến thử vai Nguyên Lê đều được bày ra bàn, Hoàng Trung Hoành ôm cánh tay hỏi Phàn Hàng: “Sau buổi thử vai hôm nay, cậu thấy diễn viên nào phù hợp vai Nguyên Lê nhất?”

Phàn Hàng không chút do dự mà chỉ vào tấm ảnh của Đường Chi, nói:

“Cô ấy.”

Trong số rất nhiều nữ diễn viên trong đấy, Đường Chi diễn Nguyên Lê xấu xa thì đúng là xấu xa thật, nhưng đáng yêu thì cũng rất đáng yêu. Quả thật đã toát ra được cảm giác khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Hoàng Trung Hoành hơi kinh ngạc, liếc nhìn tấm ảnh của Đường Chi.

Buổi chiều ông ta không có mặt tại đoàn làm phim, kinh phí đầu tư cho bộ “Hỏi tình” rất lớn, ngoại trừ những vai quan trọng do ông ta tự mình quyết định ra thì các vai diễn còn lại đều do các tư bản đưa người vào. Ông ta vốn dĩ không thấy tận mắt mọi thứ, chỉ để lại phó đạo diễn ở lại đây xem.

Nhưng người phó đạo diễn tiến cử cho ông ta chính là Hứa Kiều Kiều.

Hoàng Trung Hoành nhớ kỹ Đường Chi chính là người được tác giả của nguyên tác đề xuất, để người được chọn cho vai diễn Nguyên Lê vào trong lòng.

“Được, để tôi xem thử video thử vai của cô ấy.”



Tin tức Giang Chi và Đường Chi chia tay sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc đã được mọi người biết đến từ lâu.

Buổi tối, Vương Thành Nhiên tổ chức cuộc chơi, có mời Giang Chi cùng đi ăn tối.

Vương Thành Nhiên có gọi vài người bạn, lúc Giang Chi đến thì mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ. Thấy anh đến, tất cả mọi người đều đứng dậy nhường chỗ ngồi. Giang Chi chào hỏi vài người, Vương Thành Nhiên nói: “Tôi đã gọi cho cậu loại nước sôi để nguội tốt nhất ở đây rồi.”

Một số người bật cười ha ha.

Giang Chi là một ca sĩ cho nên bình thường để bảo vệ cổ họng của mình anh đều ăn uống rất nhạt nhẽo.

Phía cuối phòng, mọi người cùng nâng chén hướng về phía Giang Chi:

“Anh Chi, chúc mừng anh đã thoát khỏi Đường Chi và khôi phục lại trạng thái độc thân!”

Mọi người đều sớm đã biết Giang Chi chán ghét Đường Chi như thế nào.

Cho nên khi biết tin tức này thì cũng thật lòng chúc mừng cho anh.

Tuy được quan tâm, nhưng hai chữ “thoát khỏi” phát ra từ miệng bọn họ khiến Giang Chi cảm thấy có vài phần khó chịu trong lòng.

Anh xoa lông mày, uống cạn hết cốc nước rồi đứng dậy: “Tôi vẫn còn có việc khác, đi trước đây.”

Vương Thành Nhiên đã quen với tính cách đơn độc của anh, vẫy tay tạm biệt anh.

Giang Chi ngồi vào trong xe, sau khi do dự một hồi mới lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thoáng qua.

Wechat có vô số tin nhắn có chấm đỏ chưa đọc.

Nhưng trong số nhiều tin nhắn như vậy lại không có tin nhắn nào thuộc về cô.