Chương 3: Bị buộc tội
Khi ta tỉnh giấc là lúc ta bị dội một gáo nước lạnh từ đầu tới chân. Xung quanh ta là các thượng tiên, giáo chủ, đồng môn và đông đảo người tình của tỷ nữa. Đầu óc ta chưa kịp tỉnh thì nhận được cái tát của mẫu thân, cú tát trời giáng kèm theo đó là gương mặt đầy phẫn hận của mẹ. Trong điện chỉ có một mảnh hỗn loạn, đầu óc ta quay cuồng không phân biệt được gì cả. Sau một hồi ta mới nắm được nguyên do, thì ra là ta bị buộc tội a. Cùng nhau đi làm nhiệm vụ nhưng chỉ có mình tỷ bị thương và vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại còn ta thì không, nên ai cũng nghĩ ta hãm hại, bỏ mặc sư tỷ, một mình chạy trốn. Khi vừa biết ta đang ở trong tông môn họ đã kéo ta ra giữa điện để phán xét.
Ta đã cố gắng phản biện, cố gắng nói rõ nhưng không ai tin ta, không một ai tin một lời nói vô căn cứ như vậy, kể cả ta còn thấy khó tin mà. Ta không biết phải làm như thế nào nữa tỷ à, từng người từng người như muốn xâu xé, phanh thây ta ra, họ như muốn nuốt chửng và trừng phạt ta mới cảm thấy thỏa mãn. Ta như là kẻ địch của họ vậy, một mình ta lẻ loi đơn độc giữa đám người vô nhân tính chỉ muốn ép ta tới đường cùng. Tất cả mọi người trong điện đều là người mà ta kính trọng, ngưỡng mộ từ thuở bé a. Nhưng giờ đây ta chỉ cảm thấy bọn họ ghê tởm như những con Hiết Tử Tinh trong khu rừng Ma Phiến ngày ấy vậy. Vốn dĩ cuộc đàm phán này đã có kết cục định sẵn, họ cho ta phản biện chỉ để công khai trừng phạt ta theo đúng hình thức mà thôi. Nực cười, thật nực cười! Thì ra toàn bộ cả Thiên giáo này đều là những kẻ đạo mạo, độc ác không khác gì Ma giới.
Tỷ biết hình phạt của ta là gì không? Chắc tỷ vẫn còn nhớ nhưng ta vẫn muốn nhắc lại cho tỷ biết, hình phạt của ta chính là: trục xuất khỏi tông môn, chịu 85 cây Đinh Thương Tán ghim vào người, phế bỏ toàn bộ tu vi, bị giam ở l*иg giam Hàn Băng Động 500 năm, bị đày xuống nhân gian ngày ngày chịu người đời phỉ nhổ. Hình phạt hảo tàn khốc a, mấy ai chịu được hình phạt của Đinh Thương Tán chứ, cho dù chịu được thì sau này cũng sống không bằng chết – hảo tàn nhẫn. Sau khi bị ấn định hình phạt, ai cũng hút ngụm khí lạnh vì độ tàn khốc của hình phạt nhưng không ai đứng lên phản đối vì ta cả. Nhìn sang thái độ của cha mẹ ta nhận ra ngoài vẻ mặt lộ ra bất ngờ thì không còn biểu hiện gì cả, nhìn người sư phụ ta ngày ngày kính mến ban ra hình phạt một cách lạnh lùng, không một cảm xúc dư thừa. Ta triệt để mất đi cảm xúc, linh hồn trống rỗng, trái tim rỉ máu đang gào thét một cách bất lực. Giá như tỷ có ở đấy thì tốt biết mấy, ít nhất thì sẽ có một điểm tựa để ta có thể dựa vào, để ta có thể biết được có một người không chán ghét ta. “Giá như” mãi mãi chỉ là giá như thôi, mãi mãi là một điều ước trong vô vàn điều ước của ta mãi mãi không trở thành sự thật. Tệ thật!