Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 5: Giang Chi đã đi đâu?

Đường Chi ở trên không trung thất điên bát đảo, nhưng những người hâm mộ xem cảnh này không quan tâm chút nào cả, đồng thời tố cáo khắp màn hình:

[Đường Chi làm sao vậy? Làm cái gì cũng không tốt, đi tới đâu cũng liên lụy đến người khác!]

[Cô ta lắm chiêu thật đấy, giả vờ yếu đuối, để cho anh Chi ôm cô ta!]

[Nếu không phải vì Đường Chi thì nhiệm vụ của anh Chi đã hoàn thành rồi.]

[Đúng đó, thật sự ghét loại người phiền phức như Đường Chi này! Rất muốn xem anh Chi lên tới đỉnh! Cũng không biết tại sao anh Chi lại chọn nhiệm vụ dành cho hai người nữa.]

Có người đột nhiên đưa ra ý tưởng mới:

[Mọi người hãy tỉnh táo lại đi, chẳng lẽ mọi người muốn xem anh Chi hoàn thành nhiệm vụ cùng với Đường Chi treo khóa đồng tâm lên thật sao?]

Màn hình trống trải khoảng một giây, đều đồng loạt nổi lên: “Không muốn”.

Vào lúc này đột nhiên có người phản ứng lại:

[Nếu chỉ mình anh Chi tới đỉnh thì không có vấn đề gì, chắc anh không nghĩ đến Đường Chi lại làm kiêu không chịu lên nên mới chọn nhiệm vụ dành cho hai người.]

[Đúng như vậy rồi, giải thích này rất hợp lý, nếu không anh Chi sao lại lên cùng với Đường Chi chứ!]

[Tôi nói rồi mà! Lúc đó còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh Chi lại chọn nhiệm vụ dành cho hai người, thì ra là lý do này!]

Người hâm mộ tự an ủi mình một hồi, cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng…

[Nhưng mà anh Chi vẫn ôm cô ta.]

[Tôi cười rồi, tôi đang giả vờ đó, tôi thật sự rất ghen tị.]

[Thật sự muốn nhập hồn vào Đường Chi, muốn được anh Chi ôm, Đường Chi chắc cũng phải tích đức nhiều lắm.]

Nếu như Đường Chi xem được bình luận trên màn hình, chắc chắn sẽ bị mấy dòng bình luận này làm cho tức chết.

Tôi nhường hết cho mấy người có nhận không?

Hai chân cô đã mềm nhũn ra như sợi mì, vốn dĩ là Giang Chi ôm cô, đợi sau khi xuống đất thì lại biến thành cô treo trên người anh, chuyện này cũng không hề dễ chịu chút nào, thật sự rất mất mặt!

Nhưng Giang Chi lại còn đổ dầu vào lửa: “Em định ôm tôi đến bao giờ?”

Đường Chi vội vàng buông anh ra, hai chân lảo đảo cố gắng đứng vững nhưng cơ thể cô vẫn còn cảm giác như mình đang lơ lửng trên không trung. Trong lòng cô cảm thấy ấm ức vô cùng, nhưng vẫn giả vờ ngại ngùng đánh vào cánh tay anh.

“Giang Chi, anh làm em sợ muốn chết đó!”

Cái đánh này của cô rất mạnh, hận không thể đυ.c một lỗ trên cánh tay của Giang Chi.

Cô âm thầm bày tỏ sự kháng nghị… ai kêu anh làm tôi sợ nè, quả đấm nhỏ này có thể đấm chết anh có tin hay không.

Nhưng nắm đấm vẫn chưa rơi trên người anh thì đã bị một bàn tay nắm lấy, chặn lại hết lực trên tay cô.

Giang Chi bình thản để tay cô xuống, cảm nhận được sức mạnh trong nắm đấm của cô, nhướng mày nói: “Tức giận như vậy sao?”

Đường Chi muốn rút tay ra, tìm cơ hội đấm anh một lần nữa.

Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, Giang Chi cũng không có ý định buông tay cô ra.

Nhìn từ ngoài thì chỉ thấy họ đang giỡn nhau bình thường, nhưng thật ra cả hai đều đang âm thầm tăng thêm lực.

Sức lực của Đường Chi không bằng anh, nên mấy chiêu trò ấy chả là gì với anh cả

Cô sắp tức chết rồi nên quyết định chủ động đẩy ngón tay ra muốn đan năm ngón tay của hai người vào nhau.

Giang Chi ngẩn ra, nhanh chóng buông tay của cô ra.

Đường Chi được tự do, nắm đấm đó rốt cuộc vẫn rơi lên cánh tay của Giang Chi.

Theo lý mà nói lúc này cô nên tỏ ra ngại ngùng một chút, Đường Chi cố lắm nhưng chỉ có thể nghẹn họng gượng ép nói: “Đáng ghét, cứ trêu chọc người ta ~”

Rất nhiều người hâm mộ cũng tỏ ra chán ghét:

[Đường Chi có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không!]

[Ah…ah….ah cô ta vậy mà lại đánh anh Chi, anh Chi có thể đánh cô ta lại không?!]

Giữa những bình luận kêu gào đó thỉnh thoảng có một hoặc hai cái bình luận:

[Từ đoạn nhảy xuống, có ai giống tôi cảm thấy có tình chị em ngọt ngào không?]

[Sao tôi thấy mình như bắt được hint vậy trời.]

[Tôi ... tôi cũng …]

Nhưng những bình luận như vậy rất nhanh bị những bình luận ác ý đè xuống.

[Vậy mà lại bắt được hint, mấy người là thủy quân do Đường Chi phái đến à!]

Mấy bình luận tranh cãi liên tiếp nhảy ra đầy màn hình, kênh phát trực tiếp đột nhiên đen sì.

Vốn dĩ khán giả vẫn đang đợi xem Đường Chi và Giang Chi sẽ bị trừng phạt như thế nào khi không hoàn thành nhiệm vụ năm sao này, nhưng màn hình lại đen mất rồi, toàn bộ điều là dấu chấm hỏi.

[Cho nên, trừng phạt là gì vậy?]

[Tại sao người có acc Vip như tôi lại không xem được?!]

[Tổ chương trình có được hay không đó? Mau phát hình anh Chi ra đây ah ah!]

Vào lúc này kênh phát sóng xuất hiện nhắc nhở:

[Vào thứ bảy lúc 8h tối trên video apple xem trọn bản full "Chúng ta đang yêu nhau”.]

Bình luận:

[Ah… tổ chương trình thật biết cách chơi mà.]

[Phát một nửa, dừng một nửa, cả trực tiếp và bản qua biên tập đều khác nhau hoàn toàn, hay thật...]

[Ah…ah…, thật sự biết cách giày vò người xem mà, thật sự rất muốn biết bọn họ bị trừng phạt như thế nào á!!]

Tất cả thiết bị livestream ở hiện trường đều được tắt và đang được thu dọn, rồi chuyển lên xe để trở về.

Đường Chi và Giang Chi đều nhận được hình thức trừng phạt của nhiệm vụ năm sao của họ.

…Tự mình nghĩ cách trở về.

Núi Trường Minh cách biệt viện của tổ chương trình một tiếng chạy xe, nhiệm vụ phạt này không khác gì cực hình.

Đường Chi cảm thấy rất khó thở: “Sao chúng ta đi về được đây? Đi bộ về sao?”

Đi bộ trở về thì chân của cô không phải phế luôn rồi sao.

Người đi theo đội đạo diễn nhìn cô cười cười: “Cái này thì phải dựa vào bản lĩnh của hai người rồi!”

Cái này mà cũng có thể dựa vào bản lĩnh sao?

Ở một nơi hẻo lánh không cho gọi cứu viện ở bên ngoài.

Đây là việc làm của tổ chương trình sao?

Đường Chi biết mình không thể thuyết phục được tổ chương trình, nên nhìn qua Giang Chi.

Ánh mắt hai người gặp nhau, cô nháy mắt ra hiệu cho anh…

Thuyết phục đi.

Nhanh.

Mặc kệ cô có nháy mắt truyền tính hiệu cho anh thì Giang Chi lại giống như một khúc gỗ, một chút phản ứng cũng không có, đứng một bên với dáng vẻ bình thản, giống như hình thức phạt này không là gì đối với anh.

Đường Chi cảm thấy rất tức giận.

Đã đến nước này rồi anh còn giữ hình tượng nhạt nhẽo như vậy nữa làm gì?

Đoạn đường lái xe cả tiếng mới đến, cho dù là saiyan thì đi tới biệt viện cũng thành tàn phế thôi!

Cô tức đến nỗi muốn kéo giám đốc lại để nói đạo lý, ở bên kia đạo diễn đã nói chuyện xong với tài xế, đạp ga dẫn theo đoàn đi mất rồi.

Chỉ còn lại hai người họ và hai người quay phim, vác theo máy quay động một chút lại quay bọn họ.

Đường Chi: “...”

Cô lại đi tìm Giang Chi: “Này, chúng ta về thế nào đây?”



Đường Chi cảm thấy bát tự của mình không hợp với Giang Chi.

Người đàn ông trước mắt cao to chắc khoảng 1,8m, chân dài, một bước chân của anh bằng hai bước của cô, đi cùng anh một hồi cô đã bắt đầu thở dốc!

Giờ này ở trong núi là nóng nhất.

Cô cầm dù, lại phải bước nhanh để đuổi kịp anh, làm cho cô vừa nóng lại vừa khát, tóc bết dính vào mặt, vừa nhờn vừa dính.

Chỉ cần đứng trong bóng râm lau mồ hôi, thì Giang Chi đã có thể bỏ xa cô ra năm mét.

Trong lòng Đường Chi than thở không ngừng, nên quyết định không đuổi theo nữa.

Tức chết cô rồi!

Đúng là đàn ông tồi, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, vậy mà lắm cô thích, mọi người đều bị vẻ ngoài của anh đánh lừa rồi.

Giang Chi đi thêm hai bước nữa thì không còn nghe tiếng bước chân lộp bộp ở phía sau nữa.

Anh ngừng bước, quay đầu lại.

Mười mấy mét phía sau Đường Chi đang ngồi xổm dưới bóng cây, chiếc dù che trên đầu giống như một chiếc mũ lớn, cô ngồi xổm ở đó, như một cây nấm thiếu sức sống.

Anh đứng tại chỗ đợi một lát, nhìn thấy Đường Chi không có ý đi tiếp liền quay người đi tiếp.

Nhưng vừa đi được hai bước lại nhớ đến cảnh cô rơi nước mắt chiều nay, khó hiểu sao trong lòng lại thấy khó chịu, cuối cùng vẫn quay lại với cô.

“Em lại làm sao thế.”

Nghe kìa.

Lại thêm một từ tinh túy nữa.

Anh lại chê cô phiền phức!

Đường Chi nghĩ nếu mình cứ đi theo Giang Chi cũng không phải là cách, cô ngồi ở đây, nhìn thoáng qua cửa hàng bán đồ uống ở đối diện, trời nóng như thế này, khi mở cửa tủ đông ra thì khí lạnh sẽ tràn ra ngoài, chỉ cần nhìn thôi thì cũng cảm thấy mát rồi.

Cô quyết tâm không đi theo anh nữa, đưa tay nhéo vào bụng mình, bắt đầu diễn kịch: “Em… bụng em đau quá, hay là anh đi trước đi.”

Đuổi theo anh rất là mệt đó, cô nhẹ giọng như chẳng còn tý sức lực nào, thoạt nghe qua có hơi yếu ớt, hai má cô vì nóng mà ửng lên, nhìn như bệnh rất nặng.

Ngực của Giang Chi phập phồng lên xuống, giống như là đang hít thở sâu.

“Đứng lên đi, tôi đưa em đi khám bệnh.”

Suýt chút nữa Đường Chi đã nhảy cẫng lên: “Ai mà thèm đi chứ!”

Cô đâu phải bệnh thật đâu.

Nhưng đã lỡ nói dối rồi thì phải tìm cách giải quyết thôi.

Trong cái khó ló cái khôn, dưới ánh mắt nghi ngờ của Giang Chi cô hờn dỗi trừng mắt với anh: “Anh là đàn ông anh không hiểu được đâu!”

Giang Chi ngẩng người ra, động tác giơ tay ra của anh cũng dừng lại, thoáng chốc đã hiểu ra ý của cô.

Đường Chi đứng dậy đẩy anh một cái: “Em nghĩ ngơi một chút là được rồi. Anh đi trước đi không sao đâu. Em nghĩ ngơi xong sẽ đi tìm anh.”

… Tốt nhất là anh mau đi đi, cô sắp chết khát rồi!

“Được rồi.”

Giang Chi rút tay lại: “Em đợi ở đây đừng đi lung tung, một lát tôi sẽ quay lại."”

Nói ra lời như thế giống như anh đáng tin lắm vậy.

Đường Chi miễn cưỡng đáp: “Ừm, em sẽ không đi đâu hết!”

Cô vẫn luôn duy trì tư thế này đến khi nhìn thấy Giang Chi đã đi thật xa rồi.

Bây giờ đã phân ra hành động mỗi người đem theo một người quay phim.

Đợi đến khi bóng dáng của Giang Chi khuất tầm mắt, Đường Chi quay đầu lại hỏi anh trai quay phim của mình: “Anh ăn chè đậu xanh không?”

Khuôn mặt anh trai nhỏ sững sờ.

Cái gì? Không phải cô đang đau bụng sao?

Đường Chi thấy anh ta không phản ứng thì lại hỏi thêm lần nữa.

“Nhưng mà anh phải cho tôi mượn tiền, về tôi trả lại anh sau.”

Điện thoại đã bị tổ chương trình thu giữ, Đường Chi cầm lấy tiền của anh quay phim, thuận lợi mua hai ly chè đậu xanh giải khát, một ly cho anh trai nhỏ, một ly cho mình.

Chè đậu xanh mát lạnh đi vào bụng như giải tỏa gần hết cái nóng, cô cảm thấy nhân sinh mỹ mãn cuối cùng thì cũng sống lại rồi.

Ai da.

Không có Giang Chi thì cũng đừng vui quá.

Đợi đến khi ăn gần xong rồi, Đường Chi có chút buồn chán, Giang Chi vẫn chưa có dấu hiệu là sắp quay lại, Đường Chi có hơi ngồi không yên rồi.

Có phải Giang Chi đã bỏ rơi cô rồi không?

Đường Chi càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh ghét cô như vậy, chỉ tính riêng chuyện cô ngồi bên cạnh anh cũng đủ khiến anh nhăn mặt rồi, trong tiểu thuyết anh cũng thường cho nguyên chủ leo cây.

Đường Chi không dám chắc, chỉ đành hỏi anh trai quay phim: “Ầy, anh cảm thấy Giang Chi sẽ quay lại không?”

Anh trai quay phim một lời cũng không nói.

Bởi vì tính chất công việc, anh ta không thể nói chuyện, làm lộ rõ ra việc cô nói rất nhiều.

Đường Chi đợi thêm một lát, trời bắt đầu tối dần, du khách cũng lần lượt trở về, khu vực này vừa rồi còn rất náo nhiệt nhưng hiện tại dần dần ẩn hiện trong ánh chiều tà, đã yên tĩnh trở lại.

Khi trời tối thêm chút nữa, Đường Chi lại hỏi: “Anh cảm thấy xác suất mà anh ta trở lại cao hay không?”

Anh trai quay phim vẫn không phản ứng.

Đường Chi không muốn chờ nữa.

Giang Chi không trở lại, vậy thì cô sẽ không ngồi ngây ngốc ở đây chờ anh nữa.

Đường Chi quyết định tự cứu mình, bắt đầu nghiêm túc phân tích.

Tốt xấu gì thì đây cũng là gameshow, tổ chương trình không thể nào để cho bọn họ đi bộ về.

Cho dù cô và Giang Chi đồng ý, fan của Giang Chi cũng không đồng ý.

Anh trai mà mình quan tâm lại bị trừng phạt đi bộ một đoạn đường bằng một tiếng chạy xe, tổ chương trình không bị lượng fan đông đảo của anh xé nát ra sao?

Nhất định là có biện pháp khác.

Vừa nãy cô và Giang Chi đã đi hơn nữa đoạn đường, cách lối ra chỉ còn một đoạn đường ngắn, càng đến gần thì càng có nhiều phương tiện giao thông.

Đường Chi đi tìm hiểu đường đi của thuyền và xe buýt, thì bỗng phát hiện ra có một trạm xe buýt chuyên dụng cách biệt viện của tổ chương trình thuê chỉ mất hai mươi phút đi bộ.

Thì ra là ở đây!

Cô hứng khởi đi đến trạm xe buýt đó.

Quả nhiên có một chiếc xe dán tấm áp phích quảng cáo cho chương trình “Chúng ta đang yêu nhau”.

Trình tự lên xe rất đơn giản, chỉ cần trả lời năm sở thích của bạn trai mình là có thể lên.

Mà nguyên chủ lại thích Giang Chi như vậy, tất nhiên Đường Chi rất dễ dàng để trả lời.

Khi đã ngồi vào trong xe, Đường Chi có chút khó hiểu.

Là…..

Đơn giản như vậy sao?

Trừng phạt của nhiệm vụ năm sao?

Vậy mà để cô tìm thấy….

Đường Chi thoải mái ngồi dựa vào cửa sổ ở hàng cuối cùng.

Khi trời chạng vạng tối, hoàng hôn xuất hiện trên núi Trường Minh, có làn gió mát thổi qua cửa sổ, làm tan biến tất cả những nóng bức trên đường đi.

Trên tay cô vẫn đang cầm ly chè đậu xanh mát lạnh, cô mãn nguyện ngồi trên ghế, giơ hai chân lên một cách vui vẻ.

Quả nhiên cô đã phân tích đúng!

Cho nên….

Giang Chi đã đi đâu rồi?

Không phải một mình anh đi bộ xuống núi chứ?

Sau khi trời tối, hơi nóng trong không khí trên núi cuối cùng cũng tiêu tan.

Mọi người đều đi ra bên ngoài, nhưng chỉ có một người đàn ông đẹp trai vội vã đi về phía ngọn núi theo hướng ngược lại, tất cả mọi người đều tò mò nhìn anh ta.

Bên cạnh còn có camera, nên người khác cũng không dám tiến lên hỏi.

Khi Giang Chi đi đến lối rẽ đã chia tay với Đường Chi thì lại không thấy bóng dáng của cô đâu cả.

Trời sắp tối, đèn đường trong công viên bật sáng, chủ cửa hàng đóng cửa đi ra, thấy anh đi lại liền lớn tiếng nhắc nhở: “Anh bạn trẻ nên đi ra ngoài, trời tối rồi.”

Giang Chi mặt mày ủ rũ, từ trước đến nay anh luôn là người bình tĩnh vậy mà lại đổ mồ hôi hột, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi mỏng trên người anh, anh đứng trong bầu trời dần dần tối đen sắc mặt rất khó coi.

Bốn bề vắng lặng, sớm đã không còn thấy bóng dáng của Đường Chi.

Lúc này tiểu Phương quay phim mới lên tiếng: “Giang lão sư. Hay là chúng ta đi về trước đi?”

“Chuyến xe buýt này là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay.”

Nếu trễ chuyến này, thì xe của tổ đạo diễn sẽ đi mất, ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ sau mới quay lại đón.

“Đợi thêm chút nữa.”

Giang Chi tiếp tục đi vào trong.

Tiểu Phương ở bên cạnh nhìn mà nóng ruột.

Phải làm sao đây?

Hay là anh ta nói với Giang lão sư là Đường Chi đã lên xe ngồi rồi?!

Theo lý mà nói thì quay phim không thể tiết lộ tin tức cho khách mời, nhưng vừa nãy anh ta cùng Giang Chi làm nhiệm vụ gần như đã đi hết núi Trường Minh này rồi.

Không hổ là trừng phạt năm sao.

Khách mời mệt thì người làm công như anh ta cũng mệt theo.

Nếu như có thể chọn lại lần nữa thì anh ta sẽ chọn quay cho Đường Chi.

Tiểu Phương nghĩ đến thất thần, chút nữa thì đã đυ.ng phải Giang Chi đột ngột dừng lại.

Khi anh ta ngước mắt nhìn lên thì thấy người đàn ông trước nay vẫn luôn bình tĩnh vẻ mặt thì căng thẳng, như đang kiềm chế cơn tức giận của mình.

Giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng đem đến áp lực rằng mưa gió sắp ập đến: “Chúng ta trở về đi.”

Bầu trời đã tối hẳn rồi.

Đèn đường màu cam dần dần sáng lên, Đường Chi ngồi trong xe được mười phút, chán nản ngáp dài.

Tài xế nói rằng xe sẽ rời đi sau năm phút nữa.

Cô mơ màng dựa đầu vào thành ghế, mệt mỏi muốn ngủ một lát.

Đột nhiên, anh trai quay phim ở ghế trước lẩm bẩm: “Đến rồi!”

Đến rồi?

Ai đến chứ?

Đường Chi giật mình cơn buồn ngủ cũng bay đi mất.

Cô vội vàng ló đầu ra khỏi cửa kính của xe, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.

Tay áo của người đi đầu xoăn lên, thân ảnh như hòa vào bóng tối mù mịt, anh bước nhanh đi về phía bên này.

Phía sau còn có anh trai quay phim.

Trong đầu dường như có một người nhỏ, ấn vào nút phát nổ “Oành”.

Cái quái gì vậy?

Giang Chi vẫn chưa đi sao?

Nhìn thấy dáng đi với khí thế hừng hực đó sao có cảm giác như tâm tình không được tốt vậy.

Đường Chi vội vàng rụt đầu lại, nhắm mắt giả vờ như đang ngủ, cố gắng tránh ánh mắt tử thần của Giang Chi khi lên xe.

Khi thị lực không còn thì thính giác lại trở mẫn cảm hơn.

Cô nghe thấy Giang Chi đi hết một vòng từ ngoài xe vào trong xe, rồi từ phía trước đến phía sau xe, cuối cùng đứng im lặng đứng bên cạnh cô.

Cho dù Đường Chi có nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt rực lửa của anh đang dừng lại trên khuôn mặt cô.

Sợ mình phán đoán sai lầm, cô lật người vờ ngái ngủ, đôi mắt hơi híp lại, vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, khuôn mặt tối đen đó như sắp ăn thịt người.

Đường Chi giật mình, theo phản xạ cô run lên.

Được rồi, lần này không thể giả vờ tiếp rồi.

Không có cách nào tránh khỏi, Đường Chi gần như sụp đổ cố ngồi thẳng người, dụi dụi mắt, có chút kinh ngạc nói:

“Ai da? Anh đến rồi à?”

Đôi mắt Giang Chi hơi cụp xuống, hàm răng nghiến chặt lại.

Bên trong xe thiếu sáng, ánh đèn đường màu cam chiếu qua cửa sổ càng làm nổi rõ khuôn mặt góc cạnh của anh. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường, lông mi dài hơi rủ xuống tạo bóng dưới mắt anh.

Lúc anh không có biểu cảm gì thì biểu tình trên gương mặt hơi lạnh lùng, nhưng lúc này vẻ mặt lại rất uy nghiêm, khí thế càng thêm bức người. Đôi mắt nặng trĩu vì ánh sáng hắt vào cũng trở nên sáng hơn, nhìn chằm chằm giống như muốn thiêu đốt cô.

Ánh mắt của anh dừng lại khoảng hai giây trên ly chè đậu xanh trong tay cô, trên thành ly vẫn còn đọng lại những giọt nước nhỏ.

Giọng nói rất lạnh, giống như một tảng băng vừa lấy từ hầm băng ra vậy.

“Đau bụng?”