Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 17: Người phụ nữ, cô đừng đùa với lửa.

Sau khi Giang Chi phải trả giá cho việc tình nguyện ngủ dưới của mình, càng không muốn chung chăn chung gối với cô theo phong cách Liễu Hạ Huệ này, Đường Chi cũng từng nói như thế nên cũng chẳng thấy chột dạ tý nào.

Ai ngờ Giang Chi lại đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô, hơi dùng sức khóa tay cô, kéo người thẳng tới bên cạnh mình, Đường Chi lảo đảo, ngồi bệt xuống cạnh anh, hơi thở mát lạnh lập tức tràn vào xoang mũi.

Thật sự quá nguy hiểm, suýt chút nữa ngồi lên người anh.

Đường Chi sợ hãi ngước mắt lên nhìn, nhìn từ khoảng cách gần, khuôn mặt của anh càng có tính áp đảo, đường nét rõ ràng, góc cạnh tinh xảo, đẹp trai một cách quá đáng.

Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp, con ngươi đen láy, khi chăm chú nhìn phảng phất mang theo vẻ si tình, cực kỳ lừa người.

Hai tay cô chống ở phía sau, lòng bàn tay túm chặt ga giường, bất giác ngã ra phía sau: “Anh làm gì thế?”

Ánh mắt Giang Chi nhàn nhạt, nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng tuỳ tiện quyến rũ một người đàn ông trưởng thành.”

Đường Chi ghét nhất là dáng vẻ này của anh…

Luôn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nên luôn phớt lờ mọi việc xung quanh,

Giọng điệu khi nói chuyện của anh rất hòa nhã, nhưng vẫn luôn để cho người khác cảm nhận được sự khinh thường của mình.

Cô tức giận trong lòng, không thể chịu thua, nhất định phải điên cuồng chạm vào điểm giới hạn của anh.

“Sao? Lẽ nào anh…”

Cô giơ tay lên sờ nhẹ hai cái vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, như đang tán tỉnh.

Đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cô cảm thấy bản thân hiện tại như mấy lão háo sắc ép anh làm chuyện xấu.

Quả nhiên ngay giây sau, Giang Chi đã hất tay cô ra, hai mày cau lại trông rất đáng sợ.

Tiểu nhân trong lòng Đường Chí Lập lập tức giương cao ngọn cờ chiến thắng, vừa vui vẻ vừa tự phụ.

Cô không thích cái vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững đó của anh.

Ây ya, biểu cảm cau có bây giờ đẹp trai biết bao nhiêu, trông có sức sống hơn trước nhiều.

Theo cô nghĩ, thì nên tìm thêm người chọc giận anh mới được.

Nếu không mỗi ngày đều trưng cái mặt âm trầm đó đi khắp nơi, tâm trạng mọi người xung quanh cũng chẳng mấy tốt được.

Đường Chi đang định đứng dậy, nghĩ cách kéo váy mình ra, đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Chi cười.

Tiếng cười không trầm, nhưng lại có sức hút khó tả, trái tim cô cũng theo tiếng cười mà thắt chặt, một dự cảm chẳng lành sắp diễn ra.

Cô ngước mắt lên, chỉ thấy Giang Chi cười nhẹ nhàng với cô.

Đường Chi từng nhìn thấy nụ cười này.

Mỗi khi gặp mặt fan anh đều cười như thế, vừa nhã nhặn vừa đẹp trai, thậm chí giọng nói cũng có thêm vài phần quan tâm.

Nhưng sự khác biệt so với lúc đó là…

Nụ cười này của anh còn chưa chạm đến đáy mặt, bây giờ trong đôi mắt ấy như chứa một tảng băng kết tủa nghìn năm không tan.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mỉ đến tận cổ áo, mặc dù rất kín đáo nhưng nói câu nào cũng khiến người khác phải mở to mắt: “Đúng thế.”

Anh lại muốn xem xem, cô còn có thể nói được, làm được bao nhiêu chuyện trái với lệ thường.

Đường Chi kinh ngạc kêu lên.

Ý gì?

Đúng gì mà đúng, thế gì mà thế?

Trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm, trực giác mách bảo cô rằng nếu còn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chắc chắn phía sau không thể có chuyện gì tốt đẹp.

Đường Chi cúi đầu, đang định chuồn đi tắm, đột nhiên cằm cô bị anh nâng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Chi cảm thấy không khí cũng nóng dần.

Hơi thở của người đàn ông gần ngay trước mắt, cô nhìn trời, nhìn đất, nhìn đồng hồ treo tường khách sạn treo trên tường sau lưng anh, cuối cùng là đôi mắt đen như mực của anh.

“Sao thế?”

Cô cố nén tâm trạng căng thẳng trong lòng, nhưng giọng nói vẫn còn run.

Giang Chi nhìn vào mắt cô.

Một diễn viên dù diễn tốt tới mấy, cũng có phản ứng trong tiềm thức.

Khoảnh khắc cô từ chối lúc nãy, lộ rõ

vẻ sợ hãi, hoàn toàn khác với vẻ ngoan cố đòi ôm anh.

Giang Chi chọn cách ném vấn đề lại cho Đường Chi:

“Em nói xem?”

Đường Chi: “...”

Cô không dám nói.

Cũng không dám cử động.

Thậm chí cô còn thấy cằm bị đầu ngón tay của Giang Chi giữ nóng như bỏng.

“Ừm?”

Âm cuối cùng trầm thấp, như tiếng thì thầm thân thiết nhất giữa những đôi tình nhân.

Đường Chi ngơ ngác hoàn toàn.

Giống như một quả bom nguyên tử phát nổ “bùm” trong tâm trí, sự nóng bỏng dần dâng lên tận cổ.

Chút lý trí cuối cùng vẫn còn đang điên cuồng nói với cô: Không đúng, nguyên chủ không nên lùi lại như này, hiện giờ cô nên vòng tay qua cổ anh, hôn anh đắm đuối ...

Nhưng tay đã dùng sức ở đó rồi, giờ lại vòng lên ôm anh, trông hơi thừa thãi.

Đường Chi cảm thấy trong lòng giống như có hai người đang đánh nhau, cuối cùng cô ép mình bình tĩnh lại, giả bộ thẹn thùng…không, cô không cần giả vờ, khuôn mặt cô đã đỏ bừng rồi.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói nhỏ: “Em đi tắm đây.”

Nói xong, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Giang Chi nữa, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi Đường Chi dứt khoát đóng cửa, cô dựa vào cửa hít sâu, cảm thấy hơi hối hận.

Áp lực từ trên người Giang Chi quá nặng, lúc nãy cô như một con ngốc không sợ chết còn đòi nhổ râu cọp.

Cô nuốt nước bọt ừng ực, sau đó xoay người nhanh chóng khoá cửa, tin chắc cánh cửa này không thể dễ dàng mở ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong gương hiện lên gương mặt kinh hãi của cô, hai má ửng hồng.

Đường Chi nhìn gương bĩu môi, giơ tay ra vặn vòi nước, thuận tay dội một gáo nước lạnh lên mặt.

Rõ ràng, ý định ban đầu của cô, chỉ muốn nhờ anh kéo cái khoá đang bị kẹt.

Vậy sao anh lại nói mấy lời kỳ lạ đó với cô?

Có gì đó không ổn.

Sau khi bình tĩnh hơn, cô nghĩ lại: Có lẽ Giang Chi cho rằng cô quá lẳиɠ ɭơ, muốn trừng trị cô.

Đường Chi buộc bản thân phải bình tĩnh, nghĩ nếu mình là nguyên chủ, nhận được câu trả lời như thế nên phản ứng như nào …

Cô thích Giang Chi như vậy, rất có thể sẽ vui như điên.

Còn Giang Chi thì sao?

Anh chắc chắn sẽ không.

Không đúng.

Giang Chi sẽ không nói những lời như thế, làm những chuyện như vậy.

Lời như thế thật sự không hợp với hình tượng lạnh như băng của anh!

Hôm nay anh uống nhầm thuốc à?

Đường Chi không nghĩ được gì, nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Ưu tiên hàng đầu là quyết định giải quyết cái khóa kéo rắc rối trên váy trước.

Nhưng nó kẹt cứng rồi, dù cô có đổ nhiều mồ hôi hơn nữa, thì chiếc khóa kéo cũng không thể di chuyển được.

Phòng tắm chật chội, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, Đường Chi mệt mỏi, dứt khoát nghiến răng, cầm kéo cắt váy đi.

Hức hức chiếc váy trông rất đẹp nha.

Đau, quá đau lòng!

Sau khi Đường Chi tắm ra, sấy tóc xong thì thấy Giang Chi trải đệm xuống đất.

Cô liếc nhìn camera trong phòng, khi hai người bước vào phòng, Giang Chi đã dùng khăn chặn vài vị trí camera.

Cũng tức là, tối nay chiếc giường này, chỉ có mình cô!

Đường Chi vui mừng khôn xiết, chạy đến bên giường nằm xuống.

Chăn bông của khách sạn rất dày, cô quấn chặt lấy mình, không dám nói với Giang Chi thêm lời nào, ngáp một cái vừa to vừa làm màu, lười biếng nói: “Mệt quá, Giang Chi, em muốn đi ngủ.”

Giang Chi phớt lờ cô.

Dù sao cô cũng không cần đợi anh đáp lại, Đường Chi đã xoay người, quay lưng về phía anh.

Haha, đồ đàn ông chó má chỉ xứng thấy lưng cô thôi!

Sau khi Giang Chi kê xong góc nệm cuối cùng, anh bước vào phòng tắm, trong không gian chật hẹp vẫn còn lưu lại hơi nước khi Đường Chi tắm, mùi sữa tắm vẫn còn phảng phất đâu đó trong không khi.

Anh không cảm xúc cởi cúc áo sơ mi ra, ánh mắt dừng lại ở thùng rác nhỏ bên cạnh bồn rửa mặt.

Bên trong là chiếc váy hôm nay Đường Chi mặc, cô rất thích chiếc váy này, còn hỏi anh có đẹp không.

Bàn tay đang cởi cúc áo của Giang Chi bỗng nhiên khựng lại.

Do dự một lúc, anh cầm váy lên.

Chiếc váy bị cắt đến thê thảm, giờ nhìn như một chiếc giẻ rách đẹp đẽ nhưng vô dụng.

Lưỡi dao cắt suốt từ chân váy lên trên, còn cái khoá sau lưng lại dính chặt lấy nhau.

Anh đưa tay kéo khóa nhưng không được.

Bên trong bị kẹt không chỉ một hai sợi tóc, mà cả vải cũng bị kẹt vào trong.

Nếu mặc trên người thì sẽ rất khó để cởi.

Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến việc cô bước ra từ phòng tắm để hỏi anh xem anh đang làm gì, có thể kéo khoá giúp cô không.

…Đúng là cô đang nhờ anh giúp đỡ.

-

Đêm nay Đường Chi ngủ rất ngon, chỉ là trước khi thức cô mơ một giấc mơ không mấy tốt lành.

Trong giấc mơ, cô là một nàng công chúa, phải trải qua đủ mọi cuộc phiêu lưu, bên cạnh còn có một chú chó hộ vệ, lúc nào cũng hết lòng hết dạ bảo vệ cô.

Chú chó hộ vệ này rất tốt, ngày thường không sủa tiếng nào, nhưng mỗi khi cô gặp nguy hiểm đều nhảy ra cứu cô.

Cô ôm chú chó hộ vệ nói “Mày tốt thật đấy, mày giỏi thật đấy.” nhưng sao càng nhìn càng thấy chú chó hộ vệ giống Giang Chi.

Mắt giống, mũi giống, miệng cũng giống, cô nghĩ thấy không đúng, không phải là một con chó sao? Sao lại giống mặt người? Đột nhiên, sắc mặt chú chó trở nên lạnh tanh, lúc này cô mới giật mình tỉnh dậy.

Đường Chi sợ hãi mở to mắt nhìn, trên mặt toàn là nước, ra là cái khăn lông.

Sau đó là giọng nói không có tình cảm của đạo diễn: “Nửa tiếng sau, mời các cặp đôi xuống tập trung ở sảnh Hồng Vận ở tầng dưới”, cô lập tức lấy khăn lau mặt, ngồi dậy định tức giận, thì thấy Giang Chi đứng ở bên cửa sổ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể như được bao phủ trong tầng ánh sáng mòng, có cảm giác xuất trần.

Nháy mắt DNA háo sắc của Đường Chi tự nhảy, cơn giận lại tự động quay trở về.

Nhưng sao cô có thể mê mẩn trước vẻ đẹp của Giang Chi.

Đường Chi ngồi thẳng lưng, tự thôi miên:

Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ.

Thấy cô lại ngủ tiếp, Giang Chi hạ giọng thúc giục: “Nhanh lên.”

Đường Chi cau mày, trong lòng bất mãn than thở.

Tối hôm qua còn nâng cằm người ta gọi người ta là em yêu, mới sáng đã quay lại tính cũ.

Cô nằm nướng thêm chút nữa, rồi mới miễn cưỡng dậy.

Khi cô từ phòng tắm đi ra, Giang Chi đã biến mất, có lẽ đã xuống dưới rồi.

Lúc cô quay lại giường lấy điện thoại chợt phát hiện, nửa bên giường cô không ngủ tối qua, hình như nhăn lại.

Thoạt nhìn, có vẻ như đêm qua hai người đã ngủ chung một giường.

Giang Chi cố tình làm vậy?

Chỉ là trong phòng có camera, nên nể mặt cô?

Nhưng nghĩ lại, lại thấy không thể nào.

Có lẽ là từ lúc thu dọn đệm.

Đường Chi lắc đầu, đi tới gỡ khăn tắm đang chắn camera, xoay người đi xuống lầu.

Nửa tiếng sau, tất cả các khách mời đã tập trung ở sảnh Hồng Vận.

Nơi này đã được tổ chương trình đổi thành studio trong nhà, lúc này phía trước có một cái màn hình lớn, đang treo tấm áp phích của “We Are In Love”, còn có vài cái bàn được đặt trước, bên trên có đồ trang trí, còn có vài hộp sữa chua, một thương hiệu tài trợ mới.

Đạo diễn cười rạng rỡ, thông báo tin vui cho mọi người.

“Số lượng phát sóng tập đầu tiên của chương trình của chúng ta rất tốt! Rating rất cao, công lao thuộc về tất cả mọi người!”

Tất nhiên, đặc biệt là Đường Chi và Giang Chi.

Ai có thể nghĩ rằng trước chương trình tạp kỹ này phát sóng, có bao nhiêu ngành công nghiệp ưa thích?

Tiểu hoa tuyến hai Nhan Vô Ưu đã là nghệ sĩ máu mặt nhất mà tổ chương trình có thể mời.

Đường Chi và Giang Chi hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.

Vốn nghĩ Cp này không quá ngọt ngào, sẽ có nhiệt độ thấp nhất.

Nhưng xét về mức độ nổi tiếng trong những ngày vừa qua, CP “Kẹo gừng” vẫn không ngừng hết hot!

Chỉ trong hai ngày, trên bảng xếp hạng cặp đôi, CP "Kẹo Gừng" chiếm hơn một triệu phiếu trong một triệu tám phiếu, hơn nữa, dù là lời mắng mỏ hay bình luận tích cực, hai người này cũng đã đóng góp rất nhiều khoảnh khắc cho chương trình.

Đặc biệt là Đường Chi.

Mặc dù không quá nổi tiếng, không có nhiều người hâm mộ, tính cách hoạt bát, có thể chấp nhận các loại cắt ghép ác ý, giữ điểm diss cho quan chúng diss, đẩy nhiệt độ lên cao, đến khi chương trình phát sóng tập hai, có thể xóa sạch những lời chửi bới đó cho cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt đạo diễn nhìn Đường Chi có thêm chút tán thưởng.

Lúc đó là Đường Chi sống chết cũng phải xuất hiện trong chương trình tạp kỹ này, còn yêu cầu đạo diễn viết thêm khoản tiền vi phạm hợp đồng cực lớn trong hợp đồng của cô với Giang Chi.

Hai người đã ký tổng cộng sáu tập, tức là, trong sáu tập này, căn bản không cần lo họ sẽ rời chương trình vì dư luận, hoặc do tâm lý, có phúc của họ, giờ các phía quảng cáo không ngừng liều mạng liên lạc với chương trình, tranh nhau sứt đầu để có tên tài trợ, đến cả các cục du lịch của các thành phố lớn cũng đã gọi điện, đề ra yêu cầu hợp tác, chương trình này nổi tiếng thật rồi.

Đường Chi đúng là đồng tinh chiêu tài tốt bụng!

Ký được với Đường Chi, đúng là gặp may lớn!

Đợi tới khi quay xong cảnh nói chuyện, đạo diễn bắt đầu giới thiệu hành trình trong ngày:

“Bắt đầu từ tập này, chúng ta sẽ làm nhiệm vụ dài một ngày, tổng số sao hôm nay liên quan tới việc chọn phòng vào buổi tối, mong mọi người cùng nhau cố gắng!”

“À, lại là nhiệm vụ chọn phòng!”

Nhan Vô Ưu cau mày đau khổ hỏi: “Hiện tại nhóm của chúng tôi có bao nhiêu sao rồi?”

Hạ Thu Thu cũng vội vàng hỏi: “Còn chúng tôi còn chúng tôi nữa?”

Ghi chương trình rất mệt, ai cũng muốn một căn phòng tốt hơn.

Đội ngũ đạo diễn đã nhanh chóng tiết lộ tình trạng ngôi sao của mọi người ở giai đoạn này:

CP “Nhan Sắc”: 5 sao;

CP “Vãn Thu”: 7 sao;

CP “Kẹo gừng”: 4 sao.

Đường Chi vội vàng lên tiếng phản đối: “Tại sao chúng tôi lại có bốn sao? Nhiệm vụ đồ ăn Trung Quốc lần trước, rõ ràng tôi và Giang Chi lấy được năm ngôi sao mà?!”

Đạo diễn chân thành nói: “Vì nhiệm vụ cặp đôi thất bại, nên phải trừ một sao.”

Đường Chi bất mãn: “Sao lại thế…”

Những người hâm mộ ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp từ sáng sớm, đều cười hahaha.

[Chi Chi dễ thương quá!]

[Không sao, tuy giờ xếp cuối, nhưng còn cơ hội thay đổi, “Kẹo Gừng” xông lên!]

Tổ chương trình cho mọi người xem từng phòng một.

"Bởi vì hiện tại chúng ta đang ở thành phố B, cho nên ngoại trừ phòng thứ nhất, tất cả các phòng đều có đầy đủ đặc điểm của thành phố B."

Phòng đầu tiên là phòng giường King của khách sạn có hệ thống sưởi.

Các khách mời: “Chỉ thế?!”

Đội ngũ chương trình đã nhanh chóng lấy bộ ảnh của căn phòng thứ hai…

Đó là một ngôi nhà lợp tranh treo đầy lạp xưởng, trông giường rất thô sơ, không hề có lò sưởi.

Nhan Vô Ưu là người đầu tiên lên tiếng: “Trời ạ, tôi không muốn ngủ trong căn phòng này!”

Đường Chi cũng không thích, ngày hôm qua cô muốn xinh đẹp, mặc váy tới, vừa xuống máy bay đã bị gió lạnh thổi thành một con ngốc.

Còn căn phòng thứ ba, vừa lấy ra đã khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Đó là một lâu đài điêu khắc bằng băng tuyệt đẹp, và mọi thứ trong đó đều là điêu khắc bằng băng.

Hạ Thu Thu mắt sáng như sao: “Đẹp quá!”

Phó Hoàn Chi nhìn cô ta đầy lo lắng: “Em muốn thì muốn, chúng ta sẽ chọn phòng này.”

Đường Chi nhìn mà lắc đầu lia lịa, nói thầm với Giang Chi:

“Chúng ta cố gắng, lấy được phòng đầu tiên đi.”

Dù lâu đài băng điêu khắc có đẹp đến đâu, ngủ trong đó một đêm cũng cảm thấy như bị thấp khớp.

Giang Chi không nói gì chỉ gật đầu.

Nhan Vô Ưu cũng rất nhìn trúng căn phòng đầu tiên, háo hức tuyên chiến với Đường Chi: “Chúng tôi sẽ không nhường cho hai người đâu.”

Thẩm Trác Sắt cũng gật đầu đồng ý: “Chúng tôi nhất định phải lấy phòng thứ nhất!”

Đạo diễn: “Mời mọi người tới rút thẻ nhiệm vụ trong tay tôi, thẻ này sẽ xác định điểm xuất phát ban đầu của các bạn.”

Nhan Vô Ưu hỏi: “Như thế có ý gì? Ba nhóm chúng ta không xuất phát theo giờ cố định sao?”

“Đúng thế.” Đạo diễn khẳng định: “Tổng cộng có ba điểm xuất phát, thời gian của mỗi điểm xuất phát khác nhau, nếu chọn điểm xuất phát kém thuận lợi hơn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến lịch trình cả ngày hôm nay của mọi người!”

“CP ‘Vãn Thu; có cấp sao cao nhất lên trước rút thăm điểm xuất phát của hai người đi.”

Mỗi đội rút thăm cách nhau năm phút, đến khi Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi đã đi xa thì bốn người còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhan Vô Ưu lo lắng dậm chân: “Tổ chương trình thật biết chơi, để tôi nói cho mọi người, nếu xếp cuối chỉ có thể chọn lâu đài băng, các vị ngồi ở đây đều có trách nhiệm.”

Tất cả mọi người đều cười hi hi, trên màn hình cũng lướt qua một loạt “hahahahah”.

Đường Chi đứng một bên uống sữa chua vô cùng ung dung, cô dậy muộn, lúc tới nhà hàng chỉ kịp ăn một cái bánh màn thầu nhỏ, rồi lại phải quay gấp, nên cô âm thầm lấy thêm một quả trứng trà, đợi lúc lát nữa ăn trên đường.

Lúc rảnh rỗi, cô đang uống sữa chua có nhãn hiệu, đôi mắt mở trừng trừng, ngây thơ trong sáng, cô buộc lòng biến sự chờ đợi như thiêu đốt thành buổi phát sóng trực tiếp.

[Cái quái gì thế? Sao Đường Chi còn bí mật giấu một quả trứng?! Chưa ăn sáng no à?]

[Đang quay quảng cáo nhà tài trợ à? Trông chai sữa chua này, tôi cũng muốn mua một chai!]

[Có ai chụp màn hình vẻ mặt bất lực không làm gì được của Chi Chi khi Chi Chi lấy trứng trà ra lúc nãy không? Tôi cười chết mất!]

[Hahahaha lại là một ngày cười tới chết vì Chi Chi!]

Khi Đường Chi chậm rãi hoàn thành bữa sáng của mình, hiện trường chỉ còn lại cô và Giang Chi.

Giữa lúc cô đi vứt rác, rửa tay lần nữa, Giang Chi đã lấy được điểm xuất phát cuối cùng.

Nhân viên nói với vẻ rất đồng tình: “Đây là điểm xuất phát cách xa chúng ta nhất.”

Đường Chi: ???

Sao lại nói thế?!

Đường Chi vừa đi ra ngoài với Giang Chi, vừa không khỏi diss Giang Chi: “Tay anh quá đen rồi! Nên để em rút mới đúng.”

Người đàn ông nhìn cô hờ hững: “Chỉ là một tấm thẻ.”

Cô hùng hồn đổ tội: “Nếu hôm đó anh hoàn thành nhiệm vụ khóa đồng tâm, chúng ta sẽ là người rút đầu tiên!”

Giang Chi được nước làm tới: “Hôm đó ai khóc đòi xuống?”

Nói đến đây, Đường Chi cảm thấy ấm ức: “Anh không thăng cấp thành nhiệm vụ hai người, em sẽ không cần phải lên đó nữa.”

Giang Chi khẽ mím môi dưới, không có tâm trạng quan tâm tới cô.

Đường Chi dứt khoát quay đầu đi.

Hừ.

Fan CP: [Hiện trường đổ tội cho nhau.jpg]

[Đôi bạn nhỏ cãi nhau hàng ngày.jpg]

[Hức hức hức, cưng quá cưng quá, ngọt quá ngọt quá.]

[Là cậy sủng mà kiêu đó! Lý do anh Chi lại thăng cấp thành nhiệm vụ hai người, là vì muốn làm với em!]

Sau khi cả hai cùng nhau lên xe, đến địa điểm làm nhiệm vụ, nhân viên ở lại khách sạn đã quay lại phòng giám sát, chuẩn bị lấy đoạn ghi âm của các cặp đôi trước khi đi ngủ tối qua.

Trước khi Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi Trước ngủ, vẫn ở cạnh nhau, cùng xem một bộ phim cảm động, Hạ Thu Thu đã khóc khi xem, Phó Hoàn Chi ôm cô ta vào lòng, nhỏ giọng an ủi, thể hiện sự chiều chuộng của một người đàn ông trưởng thành.

Còn cặp Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt, cùng nhau tập yoga hai người, cặp này lúc nào cũng ăn ý, miệt mài, không hổ là nữ minh tinh chuyện nghiệp có tố chất và một nghệ sĩ dương cầm với tinh thần tự giác cao.

Còn máy quay của Giang Chi và Đương Chi Đối, lại bị khăn tắm che lại...

Các nhân viên không thấy trong phòng ngủ xảy ra những gì, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ.

Các nhân viên suy nghĩ, camera đã bị chặn, có lẽ không có gì nên chắc chắn sẽ không có bùng nổ đâu nhỉ?

Xem ra lại phải đau đầu cho biên kịch, nghĩ xem nên kết hợp giọng của hai người như nào để tạo nên những điểm nhấn thú vị rồi.

Ai có thể ngờ rằng nghe một hồi đoạn ghi âm, phương hướng ngày càng bùng nổ.

Hai người đỏ mặt, im lặng nghe lại đoạn âm thanh...

“Giang Chi, anh làm gì thế?”

…“Thấy vợ chồng ân ái, con cháu đầy nhà.”

Đây… có lẽ là Giang Chi đang xem video bạn gái thân yêu có mong đợi gì về tương lai.

“Nếu anh đã có ý nghĩ này, vậy em cũng không còn cách nào khác, chúng ta tranh thủ ba năm ôm hai, năm năm ôm ba đi.”

“…Đừng tùy tiện quyến rũ một người đàn ông trưởng thành.”

Đây… là lời cảnh báo vừa chịu đựng vừa kiềm chế trước sự chọc ghẹo của bạn gái thân yêu!

“Lẽ nào anh…”

“Đúng thế.”

“Sao nào…”

“Em nói xem?”

Đây... là sự phóng túng “cô gái em đang chơi đùa với lửa”, sau khi chịu đựng!

Sau đó là một loạt tiếng sột soạt.

Cho đến cuối …

Giọng nói nhẹ nhàng, khàn khàn và mệt mỏi của Đường Chi truyền đến: "Mệt quá, Giang Chi, em muốn đi ngủ."

Hai cô nhân viên mặt đỏ tim đập nhanh nghe hết đoạn ghi âm rồi nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn đồng hồ trên bàn.

Cách câu nói trước, đã hai tiếng rồi!

Vậy! Đúng là rất mệt!

Ôi trời ơi!

Đúng là không tìm hiểu không biết, vừa tìm lại hiểu sợ giật mình.

Không ngờ Giang Chi ngày thường lễ phép tiết chế, lại có một khía cạnh hoang dại như thế khi ở với Đường Chi!

Nếu chuyện này được đưa lên mạng, chẳng phải fan CP sẽ phải hít bình dưỡng khí sao?!

Hức hức hức!

Phải làm sao? Phải làm sao?

Hiện giờ chỉ có họ biết bí mật lớn đáng sợ này.

Phải kiên quyết giữ miệng như nào, mới không nói cho toàn thế giới…

Anh, thực sự rất yêu cô!