Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 7: Ngủ

Giang Chi vừa trở về phòng đã lập tức đi tắm rửa.

Anh thích sạch sẽ, đây thật là thói quen tốt mà bạn cùng phòng nên có.

Đường Chi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng cảm thấy vô cùng thấp thỏm.

Buổi tối tổ tiết mục sẽ trả lại hết điện thoại cho khách mời.

Đường Chi vừa mới lấy được điện thoại, ha, có không ít tin nhắn nha, tận 99+.

Bạn thân của nguyên chủ, Tần Miểu, gửi nhiều tin nhắn nhất, khoảng hơn năm mươi tin, trong khung tin nhắn toàn là dấu chấm than, Đường Chi kéo lên trên mấy cái mới thấy được lúc buổi chiều Tần Miểu hóa thân thành một con gà đồ chơi kêu đinh tai nhức óc (1).

[Giang Chi mang theo cậu xuống dưới, bốn bỏ năm lên (2) là anh ấy ôm cậu! Anh ấy ôm cậu đó! Chi Chi giỏi lắm!]

[A a a, cuộc chơi thì thua nhưng cuộc đời thì thắng, sờ eo Giang Chi thích không? Dắt tay anh ấy sướиɠ không?]

[Tiết mục này làm sao vậy? Đang xem đúng đoạn hay thì màn hình bị tối đen đi, nhưng mà hôm nay được như vậy đã là tốt lắm rồi, siêu thoại CP của cậu và Giang Chi đã được lập nên rồi, tớ mừng cho cậu lắm đó!]

Không biết vì sao cô luôn cảm thấy những người bên cạnh nguyên chủ mang lại cho cô cảm giác rất quen thuộc. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra giọng điệu hoạt bát đáng yêu của Tần Miểu khi nói những lời này.

Đường Chi: [… Nói cho đúng một chút, là anh ấy xách mình đi xuống.]

Những người xem phát sóng trực tiếp có thể không nhìn ra, nhưng từ đúng nhất để hình dung tư thế lúc ấy của Giang Chi phải dùng từ xách theo cô.

Nói đến chuyện này Đường Chi lại cảm thấy tức giận: [Anh ta không thèm để ý đến cảm xúc của mình chút nào hết!]

Nếu biết anh sẽ chọn phương pháp này, có đánh chết cô cũng không chịu nhờ anh giúp đỡ.

Tần Miểu nhanh chóng nhắn tin trả lời cô: [Chi Chi à, làm người phải biết tự lượng sức mình. Quan hệ giữa cậu và Giang Chi, nếu anh ấy để ý đến cảm xúc của cậu thì không phải là một mình cậu yêu đơn phương nữa, mà là hai người yêu nhau rồi.]

Đường Chi ôm điện thoại, cảm thấy Tần Miểu nói rất đúng, rất có đạo lý.

Nhưng có đạo lý thì mặc có đạo lý, cô vẫn điên cuồng trút toàn bộ sự khinh bỉ đã nghẹn suốt một buổi chiều cho Tần Miểu nghe.

Tần Miểu vừa nghe cô gào thét đã lập tức nhắn lại N cái icon cười to, có điều cô ấy cũng nhận ra được trọng điểm: [Đây là nhiệm vụ trừng phạt cấp năm sao, sao cậu dễ gặp nhiệm vụ hiếm vậy (3)?]

Đường Chi: [Mình không biết nha. Có thể là do những cô gái thích cười thì vận khí càng may mắn.]

Tần Miểu: [Cái quái gì mà cô gái thích cười chứ, cậu nói đỡ hay lắm. Chắc chắn là Giang Chi đã làm rất nhiều chuyện mà cậu không thể thấy được!]

Đường Chi: [Có sao?]

Tần Miểu: [Bằng trực giác của một con người đã xem phim thần tượng nhiều năm như mình! Cho nên hiện tại hai người đang làm gì đó?]

Đường Chi: [Anh ấy đang tắm rửa.]

Tần Miểu: [!!!]

Tần Miểu: [???]

Tần Miểu: [Đây là nội dung không cần trả phí mình cũng có thể nghe được sao?]

Đường Chi vốn không cảm thấy lời nói này có vấn đề gì.

Đường Chi: […Chỉ là ý trên mặt chữ thôi! Cậu không cần phải nghĩ nhiều!]

Tần Miểu: [Cậu còn muốn có ý gì nữa, mấy tên “Diều Giấy” nói với cậu là: Mơ! Đi!]

Người hâm mộ của Giang Chi gọi là “Diều Giấy”, Tần Miểu là một trong số đó.

Quan hệ giữa Đường Chi và “Diều Giấy” vô cùng căng thẳng, hầu như đa số “Diều giấy” đều cực kỳ ghét bỏ cô minh tinh tuyến mười tám Đường Chi suốt ngày muốn buộc chặt với anh trai nhà mình này.

Đường Chi chưa từ bỏ ý định: [… Mình là bạn thân của cậu đó, cậu không lo lắng anh ấy sẽ làm mấy chuyện đó với mình hay sao?]

Tần Miểu: [Tuy rằng tiểu thuyết ngôn tình đọc rất vui, nhưng chị gái à cậu nên xem ít đi thì hơn.]

Đường Chi: […]

Hình như là cô lo nhiều rồi, cô chỉ là một nữ phụ thế thân mà Giang Chi thân là nam chính, trước khi gặp được nữ chính nhất định sẽ nghiêm túc làm theo nam đức, cho dù phải ở trong toilet một đêm cũng không có chuyện ngủ cùng giường với cô.

Tần Miểu: [Trước khi sắp đi ngủ mình vẫn phải giúp nam thần của mình làm sáng tỏ một chút, anh ấy siêu cấp tốt luôn!]

[Chia sẻ video – Anh Chi thật sự quá dịu dàng, nhấn vào đây để xem.]

Đường Chi nhấn mở cái video chia sẻ kia.

Vừa mới mở video lên đã nghe thấy tiếng thét chói tai hô tên Giang Chi.

Đây là video quay lại một buổi biểu diễn của Giang Chi.

Anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, ánh đèn màu trắng hắt vào người anh, trên sân khấu tràn ngập sương khói màu trắng, từ xa nhìn lại phảng phất như đặt mình trong giấc mộng mờ ảo.

Giang Chi ngồi ở trước dương cầm, hơi kéo sát cái giá microphone lại, giọng nói thanh lãnh truyền qua micro vang đến mọi góc trong khán đài.

“Bài hát cuối cùng này, dành tặng cho mọi người.”

Đường Chi tiếp xúc với anh một ngày này, vẫn chưa từng thấy anh lộ ra nụ cười như thế này.

Khiêm tốn nhã nhặn, ấm áp như gió xuân, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, không thấy xa cách mà chỉ thấy dịu dàng.

Tiếng thét như bạt núi đổ sông mấy lần chẳng khác gì muốn thổi tung cả khán đài.

Đường Chi nghe thấy giọng hát của anh, giọng nam trong vắt, giống như mang theo ma lực cuốn người ta vào ảo mộng, rõ ràng chỉ là một khúc nhạc dạo dài bình thường, nhưng giọng ca mỏng manh phát ra từ trong miệng anh đã thu hút sự chú ý của cô, khiến cho cô phải nín thở để lắng nghe.

Thì ra anh còn một mặt như vậy nữa.

Là một mặt lấp lánh, sáng ngời mà Đường Chi cho rằng chỉ xuất hiện ở trong sách.

Tận đến lúc cửa toilet phát ra tiếng ở cửa “Cạch” một cái, Đường Chi mới giống như người vừa tỉnh mộng, có tật giật mình mà tắt video đi, sau đó giấu điện thoại về phía sau.

Giang Chi mặc áo ngủ trắng đi ra, bên dưới mặc một cái quần ngủ màu đen, đứng ở hành lang sấy tóc giống như buổi sáng.

Đường Chi nhớ tới ban ngày không cẩn thận ôm phải nhau, xấu hổ không dám đi qua.

Chờ đến khi Giang Chi sấy tóc xong, toàn thân cô căng thẳng thử hỏi anh: “Giang Chi, tối nay chúng ta cùng ngủ trên một cái giường sao?”

Giang Chi cong môi cười mỉa mai: “Cái này không phải đúng như mong muốn của em sao?”

Đường Chi âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng!

Tên đàn ông chết tiệt như anh còn rất tự luyến nữa.

“Nếu anh không thích thì tối nay em có thể ngủ ở ngoài ban công.”

Cô ôm cái gối ôm hình rùa đen ở trên giường, trong miệng thì nói lời rộng lượng, tận lực làm ra vẻ đáng thương, chiêu này là tổ hợp của lấy lùi làm tiến và khổ nhục kế, cô không tin Giang Chi sẽ thật sự để cho cô ngủ ngoài ban công.

Đường Chi vừa dứt lời đã cảm nhận được ánh mắt dò xét của Giang Chi dừng lại trên người mình.

Trong đôi mắt đen kịt của người đàn ông là sự đánh giá không chút giấu diếm gì, làm cho cô cảm thấy anh giống như có thể nhìn thấu ý tưởng đen tối trong lòng cô.

Bàn tay cô vô ý thức mà nắm chặt lấy cái gối rùa đen, lấy hết can đảm để đón nhận ánh mắt của anh, lại nghe thấy anh nói.

“Cũng được.”

Đường Chi cho rằng bản thân nghe nhầm.

Cũng được?

Một tay cô ôm lấy gối đầu, một tay ôm gối ôm hình rùa đen, chậm rãi lết ra ngoài ban công, mà trong lòng cô hiện tại đang gào thét muốn điên lên…

Giang Chi cái đồ chó chết, có thể có chút phong độ của đàn ông được không hả!

Để một cô gái chân yếu tay mềm như cô ngủ ngoài ban công mà nghe được sao?

Đường Chi dịch đến gần ban công: “Em đi nhé?”

“Được.”

Giang Chi gật đầu.

Đường Chi: @#$%...&*

Khinh bỉ nhiều đến mức chả buồn nói nữa, cô đẩy cửa ra, gió lạnh đêm thu giống như một bàn tay đánh cái “Bốp” vào mặt cô.

Đầu thu thời tiết hay thay đổi, ban ngày vẫn còn lưu lại sự nóng bức của mùa hè, đến buổi tối nhiệt độ lại hạ xuống, bây giờ đứng ở chỗ này hóng gió thì thoải mái đấy, nhưng ngủ ở đây một đêm thì hôm sau cũng chả còn là người sống nữa.

Đây là chuyện mà nam chính có thể đồng ý sao?!

Chẳng lẽ là anh cố ý làm vậy.

Cô đứng ngây người ở ban công, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục quay người lại xác nhận với Giang Chi –

“Em thật sự thật sự… Ngủ ở ban công nha!”

Ánh mắt Giang Chi dừng lại trên bàn chân nữa ngày vẫn không chịu bước ra của cô, trong lòng lạnh lùng.

Đúng thế, ngủ ở bên ngoài, chịu rét lạnh đông cứng một đêm, để xem cô còn dám làm trời làm đất như thế nữa không.

“Em đã muốn ngủ chẳng lẽ tôi còn có thể ngăn cản em?”

Ý tứ của lời nói này đã rất rõ ràng.

Anh cố ý làm như thế.

Đường Chi có chút bực bội, nếu thật sự muốn làm ra vẻ kiên cường thì cô nên mạnh tay đóng sập cửa lại, ở ngoài ban công ngủ một đêm.

Nhưng mà cô nhát gan, cho nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng cửa ban công lại.

Cô giả bộ giống như không có việc gì xảy ra, khụt khịt mũi giải thích với anh: “Bên ngoài lạnh, em cảm thấy ngủ ở trong phòng vẫn tốt hơn.”

Khóe môi Giang Chi cong lên tạo ra một nụ cười như có như không.

Đường Chi quả thực là cưỡi lên lưng hổ khó mà leo xuống.

Cuối cùng cô mới chợt nhận ra, hình như người này đang muốn tính kế cô để một mình độc chiếm chiếc giường kia.

Tên chó chết này dám đào hố để cô nhảy vào, độc ác chết đi được!

Nhưng kế hoạch nịnh bợ người khác đã lập nên rồi, nếu cô nói bản thân muốn ngủ ở trên giường thì có vẻ tình yêu không thâm sâu lắm, Đường Chi nhìn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, căn bản không còn chỗ nào để nằm nghỉ ngơi.

Ngoại trừ…

Ngủ trên mặt đất.

Thôi, ngủ trên mặt đất cũng được.

Kết quả này Đường Chi vẫn có thể chấp nhận được.

Cô đặt gối ôm rùa đen ở trên đầu giường, giả vờ ngoan ngoãn nhìn về phía Giang Chi: “Không sao cả, em có thể ngủ ở trên mặt đất.”

Nói xong cô chuẩn bị đi lấy vali hành lý của nguyên chủ, lấy khăn tắm ra để làm cái đệm.

Lúc hai người đi ngang qua nhau, trái tim của Đường Chi đập thình thịch.

Lúc cô sắp cách Giang Chi khoảng một mét, thiếu niên bỗng kéo tay cô lại.

“Đừng lấy.”

Trong lòng cô có chút hồi hộp, trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của cô giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô ngẩng đầu mở to mắt, giả vờ khó hiểu hỏi anh: “Hử? Không được sao?”

Ánh đèn màu vàng đậm trong phòng không sáng lắm.

Nửa khuôn mặt của Giang Chi ẩn trong bóng tối, từ góc độ này của cô chỉ có thể nhìn thấy Giang Chi đang hơi nhăn mày, trong cặp mắt đen nhánh có chút xa cách và thờ ơ.

Giang Chi cầm lấy gối đầu trong tay cô.

“Tôi ngủ trên mặt đất cho.”

Đường Chi suýt chút nữa không kìm nén được nụ cười ở trên môi.

Cô xoay người đi không để cho anh thấy được biểu tình trên mặt mình, giả vờ khuyên bảo: “Như vậy không tốt lắm, nhỡ đâu anh ngủ trên mặt đất rồi bị cảm lạnh thì sao? Cứ để em ngủ cho!”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô lại không hề nhúc nhích.

Giang Chi đi đến chỗ tủ quần áo lấy một tấm khăn trải giường màu trắng ra, trải trên mặt đất.

Lối đi này vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ rộng khoảng năm mươi centimet.

Tưởng tượng đến cảnh chút nữa anh sẽ nằm ở chỗ này, một người đàn ông chân dài vai rộng bị bó chặt trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, Đường Chi nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười.

Giang Chi trải xong chăn đệm, sau đó liếc nhìn cô một cái.

“Đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

“Được.”

Đường Chi liều mạng ức chế khóe miệng đang cong lên của mình, nũng nịu làm nũng với anh: “Thật ra em cũng không ngại phải nằm chung giường với anh đâu.”

Giang Chi không để ý tới cô.

Đường Chi xoay người đi lấy quần áo, chôn mặt trong đống quần áo cười một hồi.

Quá hoàn mỹ, là sự phong độ thuộc về nam chính.

Tuy tới hơi muộn nhưng rốt cuộc cũng đến.



Đường Chi tắm rửa xong vui sướиɠ nằm trên giường.

Có sự khác biệt rõ ràng, một người độc chiếm cả một giường thật sự quá tuyệt.

Lăn lộn mệt mỏi cả ngày nay, cho nên vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu cô đã ngủ mất rồi.

Giấc ngủ của Giang Chi từ trước đến nay đều rất nông.

Giống như một tầng mỏng, nổi lên trên.

Thế cho nên cái thứ lông xù dán trên đỉnh đầu nhanh chóng lôi kéo anh ra khỏi giấc ngủ mông lung.

Thứ gì đây.

Giang Chi mở mắt ra, đối diện với hai con mắt bằng nhựa màu đen.

Ở trong căn phòng tối tăm có chút ánh sáng nhàn nhạt, lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Anh theo phản xạ có điều kiện mà trốn về phía sau, cái thứ ở phía trên kia rơi xuống, lăn vào trong ngực anh.

Là con thú bông hình rùa đen của Đường Chi từ trên giường rơi xuống.

Anh vừa cảm thấy bực mình vừa cảm thấy buồn cười.

Trước khi ngủ cô nhất định phải đặt cái thứ này ở bên người, nói gì mà phải như vậy thì mới có cảm giác an toàn, mấy thứ chuyện ma quỷ như vậy nghe vào cũng đau lỗ tai, lúc ấy Giang Chi không thèm để ý tới cô.

Hiện tại anh nắm cái đuôi của con rùa đen, cong môi cười nhạo.

Sao nào, đến nửa đêm, không cần cảm giác an toàn nữa?

Anh tùy tay vứt rùa đen sang một bên, vừa mới nằm xuống nhắm mắt lại chưa được bao lâu.

“Lạch cạch.”

Cái chăn không phụ sự mong đợi của mọi người cũng bị đá xuống.

Phủ lên đầu anh, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ.

Giang Chi: “…”

Rốt cuộc đêm nay cô muốn đá bao nhiêu thứ xuống khỏi giường?

Hai lần buồn ngủ bị cắt ngang, anh dứt khoát đứng dậy.

Bức màn trong phòng chỉ có một lớp vải sa mỏng màu trắng, ánh trăng xuyên thấu qua nhẹ nhàng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Một nửa chiếc giường đang trống không, còn một cái gối khác cũng đang lung lay sắp rơi xuống.

Thiếu nữ cuộn tròn chân tay lại ngủ ở mép giường. Hình như cô rất lạnh, không ngừng co người lại, tận lực ôm lấy chính bản thân mình.

Cảm thấy lạnh còn đá chăn đi.

Giang Chi lạnh mặt ném chăn lên trên người cô.

Cho dù là chăn điều hòa (4) có độ dày vừa phải, chợt đắp lên người cũng sẽ mang theo chút trọng lượng, Đường Chi bị quấy rầy, mày đẹp nhăn lại, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm không biết đang nói mớ cái gì, chỉ chốc sau đã túm lấy chăn trở mình tiếp tục ngủ.

Giang Chi lại không hề buồn ngủ.

Trăng lạnh như nước, anh đứng ở mép giường, cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán kỳ quái.

Anh luôn cảm thấy tính cách của Đường Chi hôm nay không giống với trước kia chút nào.