“Cái con nhỏ này! Con làm giá quá nhỉ! Tiểu Chương có lời mời con ăn bữa cơm, ngâm suối nước nóng gia tăng tình cảm, con lại còn kênh kiệu cái gì! Nhà Tiểu Chương giàu thế, nhà mình đã gọi là trèo cao rồi! Con lại còn kén cá chọn canh, con định lấy con trai chủ tịch thành phố chắc!!”
Bị mẹ đổ ập xuống nói những lời lăng nhục, Tống Khinh Khinh cũng đã thành thói quen.
Đợi mẹ mắng xong, cô mới nhẹ giọng giải thích: “Mẹ à~ con không chê anh ta, chẳng qua là…”
Cô không dám nói ra là do cô sợ Chương Gia Đống sẽ sàm sỡ mình, nếu nói ra, chắc mẹ cũng sẽ không tin.
“Chẳng qua là hôm nay con hơi mệt, mai lại phải dạy mấy lớp nên con muốn nghỉ sớm thôi mà~”
“Tiền đi dạy mấy lớp của con được có mấy đồng? Em trai con sắp đến tuổi lấy vợ rồi mà vẫn chưa có nhà trong thành phố, con gái nhà ai chịu lấy nó. Con liệu mà tóm gọn Tiểu Chương rồi lấy cậu ta, lúc ấy được ăn sung mặc sướиɠ không phải đi dạy bọn trẻ con vất vả. Nghe mẹ Khinh Khinh à, mẹ có bao giờ không nghĩ cho con đâu. Con gọi lại cho Tiểu Chương đi, nói chuyện nhẹ nhàng thôi, biết chưa?”
Tống Khinh Khinh yên lặng chốc lát, ngoan ngoãn đồng ý với mẹ, trong lòng biết rõ, nếu như mẹ không nghe được câu trả lời vừa ý , mắng xong liền sẽ bắt đầu khóc, cô biết những năm qua mẹ cô đã chịu nhiều vất vả, ba bỏ hai chị em cô và mẹ , mẹ cô ngậm đắng nuốt cay đem hai chị em cô nuôi lớn có bao nhiêu khổ cực.
Mẹ cô có bao nhiêu sự khó khăn vẫn cho cô đi học cho cô học khiêu vũ, Tống Khinh Khinh không vâng lời mẹ, là bất hiếu, sẽ bị thiên lôi đánh.
Tống Khinh Khinh không muốn nghe mẹ của mình khóc, cũng không muốn nhớ lại ban đầu có thể tiếp tục học khiêu vũ, là bao nhiêu gian khổ cỡ nào,mẹ cũng không để cô thiệt thòi thua kém hơn người khác.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Chương Gia Đống xong , Tống Khinh Khinh đắp chăn lên, chỉ muốn mau mau ngủ, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.
Trong đầu đều là hình ảnh của Hàn Đình đầu đặt ở trước ngực cô, bóp xoa vυ' của cô, hình ảnh anh hút đầṳ ѵú của cô, càng nghĩ người liền nóng lên, vυ' căng cứng.
Cuối cùng không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm cô đã dậy, sau khi tan làm Chương Gia Đống sẽ đến đưa cô đi ăn cơm, sau đó trực tiếp đi ngâm suối nước nóng, Tống Khinh Khinh đặc biệt chọn quần áo bảo thủ, dẫu sao trước ngực cô còn dấu vết cắn của Hàn Đình , nếu như bị Chương Gia Đống phát hiện, mẹ chắc cũng sẽ biết, hậu quả kia… cô cũng không dám nghĩ đến .
Ăn điểm tâm xong, Tống Khinh Khinh vừa đẩy cửa ra, cách vách cửa sau đó cũng mở ra.
Tống Khinh Khinh tâm trạng lập tức vọt lên tới cổ họng, theo bản năng co chặt bả vai.
Hàn Đình nhưng xuyên trứ đại khố xái, quang cái cánh tay, đi tới trước gót chân cô, giọng nhanh nhẹn nói: “Chào buổi sáng~ Tối qua em có ngủ ngon không?”
Tống Khinh Khinh không dám ngẩng đầu, rũ tròng mắt nhìn chân của mình, hoảng loạn nói: “Cũng~~ ngủ ngon ạ~”
“Anh thì chẳng ngủ ngon chút nào, côn ŧᏂịŧ anh cứng đến nửa đêm, suýt hỏng vì cương!” Hàn Đình cúi người đến gần bên tai cô, thở hổn hển, nói lời thô bỉ hạ lưu .
Tống Khinh Khinh nghe mặt đỏ đến mang tai, hô hấp cũng càng phát ra rối loạn, e lệ, tay nhỏ để trước ngực Hàn Đình muốn đẩy anh ra, bàn tay chạm được vào lòng ngực săn chắt của anh , nong nóng thô sáp, giống như ngày hôm qua chỗ kia kề bụng cô vậy.
Tống Khinh Khinh ngượng ngùng vội vàng muốn buông tay ra, lại bị Hàn Đình nắm giữ lại,nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay của cô.
“Tại sao tự nhiên lúc đó lại khóc đẩy anh ra? Em không thích? Hay là?” Hàn Đình muốn hỏi cho rõ, nếu không minh bạch, trong lòng hắn rất khó chịu , đến ngủ cũng ngủ không yên ổn.
Tống Khinh Khinh nhớ lại tối hôm qua, thật sự là vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mặt nhỏ đỏ như máu, muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Hàn Đình đem áp tới góc tường, nắm lấy hai tay cô, quả thực khó mà tránh thoát.