Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 39: Vô cùng ễ thương.

Câu hỏi này cũng quá gian xảo rồi!

“Cạnh chữ thị (示)” và “cạnh chữ y (衣)” chỉ khác nhau một chút, chữ “chi (氐)” và chữ “thị (氏)” cũng khác nhau một chút.

Bốn chữ này quả thực có thể khiến người ta phải hoa mắt, chỉ là khi mọi người bắt đầu tìm kiếm thì đã tìm rất lâu.

Nhan Vô Ưu không chắc chắn viết lên đề thi đáp án “D”, cô ấy phân vân nhìn về phía Thẩm Trác Sắt: “Đúng không?”

Thẩm Trác Sắt cười, cậu ấy viết thêm một chữ “D” bên trên chữ “D”, đáp án lập tức trở thành “B”

[Đến thời khắc mấu chốt, Sắt Sắt cũng quá mất sức rồi!]

[Không hổ là người chơi đàn dương cầm nổi tiếng!]

“Bây giờ đúng rồi.”

Cậu ấy nhẹ nhàng gõ đầu Nhan Vô Ưu, cười nói: “Không có kiến thức.”

Lúc này Nhan Vô Ưu nhéo lên đùi cậu ấy một cái: “Nói ai không có kiến thức?”

“Anh anh anh.” Trên đùi bị đau, Thẩm Trác Sắt giơ tay đầu hàng: “Là anh không có học thức.”

Fan cp “Nhan Sắc” kêu gào trước màn hình.

[“Nhan Sắc” phát đường!]

[Ưu Ưu và Sắt Sắt thật là đáng yêu quá đi!]

Mà một bên khác, Phó Hoàn Chi và Hà Thu Thu…

Toàn dựa vào đoán mò.

Hà Thu Thu đang học thuộc bài vè: “Ba dài một ngắn thì chọn ngắn. Ba ngắn một dài thì chọn dài. Hai dài hai ngắn thì chọn B, cao thấp không đều C vô địch.”

…C vô địch!

“Thầy Phó… Nếu không thì chúng ta chọn đại là C đi!”

Vẻ mặt Phó Hoàn Chi ngượng nghịu mà do dự gật đầu: “Vậy… Vậy cứ chọn C đi!”

Bình luận chạy đầy màn hình, khán giả lo lắng thay cho hai người họ.

[BBBB.]

[Là B. Là B. Giang Chi (江祗)]

[Ha ha ha, đề này chỉ có mỗi “Diều Giấy” là có thể biết chính xác, lập nhóm thi là đúng, nhất định phải trả lời đúng tên của anh Chi. Ha ha ha ha!]

[Đúng vậy! Đúng vậy! Chẳng qua tôi phải lưu vào ghi nhớ, tự mình không nhớ được. Khá lắm chàng trai! Bây giờ tôi sẽ lập tức nhớ chữ này, nếu không sau này trả lời câu hỏi tại trường quay, không phải sẽ làm mất mặt mũi Diều Giấy sao.]

[Chi Chi thật sự rất biết cách ra đề! Tôi cười sắp chết rồi. Nhóm khách mời bị vả mặt chưa?]

[Tổ tiết mục để lại sĩ diện cho họ, đến hiện tại đã bị Chi Chi lột sạch. Ha ha ha ha! Mỗi ngày đều lo lắng Chi Chi bị đánh.jpg.]

[Chị em chúng ta không sợ! Chi Chi đã có anh Chi!]

Chờ đến khi cả ba đội đều trình ra đáp ra. “Kẹo Gừng” lại bày ra tư thế trấn áp người khác, không ngoài dự đoán đã lấy hạng nhất.

[Đệt! Đến cùng thì có cái gì mà cp“Kẹo Gừng” này trả lời không được không? Làm thế nào mà đến cái tên đầy đủ của Chopin (1), “Kẹo Gừng” cũng biết thế này?]

Đúng vậy, để câu hỏi phụ của mình không trở nên xấu hổ thì câu hỏi mà Thẩm Trác Sắt và Nhan Vô Ưu đặt ra chính là viết tên đầy đủ của Chopin.

Chopin thì ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng biết rõ tên đầy đủ của ông ấy.

Sau khi mọi người cảm khái xong thì đều thể hiện lòng tôn kính với Giang Chi.

[Đến cùng thì có gì mà anh Chi không biết vậy?]

[Thế này cũng quá hack rồi! Vốn dĩ chính là người có trình độ âm nhạc cao, còn biết lái xe trượt tuyết, vẽ vời, tri thức văn hóa cũng đầy đủ, dù không phải fan nhưng cũng khϊếp sợ với trình độ này!]

[Người thế này thật sự tồn tại sao? Quá xuất sắc rồi!]

[Đúng vậy! Người ưu tú, đến lĩnh vực nào cũng ưu tú! Hu hu hu! Lại là một ngày động lòng vì anh Chi rồi.]

Rất nhanh sau đó #Câu hỏi mà Đường Chi hỏi# và #祇、祗、衹、袛# đã cùng lên hot search và đạt vị trí đầu tiên khiến mấy người qua đường đều sợ ngây người, họ nhao nhao bình luận bên dưới:

“Trời ơi, trước giờ tôi vẫn thường đánh chữ “chi(袛)”...”

“Ha ha ha, xin lỗi, tôi đều đánh thành chữ “giấy(纸)”. Tôi quá đáng quá rồi!”

“Khá lắm chàng trai! Đề bài này cũng quá trâu bò rồi! Nếu ở trường quay, tôi chắc chắn đã choáng váng rồi!”

“Tôi cũng vậy. Vì sao lại có bốn chữ giống như vậy nhỉ? Tôi cười muốn nôn rồi!”

Tận dụng cơ hội, còn có một vị có ID là “Người dẫn chương trình, giáo viên ngữ văn Tiểu Phan” chuyên gia phát sóng trực tiếp đã giải thích cho mọi người sự khác nhau giữa bốn chữ “祇、祗、衹、袛” này.

Trong một đêm, độ hot đã tăng lên cả triệu người, họ trực tiếp làm cho vị giáo viên này từ chủ phòng phát sóng trực tiếp với vài ngàn fan đã nhảy vọt lên trở thành chủ phòng phát sóng trực tiếp với hàng trăm nghìn fan theo dõi. Cộng thêm việc anh ta giảng giải khá sinh động, thú vị, không phải kiểu giảng bài nhồi nhét, cứng nhắc nên đã làm cho vô số các bạn học lớn tuổi trong phòng phát sóng trực tiếp này say sưa nghe giảng.

Chờ đến khi đã giảng xong “祇、祗、衹、袛” này thì Tiểu Phan lại chuyển đề tài: “Được rồi! Bây giờ để tôi giảng một chút về “cốt (汩)” và “cốt (汨)”, “thộn (汆)” và “thộn (氽)”, “bệ (薜)” và “tiết (薛)”, “trần (塵)” và “chủ (麈)” khác nhau thế nào…”

Trên màn hình lập tức là từng hàng a a a a…

“Bệnh thần kinh! Hai chữ ở phía sau cũng quá giống nhau rồi!!!”

“Ha ha ha, van xin thầy tha cho em!”

“Chữ viết Trung Hoa bao la, phong phú. Tôi thật sự không có học thức!”

“Hiểu rồi! Cái này sẽ đổi mới từ điển tiếng Trung.”

Dưới sự đề cử mạnh và độ hot đã làm dấy lên trào lưu toàn dân nhận biết mặt chữ. Vui chơi hết mình, thế mà lại gọi cư dân mạng là những người không thiếu kiến thức.

Hoàng Bình Chiêu chú ý đến mấy thứ này, anh ta nhìn vào máy tính đến trợn mắt há mồm.

Những năm gần đây có không ít người qua đường thường đánh sai tên của Giang Chi, vốn dĩ đoàn đội còn để ý đến, nhưng Giang Chi không thèm quan tâm. Sau này Hoàng Bình Chiêu cũng từ bỏ chuyện tuyên truyền tên của anh một cách chính xác.

Đúng là chữ “Chi (祗)” này không dễ đánh cho đúng, rất khó cho người ta.

Huống chi tên chỉ là một cái danh xưng mà thôi, sự biểu đạt của khán giả mới là cảm giác chân thật, mà những năm nay đúng là sự cố gắng hết mình của Giang Chi rất xứng đáng với mức độ nổi tiếng của anh, cho dù người đi đường có thể không đánh ra được tên của anh, nhưng tên tuổi của anh đã nổi tiếng từ lâu rồi.

Thật sự không ngờ Đường Chi chỉ tùy tiện, dựa vào một câu hỏi đã thu hút sự chú ý của dân chúng. Chỉ trong chớp mắt đánh gãy vô số sự hiểu biết nhầm lẫn của người qua đường.

Điều này khiến cho mọi người trong phòng làm việc của Giang Chi đều sinh ra lòng tôn kính.

Nên nói thế nào đây?

Lúc đầu, họ còn cho rằng anh Chi tham gia loại chương trình này với Đường Chi chính là tự hạ thấp mình, tất cả mọi người đều lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị thương mại của anh.

Nhưng bây giờ, xem ra dường như tham gia vào chương trình này đúng là đang giúp anh Chi được chú ý hơn.

Liên tiếp mấy ngày nay, Đường Chi giúp anh Chi thu hút sự chú ý của công chúng.

Dường như Đường Chi đã khiến một người đàn ông xa cách giống như một vị thần cách xa đại chúng đang bước xuống thần đàn.

Trên người anh là ánh hào quang chưa từng giảm đi, không còn khiến người ta tiếp tục cảm thấy xa vời và không thể lại gần, lúc này đã tăng cảm giác gần gũi và thú vị rất nhiều.

[Thật ra… Đường Chi cũng rất đáng yêu!]

Mấy ngày nay, các nhân viên của phòng làm việc ngồi chờ phát sóng trực tiếp, trái tim fan only đã bắt đầu lệch sang một bên và đã trở thành fan CP mất rồi.

[Sau khi chương trình này kết thúc, hai người họ sẽ phải chia tay ngay lập tức, thật ra tôi còn không nỡ đây.]

Vừa dứt lời, thoáng chốc đã dẫn đến một trận tán thành.

[Tôi cũng vậy.]

[Ài, đều nhìn ra tình cảm rồi, mấy ngày nay trong lúc xem phát sóng trực tiếp, tôi rất vui sướиɠ, càng xem càng thấy Đường Chi rất đáng yêu.]

[Hu hu hu, còn chưa đến tập cuối đâu, đừng nói vậy! Thừa thãi!]

[Ài, lại có trở câu chuyện mới rồi. Những người này sao lại có tài như vậy nhỉ? Trong vòng bạn bè của tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi.]

[Ài, tôi cũng vậy.]

Có dân mạng có tài đã tạo ra một bức vẽ thần thánh, trong nháy mắt đã bao trùm lên toàn bộ nền tảng truyền thông lớn, truyền khắp các cư dân mạng qua vòng bạn bè.

Kết quả tìm kiếm chữ “Chi (祗)” sẽ hiện ra:

袛袛袛袛袛袛袛

袛袛袛袛袛袛袛

袛袛祗袛袛袛袛

袛袛袛袛袛袛袛

[Cứu tôi với, tha cho tôi!]

[Mẹ nó, thế này là công kích tinh thần sao? Con mắt tôi sắp mù rồi, không còn nhận biết mấy chữ này nữa rồi!]

[Ha ha ha! Đệt, bản đồ cũ còn chưa xem xong đã có bản đồ mới rồi. Tìm một chữ “chỉ (祇)” trong một đống chữ “chỉ (衹)” bản đồ còn làm ra cực kỳ lớn thế này. Tôi phục rồi!]

Buổi tối, Đường Chi nằm trên giường, cô lướt qua những tin tức này thì cười đến đau bụng.

Dân mạng toàn là những nhân tài!

Cũng buồn cười quá đi mất!

Tần Miểu: [(Hình ảnh) Tớ bó tay rồi, tớ là “Diều Giấy” lâu năm nhưng cũng không tìm ra được chữ “Chi”]

Tần Miểu: [Hay lắm! Bây giờ tớ đã không nhận ra tên của anh Chi nữa rồi.]

Tần Miểu: [Bồi thường cho tớ đi!]

Đường Chi ôm bụng cười, cười đến mức suýt nữa đã không kịp thở.

[Không thể trách tớ!]

Tần Miểu: [Tớ muốn anh Chi tuyệt đối không ngờ rằng mỗi ngày bản thân mình đều nằm trên bảng hot search một cách kỳ quái. Cậu đó, cái người mê kịch vui này, kiềm chế lại một chút cho tớ!]

Bỗng nhiên Đường Chi rất có ý kiến: [Tớ mới không phải là người thích xem kịch vui đâu.]

[Tớ là tiên nữ.jpg]

Đây là biểu tượng cảm xúc của Đường Chi.

Chính là các Đường Bột của cô đã làm, trong lúc vô tình nhìn thấy thì lập tức tải xuống dùng.

Đường Chi trên biểu tượng cảm xúc này chính là hình vẽ người cô ở bên trong bong bóng, nét vẽ rất đẹp, phối hợp với bốn chữ viết hoa cũng rất được lòng cô.

Tần Miểu: […]

Mặc dù là sự thật, nhưng người chị em ruột à, cậu không thể nào khiêm tốn một chút sao?

Lúc này Tần Miểu lại gửi đến một đoạn tin nhắn thoại.

Đường Chi nằm trên giường, hai chân rung lắc, tâm trạng rất tốt, không hề nghĩ ngợi gì, lập tức nhấn mở.

Giọng nói nửa dỗ dành, nửa giễu cợt, cứ như thế không kiêng dè gì mà vang to trong phòng: “Được được được. Cậu là tiên nữ, chính là loại tiên nữ tự có hào quang đặc biệt, một giọt nước mắt có bảy màu sắc.”

Phòng này có giường đôi, cô và Giang Chi mỗi người một giường, cũng khỏi để anh lại ngủ trên sàn.

Lúc này Giang Chi lại đang ngồi yên, đối diện với cô ở trên giường và đang trả lời tin nhắn cho Hoàng Bình Chiêu. Giang Chi nghe thấy một tiếng “tiên nữ” này thì chợt ngẩng đầu lên.

Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Đường Chi đã nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt thường lạnh lùng, vắng lặng đó đã hiện lên ý cười, môi anh khẽ cong lên. Đường Chi luôn cảm thấy một giây sau anh có thể phun ra một tràng cười trào phúng cô.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Im ắng, xấu hổ.

Đường Chi đỏ mặt, im lặng kéo chăn trùm kín đầu mình.

Loại câu cửa miệng này có thể âm thầm nói đùa trong đầu thì cô rất hưởng thụ.

Nhưng lúc này lại tùy tiện nói ra trước mặt anh, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sau khi Giang Chi thấy cả người cô đều co quắp, đắp mền kín mít cả đầu thì nụ cười bên môi đã dần lan ra.

“Ngủ ngon nhé, tiên nữ.”

Giọng nói hờ hững, hơi khàn nhưng không khỏi có chút quyến rũ.

Đặc biệt là hai chữ sau cùng kia càng làm lỗ tai Đường Chi nóng lên.

A a a…

Tên chó này lại dám chế giễu cô!

Sau khi Đường Chi trốn tránh ở trong chăn, cánh tay nhanh chóng vươn ra, tắt đèn ở đầu giường.

Giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.

Ngồi trong căn phòng bỗng nhiên tối đi, Giang Chi im lặng cong môi khẽ cười.

“Ngủ ngon.”

Mà động tác rất lớn của Đường Chi đã khiến chiếc giường phải phát ra tiếng “kẽo cà kẽo kẹt”, cô cũng dùng tiếng động này để biểu lộ mình đang bất mãn.

Cả người đều quấn kỹ trong chăn bông, chỉ ước gì được thét lên.

Anh còn nói? Anh còn nói?

Không thèm quan tâm!

Vào những lúc như thế này, sự tôn trọng lớn nhất chính là yên tĩnh như gà không được sao?

Giang Chi thấy cô tức giận gần như sắp phát ra tiếng thì buồn cười, cười ra tiếng.

Anh! Anh! Anh!

Anh còn cười?

Đường Chi hoàn toàn xấu hổ.

Cô dứt khoát nhỏ giọng “anh” một tiếng, trốn trong chăn và không động đậy nữa, chỉ dám tự động viên ở trong lòng.

Chỉ cần mình không xấu hổ. Chính là người khác xấu hổ.

Cũng may sau đó Giang Chi cũng không làm ra tiếng động gì nữa nên trái tim không yên ổn của Đường Chi đã không còn dao động, yên ổn ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, tiên nữ Đường Chi thức dậy rất sớm.

Vì lẩn tránh sự xấu hổ từ tối tôi qua còn sót lại nên sau khi thức dậy, cô đã nhanh chóng chạy nhanh xuống lầu như một cơn gió, làm cho một đoàn người đang làm công tác chuẩn bị bị dọa đến ngây người.

Ghi hình đã được bốn tập rồi nên ai cũng biết Đường Chi là người mê ngủ nướng, bình thường cô đều là người xuống cuối cùng.

“Chi Chi, cô làm sao vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?”

Đường Chi khoát tay, nói bừa một cái cớ: “Không, tôi chỉ đói bụng thôi.”

Một mình cô ăn sáng dưới đại sảnh, Giang Chi và các khách mời khác cũng đến đây.

Nhan Vô Ưu cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao hôm nay em lại thức dậy sớm vậy?”

Đường Chi lại giải thích thêm một lần: “Đói bụng nên tỉnh dậy sớm.”

Người đàn ông không thay đổi sắc mặt liếc cô một cái. Đường Chi cực kỳ mẫn cảm nhận ra ngay lập tức, cô cau mày nhìn lại, im lặng ra lệnh cho anh. Còn dám nói xấu cô, anh chết chắc!

Tối hôm qua, trong bóng đêm nên Giang Chi không nhìn rõ nét mặt cô.

Bây giờ thấy cô thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh không ngăn được ý cười trên môi mình, không vạch trần cô, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Chờ đến khi mọi người đã dùng xong bữa sáng thì buổi phát sóng trực tiếp vào sáng hôm nay cũng được bắt đầu.

Hôm qua, đạo diễn cũng đã nói, nhiệm vụ của hôm nay chính là quay các đội ở miếu Tình Nhân nổi tiếng nhất thành phố Nam.

Mọi người đang xếp thành một hàng, ba cặp đôi nữ đứng bên trái, nam đứng bên phải.

Mà hai bên trái phải của họ có hai phòng lựa chọn quần áo riêng biệt.

“Tối hôm qua, đội “Kẹo Gừng” đã giành được hạng nhất sẽ lựa chọn quần áo trước.”

“Phải nhắc nhở mọi người rằng, lựa chọn lần này sẽ là nam nữ giúp đỡ lẫn nhau trọn quần áo. Tức là bạn gái sẽ chọn cho bạn trai, và ngược lại bạn trai cũng chọn cho bạn gái.”

“Mời mọi người chọn lựa quần áo mà mọi người cảm thấy phù hợp với đối phương nhất. Thời gian chọn đồ là năm phút.”

Nhan Vô Ưu rất cạn lời “A?” một tiếng.

“Chẳng phải chính là quần áo của tôi sẽ do Sắt Sắt chọn cho sao?”

Cô ấy liếc mắt: “Có phải tổ đạo diễn các người muốn chơi chúng tôi không? Có thể trông cậy được thẩm mỹ của thẳng nam chọn được quần áo đẹp sao?”

Trên màn hình lập tức là một tràng cười ha ha: “Sắt Sắt: Nể mặt anh chút ít!]

[Ê, thẳng nam không cõng cái nồi này nha!]

[Sắt Sắt: Tôi còn chưa chọn đã bị bà xã chê. Khóc khóc.]

Hà Thu Thu thì không lo lắng về thị hiếu của Phó Hoàn Chi, nói thế nào thì thầy Phó cũng trong giới nghệ sĩ.

Đường Chi lại càng không cần lo lắng. Thẩm mỹ và thời trang của Giang Chi đều đứng đầu.

Cô đắc ý nháy mắt với Giang Chi, đập bàn tay lên vai anh: “Từ từ chọn, em tin tưởng anh.”

Nếu chọn đồ xấu cho cô…

Cô nhất định sẽ trả thù tàn nhẫn.

Hy vọng đồng chí Tiểu Giang có thể hiểu được ý nghĩ hung ác bên trong ánh mắt của cô, có thể hiểu rõ ẩn ý sâu xa trong lời nói của cô.

Giang Chi chỉ thản nhiên cười: “Được.”

[Ha ha ha, sao tôi có cảm giác Chi Chi nói rằng: “Từ từ chọn, nếu không anh có thể sẽ chết!”]

[Rất mong đợi. Tấm ảnh hài hước ngày hôm qua, nếu như được chụp cẩn thận hẳn là rất đẹp!]

Hai người nói chuyện xong thì rối rít quay người lại, bước vào phòng chọn quần áo.

Trong phòng chọn quần áo không được quay, đồng thời khán giả cũng bị chặn lại bên ngoài nên suy đoán rất sôi nổi.

[Tôi rất muốn nhìn quần áo Chi Chi chọn cho anh Chi.]

[+1. Hy vọng sẽ giúp anh Chi mở ra nhiều hình tượng mới. Hít hà hít hà.]

[Ánh mắt của Chi Chi hẳn là đang online. Cầu nguyện.]

[Tin tưởng vào ánh mắt của Chi Chi. Tôi dám chắc chắn hình ảnh của “Kẹo Gừng” nhất định sẽ bùng nổ.]

[Đúng vậy! Một đoạn nhỏ hôm qua đã rất thu hút, mà đó còn là tùy tiện quay, nếu nghiêm túc quay lại chắc chắn sẽ được truyền đi ầm ầm.]

Thời gian chọn lựa quần áo, ánh mắt Giang Chi đều lướt qua từng hàng quần áo với đầy các màu sắc, đủ loại chất liệu.

Chợt ánh mắt anh đã ngừng lại trên một chiếc váy lụa mỏng màu trắng.

Nhớ đến hôm qua Đường Chi tự xưng là tiên nữ, thế là anh vươn tay chọn chiếc váy này.

Đây là một chiếc váy Hán phục ngang ngực (2), váy được thiết kế với hoa trên vải là được thêu, dùng sợi tơ màu trắng thêu lên từng đóa hoa hải đường, chiếc váy mềm mại, dưới ánh mặt trời thậm chí còn tạo ra vẻ rực rỡ, bóng bẩy.

Ánh mắt Giang Chi dịu lại, anh dứt khoát chọn chiếc váy này cho Đường Chi.

Khi cầm chiếc váy đi ra khỏi phòng, ánh mắt của Nhan Vô Ưu và Hà Thu Thu đã chăm chú nhìn theo.

“Trời ơi! Giang Chi, anh chọn chiếc váy này cũng quá đẹp rồi!”

Trong khu vực bình luận cũng là một trận kêu gào.

[Hu hu, anh Chi chọn chiếc váy tuyệt vời quá.]

[Tôi có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Đường Chi mặc chiếc váy này, thấp thoáng có tiên khí vây quanh.]

[Thường ngày đã hâm mộ Đường Chi có bạn trai tốt thế này. Tôi cũng muốn làm bạn gái giả của anh Chi trong mấy ngày. Hu hu hu.]

[Thế còn Chi Chi thì sao? Chi Chi sẽ chọn cho anh Chi quần áo thế nào đây? Tôi bắt đầu mong chờ rồi.]

Đừng nói là khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, thậm chí đến Giang Chi, trong lòng anh dường như cũng có chút mong chờ.

Đường Chi sẽ chọn kiểu quần áo gì cho anh?

Trong lòng cô sẽ hy vọng hình tượng của anh thế nào?

Trong phòng chọn quần áo, hai đầu lông mày của Đường Chi luôn nhíu chặt, ánh mắt cô đã nhìn vào một bộ đồ rất lâu mà chưa rời mắt.

Một tay cô đặt trên cằm mình, vô cùng tập trung suy nghĩ không biết bộ đồ này mặc trên người Giang Chi sẽ như thế nào?

Hẳn là…

Có lẽ sẽ rất đẹp trai!

Hơn nữa cũng hoàn toàn phù hợp với khí chất trên người Giang Chi.

…Cấm dục, lạnh lùng, kiêu ngạo, xa không với tới, bông hoa trên núi cao, không gần nữ sắc.

Bất kỳ một miêu tả nào bên trên cũng gắn liền với Giang Chi một cách trọn vẹn.

Nghĩ đến hình ảnh anh mặc bộ đồ này thì cô nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy sung sướиɠ.

Chỉ là cô cũng hơi e sợ Giang Chi sẽ không thích.

Lỡ như anh không chịu mặc thì làm sao bây giờ?

Cô lại rơi vào trận chiến nội tâm. Trong lòng cô có hai phiên bản nhỏ đang đánh nhau điên cuồng.

Thế nhưng bộ đồ này thật sự rất thích hợp với anh.

Lần đầu tiên nhìn đến bộ đồ này, cô đã cảm thấy nếu không phải là Giang Chi thì bộ đồ này sẽ không thuộc về ai cả. Sau đó cô lại nhìn sang những bộ khác, lại thấy chúng đều tầm thường, không cách nào khiến cô vừa mắt.

Nói thế nào nhỉ?

Nói chung chính là…

Vừa nhìn bộ đồ này giống như nhìn thấy nửa cuộc đời sau này, lại khó mà có được chiếc áo đặc biệt thế này.

Lúc này người của tổ đạo diễn đã bắt đầu hối thúc cô.

“Đường Chi, chọn xong chưa? Đếm ngược nào…”

“Mười.”

“Chín.”

“Tám…”

Bên dưới khu vực bình luận cũng căng thẳng theo từng giây nhân viên công tác đếm ngược.

[Chi Chi đã ở bên trong rất lâu!]

[Là vì quần áo cô muốn chọn anh Chi quá nhiều nên không chọn được sao?]

[Hu hu hu! Chắc chắn là vậy! Nếu là tôi, tôi chỉ ước gì cho anh Chi mặc hết từng loại quần áo.]

[Làm sao bây giờ, tôi càng mong ngóng vào quần áo Chi Chi chọn cho anh Chi rồi!]

Nhân viên công tác ở trường quay vẫn tiếp tục đếm ngược…

“Ba…”

Không còn thời gian nữa rồi!

Cuối cùng Đường Chi cũng không do dự nữa. Cô tiến lên một bước, rất chắc chắn cầm lên bộ đồ này.

Giang Chi còn rất nhiều cơ hội mặc những bộ quần áo phàm tục kia.

Chỉ có bộ đồ này, một khi bỏ lỡ là sẽ khó có được cơ hội một lần nữa.

Vậy! Thì! Bộ! Này! Vậy!

“Hai…”

Cô ôm trọn bộ đồ này, xoay người, bước một bước đầu tiên ra ngoài cửa một cách vững vàng.

“Một…”

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cuối cùng mọi người đã chờ đợi được Đường Chi khoan thai bước ra.

Ánh mắt của mọi người đều tìm kiếm nhìn về phía bộ đồ trong tay Đường Chi đầu tiên.

Vốn dĩ Nhan Vô Ưu còn đang phấn khích: “Chi Chi, em chọn cho Giang Chi…”

Nói được một nửa, vưa nhìn đến bộ đồ xuất trần trong tay của cô thì bỗng chốc đã im bặt. Cô ấy im lặng liếc nhìn sang Giang Chi.

Màn hình còn chưa chiếu đến Đường Chi, khu vực bình luận đã là một mảnh sốt ruột…

[Rốt cuộc là cầm cái gì ra vậy? Phản ứng này của Ưu Ưu thật sự khiến tôi rất tò mò, tôi rất muốn nhìn thấy.]

[Đạo diễn nhanh chóng cho lên màn hình đi chứ! Tôi đã tò mò hai phút đồng hồ rồi.]

[Tôi rất muốn nhìn thấy Chi Chi cầm cái gì. Cắt ngang, cắt ngang đi! Đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin ông!]

Trong tiếng kêu la của mọi người thì cuối cùng đạo diễn cũng chịu chuyển ống kính đến trên người Đường Chi.

Cuối cùng trong thời khắc này, tất cả cư dân mạng đều có thể nhìn thấy quần áo Đường Chi đã lựa chọn cho Giang Chi rất rõ ràng.

Khu vực bình luận lặng im một giây, sau đó bắt đầu bùng nổ bởi những bình luận trùng nhau.

[Đệt! Tôi không nhìn lầm chứ?]

[Con mẹ nó… Không hợp thói đời.]

[Không hổ là em, Đường Chi. Cô gái à, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!]

[Hiện tại, tôi rất muốn nhìn biểu cảm của anh Chi.]

[… Tôi… Tôi cũng thế.]

Khiến đông đảo cư dân mạng đều có sự chuyển biến như thế là bởi vì…

Đường Chi đã suy nghĩ và do dự vô số lần và bộ đồ cô đã chọn ra.

Cuối cùng rõ ràng là một chiếc…

Áo cà sa.