Chương 7: Kết thúc một đời đau thương
Cuộc đời toàn ác mộng
Tâm hồn nay trống rỗng
Nhìn khoảng trời mênh mông
Nay chỉ là giấc mộng!
Cho dù chết ta cũng chưa bao giờ nghĩ ta sẽ chết dưới ta người cha ruột của mình. Thật bi ai! Cả tinh thần lẫn thể xác của ta đều rất mệt, ta đã mất đi ý chí chiến đấu từ khoảnh khắc bị kiếm đâm qua tim rồi. Tim ta đau quá, lò do thanh kiếm đó sao? Trời hôm nay thật đẹp, không khí cũng vậy, thứ gì cũng đẹp chỉ có ta là không. Nó luôn là như thế, giống như một định kiến vậy, không bao giờ thay đổi được. Thật tốt khi ra đi vào một ngày đẹp trời như ngày hôm nay, chỉ là tại sao lại là vực thẳm chứ. Vì cái gì cuộc đời ta luôn luôn gắn liền với sự tăm tối đầy lạnh lẽo chứ? Dù là lúc lương thiện hay tà ác, ta vẫn không thể thay đổi được vận mệnh của cuộc đời mình.Ta tự nhận bản thân mình không còn gì tốt đẹp nhưng ta cũng không muốn chết ở nơi vực sâu tăm tối này đâu, chỉ cần một nơi ấm áp đầy ánh sáng là được rồi. Chỉ đơn giản là vậy thôi, nhưng điều đó quá xa xỉ nhỉ? Ông trời mang danh từ bi với mọi người nhưng chưa bao giờ khoan dung độ lượng với ta.
Hồn xác ta tan biến
Nỗi đau day dứt triền miên
Thế giới này thật ngột ngạt
Làm trái tim ta tan nát!