Có ai nắm chặt tay ta, xua đi một đời vắng lặng
Có ai ôm lấy thân này, xoa đi một kiếp tuổi hờn hay không?
Chương 1: Thiên đạo bất công
Ta thật sự ngưỡng mộ tỷ a. Tỷ luôn có tất cả, bề ngoài xinh đẹp tuyệt mỹ, tài năng, địa vị, tình thương phụ mẫu, sự tôn kính của các đồng môn, sự ưu ái của sư phụ, tỷ luôn dễ dàng có được tình yêu của mọi người. Còn ta thì sao? Ta chẳng có gì cả, từ lúc nhỏ ta đã là cái bóng luôn lủi thủi đi sau lưng của tỷ rồi. Ta như là một chiếc lá xấu xí bên cạnh bông hoa xinh đẹp là tỷ, khiến người người xăm xoi nhạo báng ta, nói ta là vết nhơ làm ô nhục cả dòng họ. Tại sao tỷ muội cùng huyết thống những lại khác biệt đến như vậy chứ? Tại sao ta lại có vết bớt xấu xí như vậy chứ? Tại sao ai ai cũng có thể chà đạp, xỉ nhục ta chứ? Kể cả phụ mẫu cũng vậy, không ai quan tâm yêu thương ta cả a. Thiên Lam Động lạnh lắm tỷ a, nhưng ta vẫn kiên trì tập luyện, cái lạnh khiến thân thể muội cảm thấy như đông cứng đến mất đi tri giác nhưng mỗi lần nghĩ đến việc có thể sánh vai cùng tỷ, có thể được cha mẹ công nhận và làm rạng danh dòng họ Thương nên ta vẫn giữ vững tâm trí tu luyện a. Chiến đấu với hàng trăm các quái vật trong Rừng Thiên Nha khiến muội mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại rất thống khổ. Rất nhiều lần đứng trước cái chết, vết thương ngày càng xuất hiện nhiều hơn, toàn thân đau đớn khiến ta dần mất đi tri giác nhưng muội vẫn cố gắng đứng dậy chiến đấu, quyết liệt với chúng.
Sau 2 năm gian khổ luyện tập, muội cảm thấy bản thân mạnh mẽ lên rất nhiều, trình độ cũng đột phá đến tầng Trúc Cơ, muội nghĩ muội sẽ được sánh vai cùng tỷ được cha mẹ công nhận. Càng nhiều hy vọng ta càng thất vọng bấy nhiêu, khi về đến tông môn ta mới biết được tỷ đã đến tầng Kết Đan Kỳ rồi a, quả nhiên là người được Thiên Đạo ưu ái, ta lại bị ghét bỏ nữa rồi. Nghe nói tỷ còn được tên đại đồ đệ của lão Nhϊếp Mang, được xưng là đệ nhất mỹ nam ở Thanh Phong phái si tình không dứt, một lòng một dạ chờ đợi tỷ a. Lúc ấy ta nghĩ : “ Có được một người yêu mình suốt cuộc đời chắc chắc là hạnh phúc lắm nhỉ? ” Dường như mọi công sức của ta đều là vô dụng, tất cả đều hóa thành hư ảo. Ta tự cảm thấy bản thân mình thật vô dụng cho đến khi sư phụ khen ta a, dù biết rằng sư phụ đối với ai cũng hòa nhã như vậy nhưng đối với kẻ thiếu vắng tình thương từ nhỏ như ta thì lời nói vô ý ấy cũng đủ để làm ta hạnh phúc đến phát khóc. Thật ti tiện!