Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 23: Bách, Y, Bách, Thuận

Cổ họng của Giang Chi nghẹn lại.

Anh biết rằng hai người đã tìm kiếm trong bao lâu, muốn tìm được tấm bùa bình an này thì phải tốn mất bao nhiêu công sức.

Sau khi Đường Chi đưa bùa bình an cho anh xong thì vội vàng đút tay vào trong túi áo lông vũ, co người nhảy nhót tại chỗ, xác nhận với anh: "Là của anh đúng không? Đúng không?"

Đôi mắt của cô sáng ngời, chóp mũi và gò má của cô bị gió thổi lạnh cóng đến đỏ ửng lên, nhìn anh với ánh mắt mong chờ.

Cho dù trái tim của Giang Chi có cứng rắn đến đâu đi chăng nữa thì giờ phút này cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Đường Chi yếu ớt như vậy, trên chân còn có một vết phồng rộp đã vỡ ra, có thể làm người ta đau đến phát khóc, vì anh tìm bùa bình an trong tuyết lâu như vậy, một câu oán giận cũng không có.

Rất nhiều cảm xúc không tên dâng lên, cuối cùng đan xen lại với nhau.

Giang Chi nghẹn ngào một lúc, thấp giọng nói: "Đúng."

"... Cảm ơn em."

Nếu không có sự giúp đỡ của cô, chắc có lẽ anh sẽ phải ở đây suốt cả buổi tối mất.

Đường Chi một chút cũng không để chuyện này vào trong lòng, cực kỳ vui vẻ, nói: "Vậy chúng ta mau trở về đi, em sắp chết cóng rồi!"

Giang Chi nắm chặt tấm bùa bình an kia trong tay.

"Đi thôi."

Lần này, anh chủ động đi phía trước, che gió chắn tuyết cho cô.

Bọn họ trả lại đèn pin cho chú nhân viên phụ trách, nói cảm ơn rồi rời đi.

Một đêm thấp tha thấp thỏm này rốt cục cũng qua đi.

Đường Chi ở ngoài xe nhảy lên vài cái, phủi những bông tuyết trên người, ngồi vào trong xe.

Thân thể đông cứng, ở trong xe dần dần ấm lên.

Con đường trở về của họ không còn chen chúc tấp nập như khi họ đến nữa.

Giang Chi lái xe vừa vững vàng lại vừa nhanh, thân xe vẽ ra một đường cong sắc bén trong gió.

Đường Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh toàn là tuyết đang bay.

Mùa đông ở phía nam hiếm khi có tuyết, trong hầu hết các trường hợp, nhiều nhất cũng chỉ rơi xuống một vài hạt, rơi xuống đất tạo ra một lớp băng mỏng cứng và lạnh. Vì vậy, trong hầu hết khoảng thời gian đó, Đường Chi cảm thấy phiền não nhiều hơn là chờ mong khi mùa đông đến.

Thế nhưng tuyết trong thành phố Băng lại mềm mịn và tơi xốp, nhẹ nhàng rơi xuống rất đẹp.

Trong lúc chờ đèn giao thông, Giang Chi nghe thấy cô bé bên cạnh thấp giọng nỉ non: "Giang Chi, hình như em không còn ghét mùa đông như trước nữa rồi."

"Tuyết rơi ở thành phố Băng, thật là xinh đẹp."

Anh nhìn qua, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt sáng ngời.

Cô đang ngắm nhìn tuyết, còn anh thì đang ngắm nhìn cô trong im lặng.

Vài giây sau, đèn đỏ chuyển sang màu xanh, anh thu lại ánh mắt của mình.

"Ừ."

Hai người trở lại khách sạn, Phương Minh Lượng đều sắp bứt tóc đến hói cả đầu luôn rồi.

Vốn dĩ lúc Giang Chi mượn xe đi, ông ta đã cảm thấy để Giang Chi đi một mình không được tốt cho lắm, dù sao thì anh cũng là một minh tinh, không có ai che chắn, nhỡ đâu lại để cho người ta nhận ra thì biết phải làm sao?

Vốn dĩ cho rằng Đường Chi lên xe hỏi một chút là sẽ trở về để báo tin, ai ngờ, tổ tông thì giỏi rồi, hai người này cùng nhau chuồn đi luôn.

Máy quay ở trên xe cũng không mở, điện thoại của hai người cũng không liên lạc được, ông ta không có cách nào khác, đành phải một mực chờ ở dưới lầu, trông chờ mòn mỏi mà nhìn trăng ngắm sao, cuối cùng cũng ngóng được hai người trở về.

Nhìn thấy hai người bình an trở về, trái tim đang treo cao của Phương Minh Lượng rốt cục cũng buông xuống rồi.

Giang Chi trả lại chìa khóa xe lại cho Phương Minh Lượng, nói: "Cảm ơn."

Tính cách của Giang Chi tương đối nhạt nhẽo, ngày thường không giỏi nói chuyện, cũng không quen làm phiền người khác, trông có vẻ rất "độc".

Thế nên hôm nay Giang Chi tìm tổ tiết mục để mượn xe, Phương Minh Lượng lúc ấy còn cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Ông ta xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì. Hai người trở về an toàn là được rồi."

Giang Chi cụp mắt, xin lỗi ông ta: "Xin lỗi."

"Haizz, có phải việc gì to tát đâu chứ. Cậu vừa nói lời cảm ơn lại vừa xin lỗi..." Phương Minh Lượng có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Tất cả nhân viên từng hợp tác với Giang Chi đều biết rằng, Giang Chi khiêm tốn lễ độ, sẽ không bởi vì có địa vị cao mà giở thói đại minh tinh, trong quá trình hợp tác làm việc đều cảm thấy rất tốt.

Nhưng chính là lễ phép quá mức, việc gì cũng cảm ơn, chân thành, nhưng lại xa cách.



Sau khi trở về, Đường Chi bèn đi tắm nước nóng.

Bận rộn suốt một ngày, lúc này cô thật sự rất mệt, dòng nước ấm áp đổ lêи đỉиɦ đầu, làm vơi bớt sự lạnh lẽo trên người, hơi nóng mịt mù trong phòng tắm lại làm cho cô cảm thấy có chút ngột ngạt, cô híp mắt, hận không thể ngủ luôn dưới vòi hoa sen này.

Đường Chi tắm xong liền đâm đầu lên giường nằm: "Giang Chi, em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon."

Giang Chi gọi cô dậy: "Uống thuốc cảm trước rồi hẵng ngủ."

Đường Chi đã nhắm mắt lại, lúc này hầm hầm hứ hứ không muốn cử động, Giang Chi thúc giục cô: "Nhanh lên."

Cô ngồi dậy uống thuốc, thuốc cảm lạnh rót vào ly, vừa ngấy lại vừa đắng.

Cô mới chỉ uống một ngụm, lông mày đã nhíu lại, trong lòng nghĩ không muốn uống, vừa đặt cái ly xuống được một lát thì đã thấy Giang Chi nhìn chằm chằm vào cô: "Uống hết."

Đường Chi: "..."

Sao anh còn giám sát cô nữa chứ?

Cô cau mày uống hai ngụm: "Đắng quá. Hơn nữa, anh pha nhiều nước như vậy, em uống đầy một bụng nước sẽ khó chịu lắm luôn."

Đường Chi nói xong bèn len lén liếc Giang Chi, vẻ mặt của Giang Chi xa cách, giống như bị cô thuyết phục, do dự gật đầu: "Được."

Trong lòng Đường Chi rất vui vẻ, đang chuẩn bị chuồn mất, Giang Chi lại cầm một cái ly rỗng: "Em tự pha đi."

Đường Chi: "..."

Không còn loại thuốc cảm nào khác hay sao? Viên nang gì đó cũng được, thuốc bột này uống đến nỗi khiến cô phải ức khổ tư điềm (1).

Nhưng cô cũng biết rằng Giang Chi đây là vì muốn tốt cho cô, cô quả thật không muốn bị cảm, suy nghĩ một chút vẫn nâng cái ly mà anh đã pha cho cô lên: "Tự pha làm sao mà ngon bằng bạn trai pha cho được chớ?"

Cô nhíu mày, uống hết ly thuốc.

Giang Chi ở một bên, giám sát đến khi cô uống hết.

Đối với những chuyện mình đã quyết, anh đều rất cố chấp, chờ cô uống hết thuốc rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Chi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng thêm một lần nữa, lúc đi ra thì Giang Chi đã trải xong đệm rồi.

Đường Chi nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

"Lần này em ngủ thật đó nha!”

Giang Chi nghe vậy, tắt đèn đầu giường cho cô: "Được, chúc ngủ ngon."

Cô ngủ, bước chân của anh bước đi rất khẽ.

Chờ tắm rửa xong lại đi ra, Đường Chi đã mệt đến ngủ thϊếp đi rồi.

Sau nửa đêm, cô bắt đầu cảm thấy lạnh, nhắm mắt lại rồi rêи ɾỉ một cách vô thức.

Giang Chi ngủ không sâu, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, anh mạnh mẽ mở bừng đôi mắt, ngồi dậy sờ thử trán của cô.

Vẫn may, không phải phát sốt, nhưng cũng có chút nóng.

Có lẽ là cảm thấy thoải mái, cô vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Chăn lại bị cô đá văng, đáng thương cuộn lại thành một đống ở bên kia giường.

Anh kéo chăn lại, tay cầm lấy hai góc, trải toàn bộ chăn ra, chăn nhấc lên tạo thành một cơn gió nhẹ, Đường Chi dường như bất mãn, lông mày nhíu lại.

Giang Chi đắp chăn lại cho cô.

Đường Chi thật khó có được một buổi sáng tự tỉnh ngủ, mà không phải là bị chiếc khăn ướt vô tình kia của Giang Chi chọc cho tỉnh dậy.

Lúc cô thức dậy cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là do cô thức dậy quá sớm.

Rèm cửa sổ của khách sạn mỏng manh, nhìn ra ngoài thấy trời vừa tờ mờ sáng.

Khi cô xoay người muốn xem điện thoại di động, Giang Chi cầm ấm đun nước từ trong phòng vệ sinh đi ra, cắm điện đun nước, thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái: "Tỉnh rồi?"

Đường Chi bối rối gật đầu: "Có phải em dậy quá sớm rồi không?"

Vừa vặn đầu có chút choáng váng, nếu bây giờ còn sớm, cô còn muốn nằm lại ngủ thêm một giấc nữa.

Giang Chi không trả lời, hỏi ngược lại cô: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Được anh nhắc nhở như vậy, lúc này Đường Chi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đầu hình như là có chút mơ màng, choáng váng, cổ họng hơi ngứa ngáy.

Cô khịt mũi một cái, lẩm bẩm nói: "Có lẽ là chưa tỉnh ngủ."

Vừa dứt lời đã ho khan hai tiếng.

Vãi, e rằng lần này đúng là cảm lạnh thật rồi!

Giang Chi nhíu mày: "Rời giường, đi khám bệnh xem sao."

Trong tổ tiết mục có bác sĩ đi theo, đo nhiệt độ cơ thể cho Đường Chi.

"Cũng may, chỉ là bị dính chút lạnh thôi. Uống một ít thuốc, uống nhiều nước, ngủ nhiều hơn, tránh gió, không để bị cảm lạnh là được rồi."

Tổ của bọn họ đã hủy bỏ việc quay ngoại cảnh, tổ làm chương trình liên lạc với hai người, hỏi rằng hôm nay có thể quay cảnh trong phòng hay không.

Giang Chi liếc mắt nhìn Đường Chi một cái, chuẩn bị từ chối, cô bị bệnh, ghi hình ít nhiều gì cũng sẽ có chút mệt mỏi, nhưng Đường Chi lại nói "Được".

Đôi mắt của cô sáng lên, có suy nghĩ kỳ lạ hơn một chút so với người bình thường: "Vậy tôi có thể ở trong phòng xem livestream của mình hay không?"

Tổ tiết mục: ?

Đây là cách thức thả thính lạ lùng kỳ quái gì vậy?

Đạo diễn trầm ngâm một lúc, nói: "Có thể."

Phòng khách sạn có TV, tổ tiết mục điều chỉnh xong, Đường Chi giống như bà chủ, có thể nhìn thấy nội dung trong phòng livestream của mình.

Giang Chi gọi cô: "Đến uống thuốc đã."

Trong người Đường Chi không có chút sức lực nào, có hơi không muốn động đậy: "Anh mang tới đây cho em đi mà, em chẳng có chút sức nào cả, em đã bị ốm rồi."

Giang Chi đứng đó một lát, hơi bất đắc dĩ, mang ly nước và thuốc tới cho cô.

Đường Chi nhìn đến ngây người.

Cô thuận miệng nói vậy thôi, căn bản không nghĩ tới chuyện anh sẽ đáp ứng —— huống chi anh cũng sẽ không làm.

Thế nhưng anh đã làm chuyện đó rồi!

Cô mở to mắt, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Ít nhiều gì cũng có chút thụ sủng nhược kinh, đã quen với việc bị anh đối đãi một cách lạnh như băng, lúc này anh lại dịu dàng nghe lời như thế làm cho cô cảm thấy rất không quen.

Đường Chi uống thuốc, đưa chiếc ly không ra thăm dò.

"Giang Chi... Em muốn uống nước, anh rót cho em một ly khác có được không?"

Cô nhìn anh, có hơi chột dạ.

Câu hỏi này ít nhiều cũng có vài phần mang tính đánh cược ở bên trong.

Nghe vậy, người đàn ông đang ngồi trên sô pha nhìn cô một cái, quả nhiên đứng dậy, trầm mặc rót cho cô một ly nước.

Đường Chi nhận lấy cái ly, trên mặt không lộ rõ biểu cảm nhưng trong lòng là một trận kích động.

Trời ơi!

Hôm nay anh thật sự sẽ đáp ứng bất cứ điều gì mà cô yêu cầu, chịu để cho cô sai khiến nè!

Chẳng lẽ là bởi vì cô vì anh mà bị cảm lạnh, lại tìm được được bùa bình an của anh hay sao?

Cho nên hôm nay cô đưa ra yêu cầu gì, anh đều sẽ đáp ứng hay sao?!

Bây giờ cô rốt cục đã hiểu được, vì sao lại có mấy con mèo không sợ chết lại thích đi nhổ râu hùm như vậy rồi.

Đợi đến khi livestream chính thức bắt đầu, vô số khán giả xông vào phòng livestream, Đường Chi từ thụ sủng nhược kinh biến thành sủng nhục bất kinh (2).

Giang Chi hôm nay thật sự cái gì cũng nghe lời cô!

Có thể nói là——

Nói、 gì、 nghe、 nấy.

Đây chính là quyền giới hạn khi bị bệnh, qua thôn này sẽ không có cửa hàng nào như vậy nữa đâu.

Tất cả đều xông vào phòng livestream, đám quần chúng ăn dưa đang muốn hỏi vì sao hai người không ra ngoài quay ngoại cảnh, mà là lại quay ở trong phòng thì đã nhìn thấy Đường Chi đang vô cùng đắc ý mà sai khiến Giang Chi ——

"Tiểu Giang à, đi, gọt cho em, bạn gái của anh, một quả táo đi."

Chú thích:

(1) Ức khổ tư điềm: Nhớ lại nỗi đau của ngày xưa rồi lại nghĩ đến hạnh phúc của ngày nay.

(2) Sủng nhục bất kinh: Không quan tâm hơn thua; không quan tâm thiệt hơn; hờ hững.