Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 14: Tôi nhớ em

Hoàng Bình Chiêu đang ngồi trong xe, sắp xếp người phía dưới làm giảm nhiệt hot search.

Nghĩ lại thì thực ra cũng có thể hiểu được, Giang Chi chắc chắn sẽ không phải là kiểu người đặt người khác lên đầu sóng ngọn gió, cho dù là Đường Chi hay là bất kỳ một ai khác.

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ thì Giang Chi gọi điện thoại tới.

“Có chuyện gì vậy anh Chi?”

“Lên đây giúp một chút.”

Chuyện gì thế?

Hoàng Bình Chiêu nhảy xuống xe một mạch chạy như bay vào biệt thự, không ngờ lại là mang hành lý cho Đường Chi.

Đường Chi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, cô ngoan ngoãn chào một tiếng “Chào anh Hoàng”, đôi mắt cong cong, nở nụ cười ngọt ngào.

Hoàng Bình Chiêu đi qua giúp Giang Chi cùng nhau xách va li, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Chi đưa cho anh ta phần còn lại của va li, hờ hững nói: “Đưa cô ấy về.”

Hoàng Bình Chiêu gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Đưa...

Đưa ai?

Đường Chi sao?

Nhưng nhìn thấy Giang Chi đã xách va li chuẩn bị xuống lầu, Hoàng Bình Chiêu cũng vô thức đi xách chiếc va li còn lại.

Chính là… rất ảo diệu.

Ba người cùng nhau xuống lầu.

Hai tay Đường Chi trống trơn, đi chậm rì rì phía sau bọn họ, nhìn Giang Chi và Hoàng Bình Chiêu xách nhiều va li xuống lầu như vậy, thiếu chút nữa thì tính xấu của cô bị khơi dậy, muốn gửi ảnh chụp cho mấy antifan đang cảm xúc mãnh liệt mở mic—

Nhìn đi. Dù bọn họ có mắng mỏ cô thế nào đi chăng nữa thì hiện tại anh Chi của bọn họ và người đại diện kim bài của anh đang xách va li cho cô đấy.

Nhưng loại chuyện thiếu đạo đức này không dễ làm, trong lòng cô nghĩ đến rồi cũng cho qua.

Cô vô cùng thoải mái cổ vũ hai người: “Chỉ có ba tầng thôi! Cố lên, cố lên nào!”

Sau khi trở lại chỗ ở, Đường Chi cũng theo đó mà dùng lý do, không ngừng khiến hai người kia xách va li đưa cô ra tới cửa.

Lúc tạm biệt, cô nhìn về phía Giang Chi, đôi mắt như có gợn sóng mà diễn xong tuồng kịch cuối cùng: “Bảo bối, dù cho đêm nay chúng ta không ở chung một chỗ thì cũng phải nhớ em nhé.”

Mặt Giang Chi không chút biểu cảm nhìn cô, cả người anh vẫn toát ra khí chất vừa hờ hững vừa lạnh lùng, đôi mắt đen kia dừng lại trên mặt cô, khóe môi tỏa ra một chút lạnh lẽo.

Trong mắt Đường Chi nhìn thấy, trong lòng nói người này luôn luôn không nói lời nào là có thể tràn đầy giễu cợt, nếu như mở miệng, sẽ không giống súng máy thịch thịch thịch chế giễu người ta đến nỗi không có chỗ dung thân đấy chứ?

Hoàng Bình Chiêu ở trong lòng cho Đường Chi một cái phỉ nhổ thật lớn, nhưng ngoài miệng lại nói rất hay: “Ngày mai anh Chi còn có hoạt động, anh nên nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vậy được rồi. Chúc ngủ ngon!”

Đường Chi diễn cảnh lưu luyến vô cùng giống, cô nhìn hai người bọn họ vào thang máy, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người lưu loát vào cửa rồi “lạch cạch” khoá một tiếng, hận không thể chống nạnh cưới to “ha ha ha”.

Một cánh cửa ngăn cách, không khí bên trong và bên ngoài phòng hoàn toàn khác nhau.

Không có Giang Chi, không có những người khác, cũng không có vô số máy quay...

Đường Chi hít thở sâu vài cái tại chỗ vui vẻ cởi giày, thậm chí không thấy đau lòng bàn chân, nhảy lên sofa rồi vùi mình vào sofa mềm mại, thể xác và tinh thần đều được chữa khỏi.

Đây chính là hơi thở của tự do sao?!

Những ngày tháng không cần phải hầu hạ ông lớn họ Giang kia thật là tốt đẹp!

Vừa mới khoe khoang một chút, điện thoại đổ chuông, là người đại diện Tống Sơ Tuyết gọi tới.

“Không phải lúc trước em bảo tôi chú ý đến vé xem trực tiếp của “Thứ Sáu Vui Vẻ” sao? Tôi tìm hiểu rồi!”

Trước khi tham gia ghi hình, cô biết được Giang Chi sẽ xuất hiện trong “Thứ Sáu Vui Vẻ” nên đã nhờ Tống Sơ Tuyết lấy hai tấm vé, một tấm là để cho Tần Miểu.

Đường Chi đau khổ nhẫn nhịn kêu “a” một tiếng.

Oh my god, ngày nghỉ còn muốn kinh doanh, thảm quá đi thôi!

Nhìn thấy phản ứng hờ hững của cô, lại nghĩ đến chuyện trên mạng, Tống Sơ Tuyết lại hỏi: “Sao? Giờ đang bị mắng trên mạng nên sợ rồi, không muốn đi nữa?”

Vẻ mặt Đường Chi buồn bực: “Đúng vậy.”

Tống Sơ Tuyết ở đầu bên kia điện thoại “xì” một tiếng: “Thật sao?! Không giống em nhá? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Chi bị câu “Không giống em” dọa cho giật mình, cô sợ nếu mình tiếp tục kháng cự sẽ rước thêm phiền phức, nên cuối cùng cao giọng vui vẻ trả lời: “Đi đi đi, tại sao lại không đi chứ, tôi không thể có mặt ở hiện trường chương trình tạp kỹ của bạn trai tôi sao?”

*

Vào sáng sớm, tập hai của “Chúng ta đang yêu nhau” đã được thả ra.

Phần hồi hộp lưu lại được hé lộ, những lời giải thích và xin lỗi của Đường Chi dành cho Giang Chi đều được đưa ra, sự tức giận của người qua đường đã bình ổn từ lâu, nhưng vẫn có một bộ phận bị Diều Giấy dắt mũi, tức giận đẩy hashtag #Đường Chi cút khỏi chương trình#.

Khi Đường Chi nhìn thấy hashtag này, cô cũng không để ý nhiều rồi đi tắm.

Sau khi tắm xong cô lại mở lên xem, hashtag #Đường Chi cút khỏi khỏi chương trình# vừa rồi đã biến mất.

Đồng thời phòng làm việc của Giang Chi đã lên tiếng, kêu gọi các fan bình tĩnh và lý trí.

Đường Chi có chút kinh ngạc.

Bút tích che chắn lớn như vậy khẳng định là bên Giang Chi kia làm.

Động tác nhanh thật đó!

Ngày hôm sau, Đường Chi đến tìm Tống Sơ Tuyết để lấy vé.

Tổng cộng có hai tấm, một tấm dành cho Tần Miểu.

Khi Tống Sơ Tuyết đưa vé cho cô, liên tục dặn dò: “Trên mạng có rất nhiều lời mắng em, hôm nay ở hiện trường cũng không sẽ không thiếu nhóm Diều Giấy. Em đi ra ngoài nên ngụy trang nhiều một chút, mặc dù hầu hết các fan của Giang Chi đều rất lý trí, nhưng tôi sợ có chút fan quá khích nhận ra em và ném trứng thối vào người em.”

Đường Chi cảm thấy những gì Tống Sơ Tuyết nói cũng có lý, trước khi đi ra ngoài, cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, che kín mít người mình.

Quá thảm, ngày nghỉ ngơi bị bắt tăng ca lại còn có nhiều quy định, danh hiệu người làm công nhẫn nhục chịu khổ không có cô là không được.

Cô khiêm tốn như vậy, nhưng Tần Miểu lại làm lố lên.

Sau khi nhận được tấm vé bèn khoe nó trên Weibo cá nhân của mình, khi ra ngoài còn hào nhoáng đẹp đẽ hơn.

Tần Miểu mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu kem có in hoa văn trang trí, một chiếc túi xách màu trắng được trang trí bằng dây vàng và một đôi giày cao gót bảy centimet, gặp mặt liếc mắt nhìn Đường Chi đeo khẩu trang cùng mũ lưới trai thì vô cùng ghét bỏ: “Nữ minh tinh chính là không tốt ở điểm này, hễ ra ngoài là phải che che giấu giấu.”

Hai người gặp nhau cũng không có cảm giác xa lạ, Đường Chi nhỏ giọng giải thích với cô ấy: “Tớ sợ có người nhận ra sẽ đáp trứng thối lên người mình.”

Tần Miểu sững sờ một hồi, sau đó vui vẻ nói: “Cậu muốn tớ chết vì cười sao!”

Đường Chi nhỏ giọng nói: “Có điều tố chất của fan Giang Chi thật sự còn rất tốt… Cảm giác không cần lo lắng, nhưng tớ cũng phải đề phòng không phải sao?”

Tần Miểu cũng không ngại cô nghĩ nhiều: “Tố chất của Diều Giấy bọn tớ siêu cấp cao đấy có được không! Đùa thôi, còn tuỳ chính chủ hiểu hay không!”

Đường Chi liên tục khen đúng vậy.

Cả hai cùng nhau bước vào phòng phát sóng và ngồi vào chỗ của mình.

“Thứ Sáu Vui Vẻ” là một chương trình tạp kĩ quốc dân lâu đời, ratings nhiều năm vẫn luôn xếp ở mức cao, dần dần phát triển thành cửa sổ cho việc thông báo và tuyên truyền trong vòng phim điện ảnh và phim truyền hình. Bất kể là điện ảnh lớn hay nhỏ thì đều có thể đăng ký, nhưng tổ tiết mục cũng sẽ dựa trên già vị cùng mức độ nổi tiếng của khách mời mà tiến hành sắp xếp ưu tiên.

Giang Chi hát bài hát chủ đề cùng tên của bộ phim “Hồi xứ”, đạo diễn Diêm Khải có mối quan hệ cá nhân tốt với anh, nếu đã mở miệng thì anh cũng không có lý do gì để từ chối.

Giang Chi hầu như không bao giờ tham gia chương trình tạp kĩ.

Trong những năm kể từ khi anh ra mắt, ngày thường các fan có rất ít cơ hội để nhìn thấy anh lộ diện trong ống kính, chỉ có thể mong chờ hết concert này đến concert khác.

Hiện tại có cơ hội được nhìn cận cảnh thần tượng như vậy, nhưng vé xem trực tiếp của “Thứ Sáu Vui Vẻ” tuần này khó mà có được.

Đường Chi đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô là khán giả gần sân khấu nhất, gần đến...

Thậm chí không cần nhìn vào màn hình lớn cũng có thể thấy rõ mọi biểu cảm và động tác trên sân khấu.

Mở đầu chương trình, dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, các khách mời lần lượt xuất hiện, ngoài một số diễn viên gạo cội quen thuộc, còn có thần tượng mới Tống Chấp, khi họ xuất hiện tiếng hoan hô của các fan cũng không ít.

Chờ đến khi Tống Chấp đối mặt với máy quay và giới thiệu xong bản thân, người dẫn chương trình đã liếc nhìn kịch bản rồi “wow” một tiếng: “Đội hình của “Hồi xứ” thực sự quá mạnh!”

“Vị khách tiếp theo, ra mắt năm năm, đã giành được bốn giải thưởng Kim Khúc, liên tục là quán quân doanh số bán album trong nước mỗi một năm, anh là một ca sĩ thực lực với độ nhân khí cao—”

Dưới sân khấu vang lên một giọng nói đồng đều chưa từng có.

“Giang Chi!”

Người dẫn chương trình úp úp mở mở: “Giang Chí ít khi xuất hiện trên các chương trình tạp kĩ.”

“Mọi người mong đợi màn trình diễn của anh ấy ngày hôm nay sao?!”

Khán giả đã cho anh ta một phản ứng giống như sóng thần——

“Mong đợi!”

Tần Miểu ngồi ở bên cạnh Đường Chi, giọng nói gần như muốn gào thét: “Mong đợi, rất mong đợi!”

Bốn phía sân khấu hình tròn tỏa ra một làn sương mù, người dẫn chương trình cao giọng: “Vậy chúng ta cùng nhau mời vị ca sĩ đỉnh lưu này—— Giang Chi!”

Khán giả vỡ òa với những tiếng la hét sắp lật tung nóc nhà.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Giang Chi bước từ sau màn đi đến trước sân khấu.

Quần áo của anh lúc nào cũng chỉnh tề, sạch sẽ, áo sơ mi cài đến cúc đầu tiên, giống như một bông hoa cao lãnh xa xôi không thể với tới, khắp nơi đều lộ ra khí chất lãnh đạm và hơi thở cấm duc.

Những tiếng thét chói tai xung quanh dường như không áp chế xuống được.

Nếu nói tiếng hô của fans Tống Chấp là cấp mười thì tiếng hét của fans khi Giang Chi xuất hiện là cấp một trăm!

Ngồi dưới sân khấu, Đường Chi cảm nhận được tất cả những điều này, trong lòng cô không khỏi xúc động.

Đây chính là…

Đỉnh lưu đó!

Tần Miểu ngồi bên cạnh Đường Chi hạnh phúc đến nỗi sắp ngất đi, nhỏ giọng nói bên tai Đường Chi.

“Trời ơi, anh Chi đẹp trai quá, đẹp trai quá!”

“Huhu, sau khi anh Chi lên sân khấu, trong mắt tớ cũng chỉ có anh Chi thôi, hoàn toàn không nhìn tới những người khác!”

Đường Chi gật đầu đồng ý.

Quả thật là rất đẹp trai.

Ở hàng ghế khách mời trên sân khấu, chỉ có Giang Chi là bình tĩnh, chỉ cần nhìn một lần đã không thể rời mắt khỏi anh.

Ánh mắt anh xa xăm, nhẹ nhàng gật đầu chào khán giả: “Chào mọi người, tôi là Giang Chi.”

Bảy chữ trong sáng và nhẹ nhàng ngay lập tức đánh trúng trái tim của không biết bao nhiêu cô gái.

Đến đây, các khách mời chính thức lên sân khấu xong, người dẫn chương trình bắt đầu quá trình cue để chơi trò chơi.

Mọi người được sắp xếp thành hai đội, một đội là đội Thứ Sáu gồm các khách thường trú, và đội còn lại là đội Hồi Xứ gồm các khách mời của đoàn phim “Hồi xứ”.

Trò chơi đầu tiên cũng rất đơn giản, là bạn vẽ tôi đoán, hai đội cử ra hai đại diện để PK, đội nào đoán được nhiều nhất trong vòng một phút sẽ chiến thắng.

Các khách mời thường trú chơi trò chơi này một cách dễ dàng, diễn viên hài Chúc Hành cũng đem lại hiệu quả cho chương trình với tài năng hài kịch tuyệt vời, hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô.

Hai diễn viên chính do đội Hồi Xứ cử đi đều là những người có chuyên môn đỉnh cao, nhưng họ vẫn còn thiếu sót trong cuộc chơi.

Tuy có ăn ý nhưng họ vẫn để thua đội Thứ Sáu, cả đội sẽ tiếp nhận hình phạt thua trận.

Đạo diễn Diêm Khải của đội Hồi Xứ đã rút ra hình phạt——

“Vui lòng gọi cho người đầu tiên trong danh sách cuộc gọi gần đây trên điện thoại di động của bạn và nói rằng bạn nhớ cô ấy/anh ấy.”

Diêm Khải cười hì hì: “Hì. Thật là trùng hợp, tôi vừa có một cuộc điện thoại với vợ tôi trước buổi biểu diễn.”

Quả nhiên, sau khi lấy được điện thoại di động, anh ấy đã show ân ái qua điện thoại với vợ.

Nhưng mặt khác diễn viên chính lại không có sự trùng hợp như vậy, có người gọi cho người đại diện, có người gọi cho đối tác làm việc của họ của mình, làm toàn trường cười ầm lên nhất chính là diễn viên Tống Chấp, cậu ta gọi cho ba mình, vô cùng dịu dàng nói một tiếng nhớ ông.

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói bình tĩnh của người cha già của Tống Chấp: “Nói đi, cần bao nhiêu tiền?”

Câu này trực tiếp gây hiệu ứng cho chương trình, làm cho khán giả bật cười sảng khoái.

Đường Chi cũng bám trên vai Tần Miểu, cười không ngậm được miệng.

Haha, em trai này đáng yêu quá đi mất!

Tần Miểu cũng bị chọc cười, sau đó căng thẳng nắm lấy tay Đường Chi: “A a a đến rồi, đến anh Chi rồi!”

Đường Chi cũng vô cùng phối hợp căng thẳng một chút, trong lòng thì không mộng đợi một chút nào.

Đằng sau cô có một cô gái “a a a” xong vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, dù là ai ở đầu dây bên kia, tôi cũng nguyện ý nhìn thấy anh Chi nói với người đó một tiếng anh nhớ em!”

“Buổi tối sau khi quay về tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này cho Đường Chi!”

“Nhìn thấy không? Bạn trai của cô nói với người khác rằng anh nhớ em, cũng sẽ không nói với cô đâu!”

Cả người Đường Chi và Tần Miểu đồng thời cứng đờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Miểu đồng tình nhìn cô.

Đường Chi: “...”

Thấy được rồi, anh yêu.

Không chỉ nhìn thấy mà còn là ngay tại chỗ.

Đường Chi không để ý mà cong môi.

Quên đi, coi như trả lại nghiệt phải chịu do cọ nhiệt độ Giang Chi.

Dưới sân khấu, người dẫn chương trình đưa điện thoại di động cho Giang Chi.

Trong chớp mắt toàn hội trường cũng im lặng, khán giả nín thở yên lặng lắng nghe, tất cả đều muốn biết gần đây ai sẽ là người đã nói chuyện với anh Chi?

Ai là người may mắn có thể nhận được câu “Anh nhớ em” từ anh Chi?

Giang Chi nhấn nút quay số và đợi một lúc, khi một tiếng “bíp” vang lên từ loa đại diện cho cuộc gọi đang kết nối.

Toàn hội trường im lặng gần như có thể nghe thấy tiếng chiếc kim rơi xuống.

Đâu đó dưới sân khấu, một tiếng chuông lanh lảnh cũng đồng thời vang lên...