Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 34: "Cầu xin em..."

Mặc dù hai người đều đeo khẩu trang và đi bằng lối VIP, nhưng dẫu sao cũng có rất nhiều người qua đường, sau khi nghe thấy thì sôi nổi nhìn sang, Đường Chi cũng chẳng thèm để ý ánh mắt của người khác, mắt cô chỉ sáng rực nhìn anh.

Giang Chi vốn đang lo lắng cô thật sự trượt chân ngã, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, chút dấu vết bị ngã đau cũng chẳng có, anh âm thầm thở phào một hơi, thong thả ung dung bước đến bên cạnh cô.

Đường Chi ngẩng đầu nhìn anh, ấm ức nhăn mũi: "Đau quá, em không đứng vững nổi nữa, anh ôm em nhé, được không?"

Cô luôn có năng lực làm nũng với mọi người.

Giang Chi im lặng nhìn cô, ánh mắt cả hai chạm nhau hệt như đang chơi trò đối mắt.

Hai giây sau, anh tựa như đành chấp nhận, khẽ cúi người xuống, ngón tay thon dài đặt lên cánh tay Đường Chi.

Lúc bị chạm nhẹ, trái tim nhỏ bé của cô đột nhiên nhảy dựng lên, thầm nói không phải chứ? Giang Chi làm thật sao? Nếu anh thật sự muốn ôm rồi hôn cô thì phải làm thế nào bây giờ? Thật ra cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hơi thở mát lạnh trên người anh quanh quẩn quanh chóp mũi, không ngừng nhắc nhở anh đang đến gần.

Hàng mi cong dài của Đường Chi bất an run hai lần, cánh tay đang vươn ra lại do dự, hơi có ý muốn rút về.

Ngay giây sau, cô có cảm giác anh đang dùng sức nắm chặt cánh tay mình, toàn thân đều bị anh kéo lên, cô không tự chủ được nên tùy ý để bị kéo, tuy rằng cô đang ngồi dưới đất nhưng cũng cực kỳ chú ý hình tượng, dù có ngã thì cũng phải tạo dáng ngã thật đẹp.

Mà ngay lúc này dáng vẻ bị lôi kéo có vẻ đặc biệt khó nhìn, gần như là anh dùng lực, tự bản thân cô phản xạ có điều kiện mà mượn sức lực đó, chờ đến khi phản ứng lại, Đường Chi đã an toàn được anh kéo đứng dậy!

Người đàn ông hời hợt mà liếc nhìn cô: "Đây chẳng phải là đứng dậy được rồi à?"

"!!!"

Khá lắm, không ngờ tới anh còn là chúa diệt lươn cơ đấy.

Trái tim sắp vọt ra ngoài của Đường Chi cuối cùng cũng được trả trở về.

Tốt quá, hiện tại cô đã hoàn toàn chắc chắn, Giang Chi thật sự không thích cô.

Rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống, tâm trạng của Đường Chi ngay lập tức trở nên vô cùng vui vẻ.

Ngoài mặt vẫn phải giả bộ bày ra nét mặt đáng thương, hết sức sầu muộn mà oán giận: "Anh còn chưa ôm hôn em, ôi thật là đau lòng mà."

"Tâm trạng tệ ghê, em rất muốn khóc đấy."

"Đây đã là tập thứ tư rồi, rất nhanh em sẽ chia tay với anh mất thôi."

Lúc cô nói lời này thì cúi mặt xuống, mi mắt cũng buông thõng, hiện ra chút mất mát.

Nhưng lại không thể khống chế được khóe miệng đang hơi nhếch lên, một chút buồn bã hay đau khổ gì cũng chẳng có, thậm chí còn khá vui vẻ.

Trong mắt Giang Chi hiện lên một sự thăm dò, lạnh lùng đáp: "Phải không?"

"Phải mà."

Đường Chi nói xong thì ngửa mặt nhìn anh, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã chạm phải con ngươi thâm sâu của anh, ánh mắt kia lạnh nhạt mà sắc bén, giống như chỉ cần liếc qua là đã có thể nhìn thấu nội tâm cô, nhìn thấy con người bỉ ổi đang vui sướиɠ khoa chân múa tay trong lòng cô, chọc thủng lời nói giả dối của cô.

Bỗng dưng cô cảm thấy chột dạ mà dời mắt, mất tự nhiên sờ lên vành tai, chủ động chuyển đề tài khác.

"Em đi rửa tay đây!"



Sau ba giờ bay, máy bay rốt cuộc cũng đáp tới thành phố Nam.

Tổ tiết mục đón bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai mới chính thức ghi hình tập bốn.

Chương trình sau hai tập phát sóng đã có ba CPs có lượt xem riêng và lượt ratings tăng lên gấp đôi.

Hơn nữa trước đó dùng hình thức phát sóng trực tiếp cũng khiến khán giả vô cùng hài lòng.

Hiện tại lượng khán giả theo dõi phát sóng trực tiếp đã sớm không còn là mấy trăm nghìn người như lúc đầu nữa, mà hiện đã tăng lên một triệu người xem, chương trình tạp kỹ này đã hoàn hảo chuyển hướng từ tiểu chúng sang đại chúng.

Vốn dĩ người xem chỉ có fans hâm mộ của các khách mời và một số ít người yêu thích chương trình, nhưng ngược lại bây giờ fans hâm mộ chỉ là một phần nhỏ, đa số đều là những người yêu thích chương trình, bị hấp dẫn bởi phần biểu diễn của ba CPs.

Đạo diễn nhìn số người xem phát sóng trực tiếp ở thời gian thực thì cười đến không khép miệng được.

“Thành phố Nam nổi tiếng với vùng sông nước cổ trấn, hiện tại địa điểm chúng ta đang đứng là Lan Đình cổ trấn. Bộ phim truyền hình “Thành phố Nam” cũng lấy bối cảnh ở đây. Lần này, chúng ta sẽ cùng nhau tái diễn lại một phân đoạn kinh điển của “Thành phố Nam” nhé! ”

“Có tổng cộng ba phân đoạn, mỗi phân đoạn cũng sẽ đại biểu cho các CP khác nhau.”

[Ôi trời, “Thành phố Nam”, chẳng lẽ là "Thành phố Nam" có Cố Tra hả?]

[Em gái nói đúng rồi đấy, Cố Tra thật sự khiến người ta hận đến nghiến răng.]

[Hẳn là tổ tiết mục sẽ không chọn vai Cố Tra đâu, nếu không bất kể là nam khách mời nào diễn vai Cố Tra thì tui đều không chấp nhận nổi!]

Nào ngờ sau khi màn bình luận này vừa được gửi đi thì trong một đoạn clip do tổ tiết mục đăng tải, thật sự có một đôi như khán giả đã nói.

[Đậu má! Thật sự có Cố Tra!]

[A a a tổ tiết mục thật độc ác! Sao cứ phải chọn người vào vai Cố Tra làm gì chứ! Năm đó Thường Lâm diễn vai nhân vật này khiến tui cứ ghét cậu ta mãi! Sau này cậu ta vào vai nhân vật thâm tình nào thì đều làm cho tui cảm thấy cậu ta đang giả vờ.]

[Vai này cũng chưa hẳn cần diễn viên đóng, nhân vật này có thể xem là một vai diễn khó nhằn đấy...]

Mà đoạn clip tổ tiết mục phát ra lại là cảnh tra nam chia tay giống hệt phân cảnh của tập một, hai, ba—chính xác là thế đó, vậy mà vẫn chia tay.

Câu chuyện “Thành phố Nam” là một chuyện khá đau buồn, tổ tiết mục chọn ra ba phân đoạn ngắn, đầu tiên là tên cặn bã bỏ rơi người yêu, tiếp đó là đoạn vì muốn sang nước ngoài mà phải chia xa tình yêu, sau đó lại do quan điểm không hợp mà cãi nhau với người yêu.

Phó Hoàn Chi nhìn những đôi này thì không khỏi than thở: “Hay thật đấy, tất cả đều là một bi kịch!”

Nhan Vô Ưu bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Em cảm thấy mình với Sắt Sắt diễn đoạn nào cũng đều không hợp!”

[Ác thật đấy! Vậy mà lại để ba đôi yêu nhau diễn những cảnh này!]

[Tui muốn gửi một cây đao đến biên kịch của chương trình!]

“Vậy giờ mời mọi người tiến lên, chọn một phân đoạn mà mọi người muốn diễn rồi sau đó đi hoàn thành cảnh quay của mình nhé.”

“Kết quả cuối cùng sẽ do tổ tiết mục bầu chọn, có thể sẽ là một hoặc hai, ba phân đoạn đó luôn, theo thứ tự mà sẽ quyết định phòng các bạn ở trong tối nay.”

Trước đó đã có vết xe đổ Đường Chi và Giang Chi điên cuồng tích góp sao, nên tổ đạo diễn đã hủy bỏ chế độ sao.

Không thể lại dùng sao nữa, tốc độ tích lũy sao của hai người này đã hoàn toàn vượt xa dự kiến của tổ tiết mục.

Cũng không thể sử dụng lượt bỏ phiếu của khán giả.

Hiện tại sức nóng của CP “Kẹo Gừng” đã đạt đến đỉnh, có ai mà ngờ đây đã từng là CP bị thua đến hai triệu phiếu, mà hiện đã tăng ba triệu phiếu, tốc độ tăng lên có thể sánh ngang với tên lửa, rất có khả năng sẽ bỏ xa hai CP còn lại.

Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể để tổ tiết mục bỏ phiếu.

Lần này tổ đạo diễn đã cố tình chọn ra những nhân viên không đặc biệt yêu thích CP nào để hợp thành một đội ngũ chấm điểm.

Khách mời nam tiến lên để lựa chọn phân đoạn điễn.

Thẩm Trác Sắt lấy được phân cảnh vì muốn ra nước ngoài mà phải chia xa tình yêu, Phó Hoàn Chi thì là vì quan điểm không hợp mà cãi nhau với người yêu, vậy hiển nhiên Giang Chi chọn phải tên cặn bã Cố Tra bị người đời mắng té tát.

“Ơ đây…” Phó Hoàn Chi nhìn tấm thẻ trên tay Giang Chi, hết sức đồng cảm mà vỗ bả vai Giang Chi: “Chúc cậu may mắn.”

Nhân vật này cực kỳ khó ưa.

Đặc biệt là thời đại lý trí phụ nữ trỗi dậy như hiện nay, khi nhắc đến vai diễn này, hầu hết mọi người đều ghét bỏ đến nghiến răng nghiến lợi.

Phần bình luận live đều là tiếng khóc than:

[Đậu móa tổ tiết mục hãy làm người đi!]

[Trời ơi, anh Chi muốn diễn Cố Tra ư! Không muốn đâu!]

[Tức chết tui, tức chết tui rồi trời ơi! Tui rất muốn đánh giá một sao cho tổ tiết mục!]

Cân nhắc đến tâm trạng của khán giả, đạo diễn bày tỏ: “Mọi người có thể tự do cải biến, chỉ cần diễn được toàn bộ lời kịch mà chúng tôi đưa ra là được.”

“Mong các bạn xem trọng phân đoạn mà nghiêm túc diễn!”

Ba đội đã chọn xong phân đoạn, bây giờ đến lượt thay quần áo.

Nếu phân đoạn của Giang Chi và Đường Chi là kết cục đã định, fans hâm mộ theo dõi chương trình cũng lóe lên sự chờ mong.

[A a! Tui muốn nhìn anh Chi thay quần áo!]

[Anh Chi mặc gì cũng đẹp, thở dài x2, thay đổi tạo hình mới! Tất cả tui đều thích!]

[Thiếu gia dân quốc hay gì đó! So tài đê!]

[Tui cũng rất mong đợi tạo hình của Chi Chi! Tui chắc chắn “Kẹo Gừng” sẽ gục ngã!]

Đường Chi vào phòng thay đồ để lấy quần áo tạo hình của mình.

Cô sẽ vào vai nữ sinh viên đại học yêu điên cuồng Cố Tra.

Nhan Vô Ưu nhận được một bộ sườn xám của tiểu thư nhà quyền quý, có thể phô ra vóc dáng hoàn mỹ của cô ấy.

Hạ Thu Thu nhìn quần áo của hai người bọn họ mà sắp khóc lên vì ghen tị, vai diễn của cô ta và Phó Hoàn Chi là bình thường nhất, đến cả quần áo cũng quê mùa muốn chết.

Đường Chi an ủi cô ta: “Có sao đâu, cậu có thể dựa vào nhan sắc mà.”

Hạ Thu Thu nghe xong đành ngậm miệng, một người lớn lên đã xinh đẹp như cô nói câu này chẳng hề có chút an ủi nào, cõi lòng cô ta tan nát!

Rất nhanh mọi người đều đã thay xong quần áo.

Lúc Giang Chi mặc bộ âu phục màu xám nhạt kết hợp với áo sơ mi trắng bên trong xuất hiện trước mặt mọi người, phần bình luận live gần như phát điên mà chạy loạn.

[Trời ơi, vị thiếu gia nhà ai thế này!]

[Đây mới là thiếu gia nhà giàu đích thực nè, ánh mắt của anh Chi khiến tui chết mất thôi!]

[Huhu cả đời này của tui có thể hóng được đến lúc anh Chi nhà tui rẽ ngành sang đóng phim không nhỉ?]

[Ảnh không cần nói gì cả, chỉ đứng đó thôi thì tui cũng tự tưởng tượng ra được!]

Đặc biệt Giang Chi còn đeo hẳn một cái kính mắt cổ điển, khí chất vốn lạnh lùng lại thêm chút lười biếng, rất có phong thái của một tên cặn bã ra vẻ lịch sự.

[Đừng nói gì nữa, nếu như anh Chi là Cố Tra thì dù có bị ngược thân ngược tâm một ngàn lần tui cũng bằng lòng làm nữ chính!]

[Anh Chi phiên bản Cố Tra hãy gϊếŧ tui đi!]

[Tui bằng lòng chịu khổ thay Đường Chi!]

[Về sau vị thiếu gia trong tiểu thuyết dân quốc tui đọc đều sẽ là khuôn mặt này!]

Thẩm Trác Sắt và Phó Hoàn Chi hoàn toàn không muốn đứng chung một khung hình với Giang Chi.

Giang Chi thật sự quá đẹp trai, dù đều là đàn ông nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Giang Chi đẹp trai đến mức không có chỗ chê.

Đường Chi thì mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt, cổ áo dựng thẳng được cài nút gọn gàng, tóc được bện thành hai bím, buông thõng nhẹ nhàng bên vai, nhìn rất duyên dáng phóng khoáng, trong trẻo lại dễ thương.

Cả hai đứng cạnh nhau thì hài hòa xứng đôi vô cùng.

Bình luận live thoáng cái đã tràn đầy tiếng thét:

[A a a, sự kết hợp này không phải nên diễn bộ phim nào ngọt ngào chút sao!]

[Tổ tiết mục không có lương tâm!]

Một tiếng tiếp theo sẽ là thời gian diễn tập của các khách mời.

Lúc Đường Chi thay quần áo thì cô lại nảy ra một ý tưởng.

Cô muốn diễn Cố Tra.

“Giang Chi, anh để cho em diễn nhân vật này được không?”

Đã bị trai đẹp đá mà còn mặt dày khóc lóc đuổi theo hả, nghĩ thôi cũng đừng mơ.

“Rồi sau đó kịch bản sẽ...”

Cô cười tít mắt nhón chân lên, sáp đến bên tai anh.

Giang Chi cũng phối hợp với cô, anh hơi khom người, rũ mắt im lặng nghe.

“Tự nhiên đầu em nảy ra ý tưởng này, chúng ta diễn như vậy anh thấy có hợp lý không?”

“Chắc chắn có thể giành được hạng nhất đó!”



Một tiếng sau, Phương Minh Lượng đi qua chỗ hai người.

“Chuẩn bị xong rồi à?”

Đường Chi gật đầu: “Đúng vậy, có thể quay rồi.”

Phương Minh Lượng gọi người dựng máy móc tại đây, Đường Chi và Giang Chi cũng vào vị trí của mình, chờ mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa...

“Được rồi, action!”

Giang Chi bước tới, giữ chặt lấy Đường Chi.

“Em cố tình tìm người đàn ông khác để chọc giận tôi sao.”

Anh nhìn cô, âm thanh nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói lại hiện rõ sự tức giận.

[Ơ? Chuyện gì đây? Không phải anh Chi diễn Cố Tra sao?]

[Chẳng phải câu thoại này của vai nữ à?]

Đường Chi cười nhạt: “Cố tình? Cần thiết phải làm vậy sao?”

“Anh đã làm ra chuyện gì anh còn không biết sao? Anh ăn mất hai cây lạp xưởng nướng của tôi, bây giờ còn quay lại trách tôi?”

Những khán giả đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận phân đoạn đau đớn: [Hả?]

[Trời mẹ ơi, hai cây lạp xưởng nướng!!!]

[Ha ha ha ha không hổ là tên cặn bã họ Đường! Chỉ vì hai cây lạp xưởng nướng đã trở mặt, thực sự là cặn bã!”

Giang Chi kiềm chế ý cười trong cổ họng, gắt gao siết chặt cổ tay cô, giọng nói ẩn nhẫn lại mang theo kiềm chế: “Tôi đền cho em, em đừng đi tìm anh ta nữa.”

Đường Chi cất bước, định hất tay anh ra: “Buông ra, anh siết tay tôi đau quá đấy.”

Đôi mắt đen nhánh của anh như vừa xẹt qua một chút đau lòng, anh thả lỏng tay.

Đường Chi ngoảnh lại nhìn anh, vẻ mặt vô cảm, cất giọng lạnh lùng: “Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để nói, tình yêu nam nữ là rất bình thường, nhưng bây giờ tôi không yêu anh nữa, nên dù anh có cho tôi một trăm cây lạp xưởng nướng đi nữa thì tôi cũng sẽ không yêu anh.”

[Ha ha ha ha! Trước sau gì tui cũng sẽ cười ngất vì cách diễn như thần của Chi Chi đó!]

[Cô gái, cô đâu có yêu tôi thật lòng, chỉ vì tôi ăn hai cây lạp xưởng nướng mà cô lại tuyệt tình như vậy!]

[Nói đi, anh ta cho cô bao nhiêu cây lạp xưởng nướng mà khiến cô phải tuyệt tình đến thế?]

Đường Chi không lay chuyển được Giang Chi, cô cau mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.

Giang Chi hơi buông lỏng tay, trầm giọng nói: “Em đã nói sẽ ở bên cạnh tôi cả đời.”

Rõ ràng lời này chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô.

Đường Chi chớp mắt: “Hả? Phải không? Tôi đã nói vậy à? Sao tôi lại không nhớ gì nhỉ?”

Rõ ràng là trở mặt không chịu nhận.

Cô dừng một lát rồi nói thêm một câu: “Năm ấy mưa phùn lất phất, hoa mơ nở đầy, tôi vẫn còn là một tấm chiếu mới đang ăn lạp xưởng nướng(1).”

“Quên tôi đi, tôi đã tìm được chủ tiệm lạp xưởng nướng rồi, anh ta đối xử rất tốt với tôi.”

Vừa dứt lời thì Đường Chi đã xoay người muốn đi.

Giang Chi theo sát hai bước, một lần nữa chặn cô lại.

Lúc này bầu trời đã đổ mưa nhỏ, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cô, giọng điệu chật vật không biết phải làm sao: “Rời xa anh ta đi, quay về bên cạnh tôi.”

Nói xong, rồi lại nghĩ đến câu thoại trong kịch bản đã bàn lúc trước, anh đành chịu đựng, nhắm mắt lại, dưới ánh mắt mong chờ của cô mà nói ra câu thoại vô cùng xấu hổ: “Chủ tiệm lạp xưởng nướng là ba của tôi.”

“Em muốn ăn cái gì… Nhà tôi đều có…”

[Ha ha ha ha! Anh Chi nếu cần giúp đỡ hãy ra tín hiệu ét ô ét!]

[Tui cười chết mất! Ha ha ha ha, chúa ơi, chủ tiệm lạp xưởng nướng chết tiệt!]

[Hình tượng lạnh lùng của anh Chi bị phá hỏng rồi!]

[Sau này tui phải làm sao đối diện với anh Chi đây!]

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Đường Chi, Giang Chi lại mở miệng: “Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, tôi có thể coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra...”

Lần này cô cũng chẳng thèm chờ anh nói xong mà đã lên tiếng cắt lời anh: “Xin anh đấy, tôi cũng nói rất nhiều lần rồi mà, tôi đã không còn cảm giác gì với anh nữa, không còn cảm giác đó anh có hiểu không? Hãy thích người khác đi.”

Đôi mắt anh hiện rõ sự đau khổ: “Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?”

Mưa phùn rơi lất phất, thấm ướt mái tóc anh.

Trên hàng mi dài dính một giọt nước, tựa như nước mắt.

Đường Chi hờ hững xua tay: “Anh không sai, là tôi sai. Bây giờ tôi không thích ăn lạp xưởng nướng nữa, chuyển qua ăn gà rán rồi. Thôi được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”

[Ha ha ha ha, quảng cáo gà rán à? Khiến tui cười chết mất thôi!”

[Gà rán: Tui phải thu tiền!]

[Bia: Bây giờ tui tài trợ còn kịp không? Hãy nhớ đề cập đến tui nhé!]

Cô nói xong thì chuẩn bị rời đi, anh vẫn tiếp tục chặn lại, giọng nói khàn khàn kìm nén đau khổ.

Cơn mưa dần trở nên lớn hơn, hóa thành một tấm lưới, giọng nói của anh hòa trong tiếng mưa tí tách hiện rõ sự hèn mọn.

“Đừng đi...”

“Xin em...”

Đường Chi hất bàn tay đang níu lấy tay mình, cô bước nhanh lên phía trước, bối cảnh đoạn tuyệt dứt khoát.

Phương Minh Lượng: “…Cut!”

Đường Chi nghe được tiếng này thì vui vẻ chạy lại, ánh mắt sáng lấp lánh mà hỏi đạo diễn: “Đạo diễn, ông thấy sao hả, phần diễn của chúng tôi có hay không?”

Phương Minh Lượng: “…”

Hay ghê, một đoạn phim ngắn ngược tâm cứ thế bị chuyển thành phim hài.

Cũng chỉ có mỗi mình Đường Chi làm được.

Ông ta hết sức dối lòng mà khen: “Rất hay!”

[Ha ha ha ha, đạo diễn ơi vẻ mặt của ông thì không có nói như vậy đâu!]

[Đạo diễn: Tôi là ai đây là đâu, tại sao tôi lại gặp phải cô…]

(1): Câu thoại này nữ chính chế từ câu nói của Chân Hoàn khi Hoàng Thượng đã băng hà: “Tứ lang, hoa hạnh mưa bay năm xưa, người nói người là Quả Quận Vương, có lẽ ngay từ đầu, đã sai mất rồi.”