Giang Chi sững sờ.
“Cá gì cơ?”
Đường Chi càng tức giận.
Nhìn kìa, người đàn ông này lấy cá của cô, thế mà còn không thèm để ý luôn.
“Em làm nhiệm vụ được thưởng cá!”
Cô ngồi dậy, khoa tay múa chân với anh, giọng nói khó chịu mang theo chút kiêu ngạo nhỏ: “Hoàn thành nhiệm vụ thổi bong bóng nhận được phần thưởng là cá!”
Giang Chi nhanh chóng thả lỏng chân mày đang nhíu chặt, khoé môi nở ra một nụ cười tươi.
“Chỉ bởi vì chuyện này?”
Lúc ấy mấy người trong tổ đạo diễn thật sự không câu được cá, cầu xin anh đổi, họ còn cho điều kiện rất phong phú, không có lý do gì mà không đổi.
Anh không nghĩ tới cô lại tức giận vì điều này.
Đường Chi quyết tâm chống đối anh đến cùng: “Chính là vì chuyện này.”
Nói đến đây, Đường Chi nhớ đến mục đích mà cô lên tầng.
Không phải để nói chuyện này với anh chứ?
Kỳ thật chuyện này vốn dĩ có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Nói nhỏ lại, thì đây chỉ là một con cá mà thôi.
Nhưng Đường Chi hết lần này tới lần khác phải làm thật lớn, cứ làm to chuyện lên. Đây không phải chỉ vì chuyện con cá, mà còn liên quan đến thái độ của Giang Chi.
Cô cảm thấy mình nắm chắc lý lẽ, khí thế vừa mới biến mất tăm mất tích lập tức nổi lên, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn một chút.
“Còn chưa có sự đồng ý của em, anh đúng là không hề tôn trọng em một chút nào!”
Giang Chi bước xuống giường, lục lọi trong vali, rất nhanh tìm thuốc mỡ và tăm bông, ý bảo cô đưa chân qua đây.
“Chân.”
“Em đang nói chuyện với anh mà.”
Đường Chi có chút tức giận nhưng cơ thể lại rất nghe lời di chuyển chân về phía anh, thở phì phì hận không thể đạp anh một cước: “Nếu anh nói với em một tiếng, em sẽ không đồng ý sao? Nhưng anh thì không, anh không nói gì cả, anh không hề tôn trọng em.”
Giang Chi lấy tăm bông dính chút thuốc mỡ, rũ mắt xuống.
Ngón chân trắng nõn mượt mà của cô gái cuộn tròn lại, khớp xương lộ ra, giống như đang xấu hổ khi gặp người lạ.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào lòng bàn chân của cô.
Cô vừa tắm rửa xong, trên người đều là mùi sữa tắm. Một bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại, lòng bàn chân vừa đỏ vừa sưng, mụn nước bị vỡ ra, lộ ra thịt mềm non nớt màu hồng.
Chẳng trách hôm nay khi đi bộ, động tác của cô vẫn luôn có chút kỳ lạ.
Dường như cảm thấy xấu hổ khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Đường Chi hơi rụt người lại.
Giang Chi đưa tay ra nắm chặt mắt cá chân của cô, bàn tay hơi thô ráp kia còn kẹp tuýp thuốc mỡ, lạnh lẽo áp lên da thịt Đường Chi khiến cả người cô giật mình, cô hít một hơi khí lạnh, muốn thoát ra khỏi anh.
Làm gì vậy chứ…
Cô bất an chớp mắt, lông mi không ngừng run rẩy.
Giang Chi vững vàng siết chặt cô: “Đừng nhúc nhích.”
Đường Chi im lặng, ngoan ngoãn không dám tiếp tục động đậy nữa.
Thuốc mỡ bôi lên lòng bàn chân mang đến một cảm giác lành lành, cơn đau giữa lòng bàn chân được giảm bớt khá nhiều.
Thôi quên đi.
Nể tình anh bôi thuốc cho cô...
Tạm thời tha thứ cho anh vậy.
...
Nửa tiếng sau, bốn người còn lại cũng đã trở về.
Trong tay Hạ Thu Thu và Phó Tuân Chi cầm hai bình rượu hoa quế.
Trong giỏ của Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đều là khoai tây.
Tổ bọn họ hái rau cũng không hề nhẹ nhàng, đi vào trong ruộng một lượt, trên ống quần và giày dép toàn là bùn, kết quả nhận được những trận bão bình luận cười ha ha.
Nhan Vô Ưu đặt giỏ rau lên bàn, không thấy bóng dáng hai người, mới hỏi: “Đường Chi và Giang Chi vẫn chưa về sao?”
Hạ Thu Thu suy nghĩ rồi trả lời: “Bọn họ đi câu cá chắc sẽ về muộn.”
“Câu cá quả thật không dễ dàng gì mới câu được, còn phải đi đường xa như vậy, chúng ta vẫn nên chờ bọn họ thôi.”
Đang nói, phía cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy Đường Chi và Giang Chi đang cùng nhau xuống lầu.
Rất rõ ràng, bọn họ đã quay về từ sớm, quần áo trên người đều đã thay sang một bộ khác.
Đường Chi mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, bên dưới là một chiếc quần đùi jeans, làn da trắng mịn màng đến chói mắt, một đôi chân vừa thon vừa dài.
Cô vẫn là người yêu thích cái đẹp hơn cả mạng sống, đôi giày nhiều dây kia thật sự quá đẹp mắt, không thể bởi vì mấy cái mụn nước vỡ mà giận chó đánh mèo, cuối cùng lại lạch bạch nhặt về xỏ vào.
Giang Chi đứng bên cạnh cô, thay áo sơ mi trắng buổi sáng, lúc này một thân màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng hồng như tuyết của Đường Chi bên cạnh, vô cùng mềm mại đáng yêu.
Livestream “Kẹo Gừng” tắt từ sớm, fan chỉ có thể gian nan tìm kiếm bóng dáng hai người trong hai nhóm livestream khác. Hiện tại qua phòng phát livestream nhìn thấy một màn này, tất cả đều nhịn không được hô lên.
[Tại sao anh Chi và Chi Chi đều thay quần áo rồi?]
[Họ đã làm gì trong khoảng thời gian này vậy?]
[Fan “Kẹo Gừng” thật nhỏ bé, muốn nhìn thấy anh Chi và Chi Chi thật sự là quá không dễ dàng.]
[Tổ đạo diễn, tôi ra lệnh cho anh thả nội dung trong phòng ra, đừng ép tôi phải cầu xin anh!]
Đợi đến khi tất cả mọi người tập hợp lại ở phòng khách, tổ đạo diễn tuyên bố quy tắc ăn trưa: “Nguyên liệu nấu cơm trưa của mọi người, phải dùng công sức lao động hôm nay để đổi với người dân trong thôn.”
“Phải sử dụng nguyên liệu đổi được để nấu cơm, sau khi làm xong, sẽ thông qua dân làng bỏ phiếu, bầu chọn ra bữa ăn Trung Quốc từ ba sao đến năm sao!”
Điểm sao này rất quan trọng, liên quan đến ưu tiên lựa chọn phòng trong giai đoạn tiếp theo.
Mà trong nhiệm vụ tình nhân ngày hôm qua...
Hai cặp vợ chồng còn lại đã hoàn thành nhiệm vụ thành công, tích lũy lần lượt là bốn sao và hai sao.
Mà Đường Chi và Giang Chi lựa chọn nhiệm vụ năm sao, nhưng bởi vì nhiệm vụ thất bại nên chẳng có sao nào.
Nếu như bọn họ lại tiếp tục thất bại, như vậy giai đoạn chọn phòng tiếp theo vẫn sẽ rơi vào một cục diện rất bị động, vẫn có khả năng rất lớn bị phân đến phòng tồi tệ nhất.
Nghe xong quy tắc này, Đường Chi mới phát hiện mình bị lừa!
Cô đã dùng tám con cá để đổi lấy kem và dưa hấu, cô và Giang Chi vốn dĩ có chín con cá, bây giờ chỉ còn có một con cá!
Tổ tiết mục cố tình lừa cô vào một cái bẫy!
Đường Chi phóng ánh mắt chết người về phía Phương Minh Lượng.
Phương Minh Lượng giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của cô, ông ta nhìn trời lại nhìn móng tay của mình, lặng lẽ tỏ ý——
Đây là tự cô muốn đổi mà.
Nhan Vô Ưu cũng ở bên cạnh chửi bới: “Hay quá nhỉ, chúng tôi xách khoai tây về đã đủ mệt mỏi rồi. Bây giờ các người lại muốn chúng tôi xách qua chỗ cũ để đổi lấy đồ khác. Tổ đạo diễn các người cũng được lắm, tôi cũng tính toán một chút, đôi tay bảo hiểm hơn mười triệu của chúng tôi cứ như vậy để đào khoai tây, trồng khoai tây sao!”
Trên màn hình một cơn bão bình luận ha ha ha ha bay qua.
Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng lo lắng.
Bọn họ chỉ mang về hai bình rượu, muốn dùng hai cái bình rượu này đi đổi đồ ăn buổi trưa, thật đúng là rất khó khăn.
Chỉ có Giang Chi vẫn bình tĩnh như cũ, dường như khó khăn gì ở trong mắt anh cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Anh nghiêng mắt nhìn về phía Đường Chi, trên mặt cô gái viết đầy chữ “bất mãn” sau khi bị tổ tiết mục tính kế, môi hồng hơi chu ra, trong mắt lại lóe lên ánh sáng càng khó khăn càng hăng hái.
Đạo diễn lên tiếng: “Được rồi, bây giờ xin mọi người vui lòng di chuyển đi thôi! Trước mười hai giờ rưỡi, tất cả các món ăn mà các bạn đã nấu phải được đưa đến hội trường trước cổng làng để nhận phiếu bầu của người dân!”
Vừa dứt lời, tổ “Màu Sắc” và “Vãn Thu” bên kia đều đồng loạt xông ra ngoài, thời gian gấp gáp, bọn họ phải tranh giành từng giây từng phút, chiếm lấy cơ hội trước tiên.
Giang Chi và Đường Chi bị tụt xuống cuối cùng.
Đường Chi ngược lại không hề vội vàng một chút nào.
Cô vốn đau chân, chỉ nghĩ làm sao để đi lại thoải mái, hơn nữa mụn nước cũng bị vỡ ra rồi, lỡ như không chú ý dưới chân, giẫm lên tảng đá gì đó, xác suất lớn là cô sẽ bị chảy máu.
Tính cách của Giang Chi vốn dĩ không nhanh không chậm, anh đi bên cạnh cô, tự nhiên thả chậm bước chân lại.
Rất nhanh đi ngang qua khu vực nấu ăn mà tổ tiết mục chuẩn bị.
Đường Chi không biết nấu ăn, cô suy nghĩ một chút, dừng lại: “Em đi đổi là được, anh ở lại chỗ này chuẩn bị đi!”
Từ góc độ hoàn thành nhiệm vụ mà nói, một kế hoạch phân chia như vậy là hiệu quả nhất.
Giang Chi vốn nghĩ rằng chân cô đau, chắc chắn sẽ muốn làm nũng kéo anh ở cùng một chỗ, không nghĩ tới cô lại chủ động nói như vậy, anh nhướng mày, không chắc chắn lắm mà hỏi lại: “Một mình em có thể làm được không?”
Đường Chi gật đầu: “Nghĩ đến có anh chờ em, em làm chuyện gì cũng được hết!”
Vừa rồi cô còn đang ấm ức vì một con cá, lúc này tâm trạng lại sáng lên, tươi cười hoạt bát, so với mặt trời còn sáng lạn hơn, hai má lúm đồng tiền lộ ra, dù cho là ai nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Giang Chi dường như cũng bị cô thuyết phục, khóe môi cong lên, nói một tiếng được.
Anh nhìn cô xách thùng cá kia, từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước đi, dưới chân nhẹ nhàng như không dám bước, giống như là đang cẩn thận thăm dò.
Cô không quay đầu lại, cũng không kêu đau nữa.
Nhan Vô Ưu đã trở về trước.
Nguyên liệu nấu ăn của bọn họ có khoai tây, họ lao ra tìm người dân trong thôn thuận lợi đổi được ớt, lập tức dẫn đầu trở về làm khoai tây sợi chua cay. Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt phân công công việc cũng rất rõ ràng, Thẩm Trác Sắt tính tình linh hoạt, phụ trách đổi nguyên liệu nấu ăn, Nhan Vô Ưu trù nghệ không tệ, trở về nấu ăn.
Nhan Vô Ưu nhìn Giang Chi bên này hai tay không, lại nhìn Đường Chi bên kia khổ sở bước đi, giúp đỡ lo lắng một chút: “Giang Chi, anh không vội sao?”
Giang Chi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Gấp làm gì.”
Cho dù Đường Chi không có biện pháp, anh cũng sẽ có biện pháp.
Nhan Vô Ưu lại hiểu lầm ý tứ của anh, cho rằng anh đang nói đến năng lực chơi game tệ hại của Đường Chi, nóng nảy cũng vô dụng, cô ấy hết sức đồng tình lắc đầu một cái: “Xem ra hai người nhất định phải ở trong phòng nhỏ, không sao đâu, chen chúc trong phòng nhỏ thì tình cảm mới tốt.”
Giang Chi từ chối cho ý kiến.
Anh nhớ đến cái dáng ngủ bốn phương tám hướng kia của Đường Chi, cảm thấy vẫn cần thiết cho cô ở phòng lớn.
Lúc này, Phó Hoàn Chi và Hạ Thu Thu cũng trở về.
Bọn họ đi theo con đường vào lối nào ra lối đó, trở về cũng ân ái anh rửa rau đến em thái rau, ngọt ngào lộ rõ, khiến cho trong livestream có một loại fan gầm gừ kêu gào.
Các “Diều Giấy” trong khe hở giữa livestream rốt cuộc cũng nhìn thấy Giang Chi cô đơn.
Nhan Vô Ưu cách vách đã xào xong một món khoai tây chiên chua cay, mà trên thớt của Giang Chi, lại không có bất kỳ món ăn nào.
[Đường Chi đâu rồi?]
[Trời ạ, cách màn hình đều thay anh Chi cảm thấy hít thở không thông, đây không phải là lại muốn tiếp tục thua chứ?]
[A a, anh Chi và Đường Chi còn chưa tìm được nguyên liệu nấu ăn sao?]
Nhóm “Diều Giấy” lo lắng vạn phần, mắt thấy đạo “trăm năm hảo hợp” đầu tiên của Hạ Thu Thu và Phó Tuân Chi cũng được làm thành, bên kia Thẩm Trác Sắt cũng lấy về đợt nguyên liệu nấu ăn thứ hai, hận không thể chui vào trong ống kính livestream, thăm dò tình huống hiện trường.
[Ai da, cảm giác Đường Chi chắc chắn sẽ không đổi được nguyên liệu nấu ăn.]
[Cô ấy làm như vậy, dân làng nhất định cũng không thích cô ấy, không đổi với cô ấy.]
[Tôi có một thuyết âm mưu, có phải Đường Chi cố ý hay không? Như vậy cô ấy và anh Chi có thể tiếp tục ngủ trong phòng nhỏ...]
Fan Đường Chi không phục, cái gì gọi là nhất định không đổi được? Cái gì gọi là cố ý?
Nếu đã là người nghiêm túc xem livestream thì không nói nên lời này!
Năng lực chơi game của Đường Chi rõ ràng rất tuyệt có được hay không!
Đang muốn giải thích, lúc này, có một giọng nói của một cậu bé truyền vào tai mọi người trong livestream——
“Anh Giang Chi ơi, đây là bạn gái anh bảo em đưa cho anh.”
[???]
Ngay sau đó, chính là giọng nói của một đứa trẻ——
“Anh Giang Chi ơi, đây là tiểu tiên nữ của anh bảo em đưa cho anh.”
“Anh Giang Chi ơi, đây là tiểu điềm tĩnh của anh bảo em đưa cho anh.”
“Anh Giang Chi ơi, đây là tiểu bảo bối của anh bảo em đưa cho anh.”
[Hay quá, xưng hô này...]
[Ha ha ha ha ha phải để ngón chân của tôi đi đào đất đây.]
[Không hổ là chuyện Đường Tác Tinh có thể nghĩ ra 2333.]
Người trong phòng livestream vừa chửi bới xong những xưng hô ngọt ngào này, lại nhìn về phía bên trong livestream, chợt phát hiện, vừa rồi còn trống rỗng, trên thớt thuộc về tổ của Giang Chi và Đường Chi, đã đặt đầy đủ các loại rau củ quả khác nhau.
[Hay quá, làm thế nào điều này có thể xảy ra vậy?]
[Trời ơi, loại nào cũng có luôn!]
[Chỉ nhìn vào loại nguyên liệu nấu ăn, nhóm này của anh Chi và Chi Chi đã hoàn toàn thắng.]
Giang Chi nhìn một bàn thức ăn, còn có những đứa trẻ không ngừng chạy tới bên này, yên lặng một chút, lần đầu tiên anh bật cười.
Cô thật thông minh.
Nhan Vô Ưu đã làm xong món ăn thứ hai, còn chờ Thẩm Trác Sắt tiếp tục đưa nguyên liệu nấu ăn mới tới đây.
Mắt thấy đám bọn nhỏ trước sau chất đống các loại nguyên liệu nấu ăn bên cạnh Giang Chi, Nhan Vô Ưu trợn mắt há hốc mồm.
“... Đường Chi đây là làm cái gì vậy?”
“Ủa, thế cô ấy đâu rồi?”
…
Lúc này người duy nhất nắm vững hướng đi của Đường Chi, chỉ có anh trai chụp ảnh theo cô.
Buổi trưa chính là thời điểm nóng nhất.
Đường Chi ngồi dưới gốc cây hòe cổ thụ ở đầu thôn tránh mặt trời, cùng bà lão bên cạnh nói chuyện phiếm.
Cô vốn rất ngọt ngào, tinh nghịch, tán gẫu cũng sẽ không nhạt nhẽo, cô chọc bà cụ vui vẻ lại còn hát một bài.
Anh quay phim: “...”
Xin người đừng mở miệng.
Rõ ràng Đường Chi hát đến mức gọi là một cảm giác chân tình thực, bà lão bên cạnh cũng có thể nói là thính giả mẫu mực nhất trong lịch sử, cho dù cô chẳng hát đúng nhịp từ nào nhưng bà vẫn cười tủm tỉm vỗ tay.
“Hay quá!”
“Cô bé này, cháu hát thật dễ nghe!”
Đường Chi được khen, nhất thời rất hăng hái dịch về phía trước, muốn khoe khoang bản thân.
Đột nhiên cô thoáng nhìn camera, lời nói đến bên miệng lặng lẽ rẽ sang một hướng khác: “Bạn trai cháu hát hay hơn!”
“Thật sao?”
“Thật.” Đường Chi gật đầu, đang chuẩn bị để anh trai nhỏ tìm điện thoại di động, mở video buổi biểu diễn của Giang Chi lên cho bà lão xem thì ánh mắt cô thoáng nhìn thấy Giang Chi cách đó không xa.
Anh quả thực rất đẹp trai, khí chất lạnh lùng cũng cực kỳ có chất riêng.
Cho dù ném vào trong biển người, cũng tuyệt đối sẽ không bị lẫn lộn với người khác.
Đôi mắt cô sáng lên và chỉ cho bà lão: “Bà ơi nhìn kìa, bạn trai cháu, đẹp trai không ạ?”
Bà lão híp mắt, cẩn thận nhìn về phía ngón tay cô chỉ.
“Đẹp trai, rất xứng đôi với cháu.”
Đường Chi vui vẻ phấn chấn.
Giang Chi đi một mạch tới bên cạnh, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói trong vắt ngọt ngào của cô.
Cô nói chuyện, cô cười, giọng nói ngọt ngào, nghe mà không thấy chán, giống như nước suối linh hoạt kỳ ảo trong lành giữa núi non.
Đường Chi cười rất ngọt ngào.
Bà lão kia cũng cười ấm áp, chân thành chúc phúc cho cô: “Cháu và bạn trai của cháu thực sự xứng đôi, các cháu sẽ được hạnh phúc.”
“Vâng ạ, bà ơi, con cũng cảm thấy con và anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc...”
Cô vốn thuận miệng nói, nói đến một nửa bỗng nhiên xuất hiện cảm hứng, mồm năm miệng mười cùng bà lão nói từ chuyện hôn lễ của hai người muốn tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc hay phương Tây, sau này sinh mấy đứa, nghe nói sinh con sẽ rất đau, nếu không sinh thì không được...
Lúc Giang Chi đi tới bên cạnh cô, hai người đã nói xong xuôi đến cuộc sống hạnh phúc của con cái.
Bước chân của Giang Chi dừng lại, trái lại Đường Chi lại vô cùng thản nhiên nói lời tạm biệt với bà lão kia: “Con phải đi ăn cơm rồi!”
Cô đứng bên cạnh Giang Chi, tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây? Tất cả các món ăn đã sẵn sàng chưa?”
Rõ ràng cô đã để cho bọn trẻ mang rất nhiều thức ăn.
“Ừm, đi đến hội trường lớn.”
Ánh mắt Giang Chi không dấu vết xẹt qua chân cô: “Mấy loại rau kia sao em đổi được?”
“À đúng rồi.”
Lời này giống như là nhắc nhở Đường Chi.
Cô đứng lại, móc ra một nắm kẹo khỏi túi của mình.
Ánh mặt trời lấp lánh chiếu xuống, những tờ giấy gói kẹo kia ở dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ.
Hai tay cô mềm mại, nâng những viên kẹo kia lên trước mặt anh.
“Ăn kẹo không?”
Con ngươi của cô lấp lánh trong suốt, giống như một dòng suối trong vắt, long lanh, trong suốt chứa đầy khát vọng.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua má.
Trái tim Giang Chi dường như cũng bị cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng trêu đùa.